Lúc Đỗ Yến tỉnh lại lập tức cảm thấy vô cùng đau đầu. Cậu nằm trên giường, nhìn trần nhà xa lạ trước mắt, nhất thời không thể nhận ra rốt cuộc mình đang ở đâu.

Cậu mở to mắt sững sờ, đột nhiên nghe bên cạnh vang lên tiếng: “Sao rồi? Vẫn còn khó chịu hả em?”

Đỗ Yến quay đầu sang, phát hiện Chương Cảnh đang ngồi đó lo lắng nhìn mình. Cậu thấy Chương Cảnh mặc quần áo rất chỉnh tề bèn nhổm dậy chuẩn bị rời giường.

“Ái ui —— “

Đỗ Yến quả thực không thể nhịn nổi mà hét thảm một tiếng. Từ phần eo trở xuống như vừa bị nghiền nát, chỉ cần hơi nhúc nhích là cảm giác đau đớn sẽ lập tức ập đến.

Chương Cảnh bối rối, tay chân luống cuống: “Em, em đừng động. Đều là lỗi của anh, hôm qua anh đã giúp em bôi thuốc rồi, bây giờ em cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi đã, có muốn ăn chút gì không?”

Đỗ Yến hít sâu một hơi, miễn cưỡng nằm xuống. Cậu hoang mang hỏi: “Bôi thuốc? Bôi ở đâu?”

Khuôn mặt Chương Cảnh đỏ bừng.

“Đây là lần đầu nên anh chưa có kinh nghiệm, làm em bị thương. Nửa đêm chạy đi mua Mã Ứng Long…”

“Mã Ứng Long? Anh lấy thuốc trị trĩ bôi cho em làm gì!” Đỗ Yến giận tím mặt, thậm chí còn quên mất thân thể mình không khỏe, trực tiếp ngồi dậy.

Chương Cảnh vừa cuống quít đỡ, nhét gối ra đằng sau lưng để cậu dựa vừa giải thích: “Mã Ứng Long có hiệu quả giảm nhiệt tốt. Tối hôm qua anh thấy chỗ đó của em sưng hết cả lên…”

Cuộc đối thoại này khiến Đỗ Yến càng hoang mang hơn, có lẽ đang phải chịu kích thích quá độ nên vài kí ức nhỏ nhặt lúc uống say bắt đầu hiện lên trong đầu cậu.

Môi lưỡi dây dưa, thân thể quấn quýt, còn có cảnh tượng không thể miêu tả về sau. Cậu cúi đầu nhìn, đập vào mắt là vết tích loang lổ đầy thân, chắc chắn không còn là say rồi nằm mơ được nữa.

Đỗ Yến bị sét đánh ngang tai, lúc sau mới lẩm bẩm hỏi: “Vậy anh phải nói với Thời An thế nào đây?”

Chương Cảnh trả lời: “Anh và cậu ấy đã quyết định sẽ cạnh tranh công bằng, dù em có chọn ai thì bọn anh vẫn mãi là bạn.”

“Khoan, chờ chút?” Đỗ Yến chấn kinh, “Cạnh tranh công bằng cái gì? Thời An thích anh mà?”

“…”

Căn phòng chìm trong yên tĩnh, đột nhiên âm thanh từ ngoài cửa vang lên phá vỡ tất cả.

“Tại sao cậu lại nghĩ tớ thích Chương Cảnh?” Thời An bước vào, không biết đã nghe được bao nhiêu.

Khung cảnh hiện tại có phần hơi loạn. Thời An đứng ở cửa, thấy hai người kia trò chuyện vốn dĩ phải đau lòng phẫn nộ dằn vặt, thậm chí muốn lao tới đánh Chương Cảnh.

Nhưng y còn chưa kịp hành động gì đã bị logic của Đỗ Yến khiến cho chẳng biết phải nói sao.

Tình huống bây giờ bắt đầu rơi vào một loại ôn hòa quỷ dị.

Đỗ Yến mặc quần áo tử tế, vẫn dựa vào thành giường như trước. Chương Cảnh và Thời An ngồi trên một chiếc giường khác, ba người dần bình tĩnh hơn.

Thời An hỏi: “Tại sao cậu lại nghĩ tớ thích Chương Cảnh?”

Đỗ Yến đáp: “Hồi trước chính cậu nói như vậy còn gì?”

Thời An bất đắc dĩ nở nụ cười: “Tớ chỉ không phủ nhận, hết thảy đều là cậu tự đoán. Từ đầu tới cuối người tớ thích chỉ có cậu mà thôi.”

Đỗ Yến ngây ngẩn cả người, mãi mới lên tiếng: “Không thể nào, tớ bắt nạt cậu từ nhỏ thì vì cớ gì cậu lại thích tớ được?”

Thời An biết Đỗ Yến có lối suy nghĩ rất kỳ quái, cũng không cố gắng giải thích quá nhiều: “Thôi bỏ chuyện cũ sang một bên, tớ chỉ muốn biết nếu như tối hôm qua người ở lại là tớ thì sẽ thế nào?”

