Mặc dù hôm đó Đỗ Yến vẫn cợt nhả đùa giỡn trước mặt Chương Cảnh nhưng không có nghĩa là cậu chẳng còn để tâm đến chuyện kia nữa. Ngày hôm sau khi tan học, Đỗ Yến tìm đại lý do nào đấy để Chương Cảnh đi trước rồi nấp trong lớp.
Quả nhiên lúc phòng học không một bóng người, Giản Tư Tư bèn xuất hiện.
Đỗ Yến đứng trong góc, đợi Giản Tư Tư rời khỏi lớp xuống tầng mới tiến vào. Cậu ngồi ở chỗ Chương Cảnh, cúi đầu, rất dễ nhìn thấy món quà kia.
Giản Tư Tư đúng là đã tìm hiểu rất kĩ về Chương Cảnh, cô ta biết Chương Cảnh nhận được quà sẽ không bao giở mở hẳn ra cho nên cô ta đã trực tiếp bỏ qua bước đóng gói.
Đỗ Yến ngẩn người, chẳng nhẽ đây là thứ Chương Cảnh cần đến mức chắc chắn sẽ không từ chối nhận sao?
Đó là một hộp đĩa CD, bìa ngoài trông rất quen mắt, chính là bộ phim võ hiệp nổi tiếng một thời lúc trước. Khi ấy Đỗ Yến đã vì cái đĩa này mà nháo ra chuyện vô cùng xấu hổ, thiếu chút nữa đã bị ông nội ra lệnh cưỡng chế tiếp thu giáo dục sinh lý.
Từ đó về sau, Đỗ Yến không còn cơ hội xem xong bộ phim kia nữa, ra ngoài thuê đĩa lại sợ nhầm bản, mua đĩa lậu thì không nên, bản gốc cũng rất đắt.
Vì vậy bộ phim đó liền trở thành tiếc nuối trong lòng Đỗ Yến.
Không ngờ hiện tại nó lại là món quà mà Giản Tư Tư tặng cho Chương Cảnh, dựa trên bao bì và chất lượng in ấn thì đây hẳn là bản official.
Có nhầm lẫn gì chăng?
Đỗ Yến suy nghĩ một chút, không động đến đĩa phim mà bóc mảnh giấy được dán trên đó xuống.
Tờ giấy không ký tên, chỉ viết một câu: Chương Cảnh, tớ nghe nói cậu đang tìm món đồ này, hi vọng cậu sẽ thích.
Đỗ Yến giữ lại tờ giấy chủ yếu là để làm chứng cứ, mặc dù không ký tên nhưng cậu tin Thời An nhất định sẽ nhận ra chữ của Giản Tư Tư.
Làm xong tất cả mọi việc, Đỗ Yến rời khỏi phòng học, vừa vặn nhìn thấy Chương Cảnh trở về. Trong tay hắn cầm hộp thức ăn, cũng chính là cái cớ Đỗ Yến lấy nhằm đẩy hắn đi.
Cậu muốn ăn xiên nướng, Chương Cảnh không lay chuyển được cậu nên đành phải trèo tường ra ngoài mua.
Đỗ Yến chỉ lên trên: “Đương nhiên là sân thượng rồi, còn phải tiêu diệt chứng cứ nữa mà.”
Hai người đi thăng lên tầng cao nhất. Vì cân nhắc đến vấn đề an toàn, cửa sắt dẫn đến sân thượng bị khóa lại song điều này không thể làm khó được Đỗ Yến.
Cậu lấy một đoạn dây kẽm trong góc, sau đó uốn thành hình lưỡi câu, luồn vào khe hở để mở cửa.
Chỗ này được xem như là căn cứ bí mật của Chương Cảnh và Đỗ Yến. Khi nào hai người muốn thư giãn thì thường chạy đến đây ngắm bầu trời.
Đương nhiên cũng là nơi thích hợp để cùng nhau ăn xiên nướng và phi tang que rỗng.