Đỗ Yến suy nghĩ chốc lát rồi đáp: “Thật, thật ra tớ biết đối phương là ai.”

Thời An nhận được đáp án xong, biểu cảm trên mặt vừa mất mát vừa có phần nhẹ nhõm. Y trầm mặc, nói: “Kỳ thực tớ luôn hiểu cậu đối xử với tớ và Chương Cảnh khác nhau, chỉ là tớ vẫn muốn nghe câu trả lời rõ ràng mới thấy cam lòng.”

Đỗ Yến trả lời nửa thật nửa giả.

Thật ở chỗ, tuy đầu óc cậu lúc đó rất mơ hồ nhưng nhưng cũng biết người kia là ai.

Còn ngược lại thì khi ấy cậu tưởng đối phương là Tiếu Lang – người yêu của cậu trong mộng cảnh trước vì vậy mới thản nhiên chấp nhận hành động thân mật. Nhưng mà mộng cảnh này là Chương Cảnh, Đỗ Yến không hề có ý định phát triển quan hệ với hắn.

Thế nhưng Đỗ Yến hiểu, theo bản chất, Tiếu Lang và Chương Cảnh là cùng một người cho nên nếu sự đã thành thì cậu cũng không bài xích nữa.

Chương Cảnh mở miệng nói với Thời An: “Xin lỗi, tôi nghĩ kế hoạch của tôi và Đỗ Yến phải sửa lại, bao gồm cả việc đi học.”

Đỗ Yến còn chưa kịp hiểu ý Chương Cảnh, Thời An đã nhạy bén cảm giác được cái gì đó, y hỏi: “Tuy trong thời gian ngắn tôi không thể hoàn toàn từ bỏ nhưng cậu đừng vì vậy mà tránh né…”

Chương Cảnh cắt ngang: “Cậu hiểu nhầm rồi, hiện tại quan hệ giữa hai bọn tôi không thích hợp ở lại quốc nội.”

Thời An vẫn chưa bỏ cuộc: “Thì các cậu cẩn thận chút. Tôi, tôi sẽ giúp hai người che giấu.”

Chương Cảnh lắc đầu: “Không thể liều được. Cả tôi và Đỗ Yến đều chưa đủ khả năng sống độc lập, đồng thời đối mặt với hậu quả sau khi công khai, chỉ đành phải tạm thời né tránh.”

Hắn nhìn về phía Đỗ Yến: “Ý của tôi là chúng ta sẽ rời khỏi đây một thời gian, đợi đến khi nào tự chủ được hoàn toàn thì mới có thể tự do lựa chọn con đường sau này, em thấy thế nào?”

Đỗ Yến suy nghĩ, tán thành: “Nghe anh, anh cân nhắc mọi chuyện lúc nào cũng chu toàn hơn em mà.”

***

Khi điểm thi đại học được công bố, Chương Cảnh trở thành thủ khoa ban khoa học tự nhiên toàn thành phố. Thế nhưng vị thủ khoa được người người chú ý này lại không đăng ký vào bất kỳ trường đại học nào cả.

Thời điểm hội bạn cấp ba tụ họp vào năm thứ nhất đại học mới biết được tung tích của Chương Cảnh từ phía Thời An. 

Hắn và Đỗ Yến đã ra nước ngoài học dự bị đại học một năm, sau đó mới chuyển đến ngôi trường tốt nhất tại địa phương. Hiện tại việc học vô cùng căng thẳng cho nên tạm thời không thể trở về.

Mọi người cảm khái, không hổ danh là nhân vật cấp bậc học bá, cuộc đời cứ tùy tâm sở dục như thế, đi trên con đường nào cũng tỏa hào quang bốn phía. 

Bấy giờ Giản Tư Tư đã có bạn trai, lần thứ hai nghe thấy nam sinh mà mình từng thích hiện đang ở nước ngoài, trong lòng tuy rất thản nhiên nhưng chung quy vẫn hơi buồn, tựa hồ lại nhớ về thời thanh xuân ngây thơ. 

Cô ta cười, hỏi: “Hồi đó cậu thân với Chương Cảnh và Đỗ Yến nhất, hiện bọn họ đều đi du học cả, chẳng nhẽ cậu không cảm thấy cô đơn sao?”

Thời An cúi đầu nhìn ly rượu đã gần thấy đáy, đột nhiên ngửa đầu uống cạn, vừa đặt ly lên bàn vừa nói “Cô đơn chứ.”

Ba năm sau gặp lại, cả đám đã tốt nghiệp đại học gần hết, hoặc là bắt đầu dấn thân vào xã hội, hoặc tiếp tục học cao hơn nữa. Có lẽ nghĩ đến chuyện mai này rất ít có cơ hội gặp gỡ nên đều tới rất đông đủ. 

Trên bàn cơm thiếu mất Thời An.

Có người hỏi Thời An đâu, Giản Tư Tư cười đáp: “Cấu ấy ra nước ngoài học nghiên cứu sinh rồi, bây giờ chắc là đang ở bên kia đại dương. Nhắc mới nhớ tớ thực sự rất hâm mộ tình bạn của ba người họ, không bởi vì khoảng cách mà phai nhạt, trái lại Thời An vẫn luôn cố gắng ra nước ngoài tìm Chương Cảnh và Đỗ Yến.”