“Cậu nói thử xem, nếu chúng ta bị bắt tại trận lúc đang ăn xiên thì thầy cô có nghĩ tớ đang dạy hư học sinh giỏi như cậu không nhỉ?” Đỗ Yến hỏi.
Chương Cảnh đáp: “Không đâu, chỗ tớ trèo tường có camera. Chẳng may bị bắt thì tớ sẽ nói là tớ mua, chứng cứ vô cùng xác thực.”
“…” Đỗ Yến không thể tin nổi, quay sang, “Cậu dở hơi à, thấy có camera thì phải tìm chỗ khác mà trèo chứ?”
“Tớ cố ý tìm chỗ có camera đấy. Bình thường camera sẽ xóa dữ liệu bảy ngày một lần, không có chuyện gì thì chẳng ai đi xem cả. Nếu thật sự chúng ta đen đủi thì cũng có chứng cứ, để cậu khỏi phải chịu oan thay tớ.”
Đỗ Yến gãi đầu: “Cậu làm vậy thì tớ ngại lắm, dù sao cũng là tớ muốn ăn xiên nướng mà.”
Chương Cảnh nhìn cậu, cười nói: “Sao? Đỗ Tiểu Yến da mặt dày như tường thành còn biết ngại cơ à?”
Hắn thấy Đỗ Yến đang chuẩn bị thẹn quá hóa giận, lúc này mới bắt đầu giải thích: “Việc trèo tường không lớn cũng không nhỏ, học sinh giỏi đều có đặc quyền cả, tớ mà bị bắt thì cũng chẳng ảnh hưởng quá nhiều đâu.”
Đỗ Yến hơi cảm động, cậu nghĩ mình nên làm gì đó bày tỏ tấm lòng nên mới lấy giấy ăn từ trong túi ra, đưa cho Chương Cảnh lau miệng.
Không ngờ rằng động tác này của cậu đã làm rơi một thứ xuống đất. Tờ giấy kia còn vừa vặn dừng ngay trước mắt Chương Cảnh, ngay cả cơ hội bổ cứu cũng chẳng có.
“Đây là cái gì?” Chương Cảnh nhặt tờ giấy, liếc mắt đã đọc được hết lời nhắn ghi bên trong.
“A!” Đỗ Yến làm chuyện xấu bị tóm gọn, não nhất thời không nghĩ ra được lý do để biện minh, “Có, có một bạn nữ muốn đưa cho cậu.”
Trên mặt Chương Cảnh không xuất hiện vẻ bực bội, hắn chỉ hỏi: “Ồ, vậy tại sao nó lại nằm trong túi cậu.”
Đỗ Yến cân nhắc tới lui, cảm thấy hành vi lục lọi ngăn bàn của Chương Cảnh không thể tìm lí do đại khái để cho qua được.
Nhưng chuyện Giản Tư Tư là việc riêng của Thời An, bạn gái y còn thích Chương Cảnh, y chưa biết mà đã báo cho một nhân vật chính khác trước thì không hay cho lắm.
Cuối cùng, Đỗ Yến vẫn quyết định tạm thời che giấu: “Lúc đứng ở hành lang chờ cậu tớ thấy một nữ sinh lén lén lút lút nhét thứ gì đó xuống dưới ngăn bàn cậu nên mới tò mò xem thử.”
“Ồ? Thế thứ kia đâu?”
“Vẫn còn ở dưới ngăn bàn cậu đấy, chưa được cậu cho phép thì sao tớ có thể tùy tiện lấy đồ của cậu.” Đỗ Yến đáp.
“Vậy cậu cầm tờ giấy làm gì?” Chương Cảnh lại hỏi.
“…”
Đỗ Yến nghẹn họng, cuối cùng chỉ đành dùng chiến thuật chơi xấu như mọi lần: “Tớ lấy thì làm sao? Tớ không muốn cậu nhìn thấy tờ giấy này đấy, không được à?”
“Được được, cậu muốn làm gì cũng được hết.” Chương Cảnh buồn cười, nhanh chóng vuốt lông cho Đỗ Yến.
Sau khi giải quyết bữa ăn trên sân thượng xong, Chương Cảnh và Đỗ Yến trở về lớp chuẩn bị cho giờ tự học buổi tối. Hiện tại trong lớp vẫn chưa có ai, Chương Cảnh nhìn xuống ngăn bàn, hơi ngạc nhiên bởi vì kia đúng là món đồ mà hắn đã tìm từ lâu.
Hồi nhỏ Đỗ Yến rất thích xem phim võ hiệp, do nhiều nguyên nhân mà lúc trước không thể xem hết phim, khiến cậu vô cùng nuối tiếc. Bây giờ thỉnh thoảng vẫn hay nhắc đến, tỏ vẻ muốn đánh Lâm Hổ một trận.
Song đĩa phim này đã chẳng còn phát hành nữa, Chương Cảnh tìm rất lâu mà vẫn chưa mua được bản official tặng cậu.
Hắn đưa cho Đỗ Yến: “Cậu cầm đi.”
Đỗ Yến lắc đầu: “Đây là nguyên tắc của cậu, không phải nữ sinh mình thích thì tuyệt đối không nhận đồ của đối phương. Cậu phá vỡ nguyên tắc sẽ bị hiểu nhầm đó.”
Chương Cảnh đáp: “Cậu biết người ta là ai rồi còn gì. Đến lúc đó tớ trả lại tiền cho cậu ấy là được.”
Đỗ Yến nhìn hắn: “Đĩa này không phát hành nữa rồi, vấn đề không phải là tiền mà ở tấm lòng đấy.”
“…” Tuy Đỗ Yến rất muốn có được đĩa phim nhưng nghĩ đến mối quan hệ rắc rối giữa Giản Tư Tư và Thời An thì vẫn quyết đoán từ chối, “Thôi, đừng tùy tiện nợ ơn người khác như thế, đặc biệt là nữ sinh thầm mến cậu.”
Chương Cảnh cười, giống như dĩ vãng mà để đĩa phim vào trong tủ đựng đồ cuối phòng học, cũng để lại tờ giấy bên trên viết rằng mình sẽ không nhận quà.
Chương Cảnh xử lý rất thỏa đáng. Cuối lớp có gắn camera, nếu là vật đáng giá thì cũng không ai dám tùy tiện lấy.
Nữ sinh nào tặng sẽ thừa dịp phòng học không có người để nhận lại đồ, không đến nỗi mất mặt. Nếu là đồ ăn vặt hay những gì tương tự, sau một hai ngày mà chưa có ai lấy về thì nam sinh trong lớp sẽ chia nhau ăn.
Khi kết thúc giờ tự học buổi tối, Đỗ Yến thấy Thời An thu dọn đồ đạc rời đi bèn tìm lý do để Chương Cảnh ở lại lớp một mình rồi đánh bài chuồn.
Đỗ Yến đuổi theo Thời An, nói mình có việc cần bàn bạc với y, bảo y trở về kí túc xá sớm.
Ngả bài với Thời An là việc mà Đỗ Yến đã nghĩ kĩ mới quyết định. Dưới góc nhìn của cậu, tính cách Thời An vừa nhạy cảm vừa hướng nội, chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì khi y phát hiện mình bị mối tình đầu lừa dối nữa.
Chi bằng nói hết sự thật cho Thời An biết vào lúc y và Giản Tư Tư chưa hẹn hò được bao lâu, tình cảm không sâu đậm để tránh tạo thành đả kích quá lớn.
Đỗ Yến đợi ở ký túc xá một lúc thì Thời An đã trở lại.
Cậu cực kì nghiêm túc, bảo Thời An ngồi đối diện mình.