Mọi người thổn thức, càng thấy buồn lẫn tiếc nuối trước thời thanh xuân đã qua.

Thời An kéo vali, xuống khỏi xe taxi.

Y nhìn ngôi nhà hai tầng nọ, mặt tiền có một vườn hoa nhỏ, cỏ trên sân cũng được chăm sóc vô cùng tốt.

Thời An nhấn chuông, người mở cửa chính là Chương Cảnh. Hắn sững sờ nhìn y, rất muốn đóng sập cửa vào.

Nhưng phép lịch sự khiến Chương Cảnh không thể làm thế, hắn hỏi: “Sao cậu lại tới đây.”

Thời An nở nụ cười: “Đỗ Yến mời tôi. Cậu cũng đừng lộ ra vẻ mặt như muốn tống cổ tôi đi như thế chứ.”

Lần này tỉnh mộng có chút chuyện đương nhiên cũng có vài chuyện ngoài ý muốn.

Sau khi Đỗ Yến và Chương Cảnh tốt nghiệp đã từng về nước làm bạn với ông bà nội, cùng họ vượt qua quãng thời gian cuối cùng của cuộc đời. Tiếp đó hai người bèn định cư ở một quốc gia có cái nhìn thân thiện về đồng tính luyến ái.

Cuối cùng cha mẹ Chương Cảnh vẫn phát hiện quan hệ của họ, nhưng lúc này Chương Cảnh và Đỗ Yến đã có sự nghiệp riêng của mình, bọn họ đủ năng lực để đối mặt với quan điểm trái chiều của cha mẹ.

Cha mẹ Chương Cảnh phản đối không hiệu quả, cũng chỉ đành từ từ chấp nhận.

Mà cha mẹ Đỗ Yến ở nước ngoài làm việc đã lâu, tiếp xúc với không ít đồng tính, tuy ban đầu còn hơi khiếp sợ song thấy con trai sống rất hạnh phúc nên nhanh chóng đồng ý.

Về sau, Đỗ Yến và Chương Cảnh đăng kí kết hôn, cử hành lễ cưới với sự có mặt của cha mẹ hai bên. Thời điểm hôn lễ kết thúc, chủ nhân giấc mộng vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy.

Đỗ Yến chỉ có thể an tâm tiếp tục sống với Chương Cảnh ở nước ngoài, chờ thời cơ thoát khỏi giấc mộng.

Khi tốt nghiệp, Thời An hướng nội hay ngại ngùng đã lựa chọn một nghề nghiệp trong dự đoán. Y tham gia đoàn làm phim tài liệu vô cùng nổi tiếng, quanh năm bôn ba khắp mọi nơi trên thế giới để ghi hình.

Mẹ Thời An vẫn định cư tại Bình Thành. Thu nhập của Thời An không ít cho nên bà chỉ cần hưởng thụ cuộc sống tuổi già là được, tiếc nuối duy nhất đó là Thời An mãi mà chưa lập gia đình.

Có lẽ những tháng ngày sung túc yên ổn khiến dì Đàm cởi mở hơn, chung quy vẫn lo cho đứa con trai thường xuyên phải lăn lộn bên ngoài cả năm trời. Cuối cùng liên tiếp giục Thời An đổi việc, mau mau cưới vợ.

Thấy vậy, Thời An bèn ngả bài. Y nói thẳng rằng lúc trước mình chọn cái nghề này là muốn trốn tránh phần nào, y là đồng tính luyến ái trời sinh, chẳng thể thích người khác phái cho nên tuyệt đối không muốn làm trễ nải cả đời của cô gái vô tội nào đó.

Ban đầu mẹ Thời An rất khó chấp nhận, thậm chí từ chối liên lạc với Thời An, thế nhưng tình yêu đối với con vẫn chiếm thế thượng phong.

Bà yên lặng tìm hiểu về xu hướng tình dục thông qua nhiều phương tiện khác nhau, cuối cùng tiếp thu chuyện Thời An khác biệt với đa số người khác.

Thời An có được sự cảm thông của mẹ, lần đầu tiên có bạn trai, về sau còn kết hôn với người kia và tổ chức lễ cưới tại nước ngoài. Trong hôn lễ, mẹ y cũng bay từ quốc nội đến để tham gia.

Đỗ Yến và Chương Cảnh là bạn thân của Thời An, ngồi ở hàng ghế thứ nhất.

Thời An đứng trên đài phát biểu cảm nghĩ. Y cười, lên tiếng: “Con đường này đi quá khó khăn, tôi rất may mắn vì được mẹ thấu hiểu và hai người bạn luôn luôn đồng hành với tôi suốt cả quá trình.”

Chương Cảnh và Đỗ Yến đứng dậy ôm Thời An, nhìn y trao đổi nhẫn với chồng, nói lên lời hứa trọn đời. 

Hình ảnh xung quanh chậm rãi trở nên mơ hồ, mộng cảnh kết thúc.

Hết thế giới thứ tư.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play