Thời An rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ ấy của Đỗ Yến nên hơi thấp thỏm: “Cậu sao vậy? Có chuyện gì quan trọng à?”
Đỗ Yến lắc đầu, nói: “Tớ không sao, người có sao chính là cậu đấy.”
Thời An sửng sốt, hỏi: “Cậu đừng như thế, nhìn sợ lắm.”
Đỗ Yến lên tiếng: “Chúng ta đã lớn lên cùng nhau từ nhỏ cho nên tớ cũng không vòng vo nữa. Chuyện cậu và Giản Tư Tư là thế nào?”
Thời An thả lỏng hơn, đáp: “Bọn tớ thích nhau rồi ở bên nhau chứ sao, còn có thể xảy ra vấn đề gì được?”
Đỗ Yến thở dài: “Thời An ơi là Thời An, cậu quá dễ bị lừa. Cậu thích Giản Tư Tư nhưng chưa chắc Giản Tư Tư đã thích cậu.”
“Hả?” Thời An cũng không phản ứng thái quá, chỉ hơi hoang mang.
Đỗ Yến vừa nhìn đã biết Thời An vẫn chưa lún sâu vào mối tình này, sẽ không vì chuyện của Giản Tư Tư mà ảnh hưởng đến mối quan hệ bạn bè thân thiết.
Cậu bèn lấy mảnh giấy Giản Tư Tư để lại ra, nói: “Tớ chỉ tình cờ biết được thôi, người Giản Tư Tư thích chính là Chương Cảnh.”
Thời An sững sờ nhìn tờ giấy hồi lâu, sau đó đáp: “À, tớ biết rồi.”
Đỗ Yến cáu kỉnh: “Chỉ đơn giản như vậy? Một câu biết rồi là xong ư?”
Thời An ngẩng đầu cười: “Ừm, cảm ơn cậu.”
Đỗ Yến nhìn Thời An, vẫn là bộ dạng hướng nội nhút nhát kia, đối với tình huống trước mắt cũng chẳng biết giận
Cậu chẳng để ý đến việc mình có xen vào quá nhiều hay không, thốt lên: “Giản Tư Tư thích Chương Cảnh đấy, cậu không định chia tay à?”
Thời An nghĩ nếu y không nói ra lý do nào hợp lý thì Đỗ Yến chắc chắn sẽ chẳng chịu để yên. Y trả lời: “Tớ biết cậu ấy thích Chương Cảnh ngay từ đầu cơ nhưng mà tớ không quan tâm. Được rồi, tớ đi tắm trước đây.”
“?” Đỗ Yến vô cùng kinh hãi.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Thời An cong bẩm sinh, một lòng một dạ với Chương Cảnh sao đột nhiên lại thẳng, còn tình nguyện trở thành lốp xe dự phòng của nữ sinh nhà người ta.
Đỗ Yến vội vàng nhờ Tiểu Bát giúp đỡ: “Theo lẽ thường, Thời An chỉ thích con trai. Đây cũng là thiết lập không thể thay đổi của thế giới mộng cảnh, do đó tình huống hiện tại là sao hả mày?”
Tiểu Bát đáp: “Thế giới mộng cảnh vẫn rất ổn định, không có dấu hiệu sụp đổ.”
Lúc Đỗ Yến nhận được câu trả lời liền biết Thời An đang nói dối, thế nhưng vì lý do gì? Chẳng nhẽ là để ngăn cản Giản Tư Tư tiếp cận Chương Cảnh, cho nên mới nói với Giản Tư Tư rằng cái đĩa kia là thứ mà Chương Cảnh muốn trong khi sự thật thì không phải vậy?
Đỗ Yến nhìn về phía phòng vệ sinh, thầm nghĩ bản thân hẳn là đã phát hiện được chân tướng. Xem ra Thời An vẫn là Thời An của ngày xưa, luôn thầm mến Chương Cảnh.
=======
Editor: Hehe, vậy là đã edit được nửa bộ rồi đó:3
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT