Yên lặng hai giây, đột nhiên có người kinh hãi nói. “Xong rồi! Đại gia kia mời chúng ta ăn cơm, chưa trả tiền đã đi rồi!”
Tuyết Lạc bị ném vào xe Ferrari. Hơn nữa còn là bị ném theo kiểu úp mặt xuống.
Người đàn ông này cũng thật quá hung ác rồi! Sau lưng mà không bị bỏng chết thì cũng sẽ bị hắn ném chết mất thôi! Nghĩ lại một chút, hắn vừa ở trước mặt mọi người xé áo sơ mi của cô, còn mặc áo của mình cho cô... Tuyết Lạc xấu hổ đến không còn mặt mũi gặp người khác nữa! Lần sau tới viện mồ côi, cô làm thế nào để đối mặt với mọi người đây.
Hơn nữa người này còn không buồn nói năng gì, cứ thế vác cô bỏ đi. Thật sự là quá mất mặt!
“Tại sao phải đỡ cho tôi? Không biết súp nóng bên trong sẽ gây bỏng à?” Hàng Lãng vừa khởi động xe vừa nói. Cứ như việc cô giúp hắn đỡ cái nồi bị đổ là chuyện đại nghịch bất đạo vậy.
Tuyết Lạc chỉ là không muốn bả vai bị thương của hắn lần nữa bị đụng đến. Nhưng khi bị hắn trách móc, cô lại không muốn giải thích gì, chỉ nói một câu. “Ai muốn đỡ cái gì cho anh chứ? Chẳng qua tôi xui xẻo, vô tình bị đụng vào mà thôi.”
Mạnh miệng như vậy liền có thể giảm bớt một chút lúng túng, khó chịu. Người đàn ông này là nhân vật nguy hiểm mà cô phải tránh xa, cho nên cô không muốn hắn hiểu lầm, không muốn hắn biết cô là VÌ quan tâm hắn, không muốn bả vai hắn bị thương nên mới đỡ chiếc nồi đó.
Tuy nhiên cũng nhờ Phong Hàng Lãng hắn xử lý kịp thời, súp nóng ở trên lưng cô chưa được mấy giây, hắn đã giúp cô cởi áo rồi.
“Vô tình bị đụng vào? A, xem ra em thật quá xui xẻo! Thật ra thì còn có chuyện xui xẻo khủng khiếp hơn, đấy chính là yêu tôi! Lâm Tuyết Lạc, xin cô đừng làm ra loại chuyện ngu xuẩn này!” Hàng Lãng chăm chú nhìn Tuyết Lạc, lạnh lùng nói.
Yêu hắn? Người đàn ông này đúng là giống hệt loài chim khổng tước chỉ biết đến mình, thật là kiêu ngạo, tự luyến quá thể! Mình sao lại có thể yêu hắn chứ? Hắn có cái tài đức gì mà làm mình yêu được? Ngông cuồng tự đại!
Nhưng trái tim Tuyết Lạc, không hiểu sao, vẫn run sợ trước những lời của hắn. Cô biết rõ: cô giúp hắn chặn cái nồi, không phải là xúc động làm liều, càng không phải vô tình bị đụng trúng... vậy thì là gì?
Tuyết Lạc luống cuống. “Phong Hàng Lãng, dừng xe... Tôi... Tôi muốn xuống xe!”
Két một tiếng, Hàng Lãng lại tốt bụng khác thường, thực sự thắng gấp xe lại ở bên lề đường. Nhưng câu tiếp theo của hắn khiến cô tức đến chết!
“Xuống cũng được. Nhưng trả lại áo sơ mi cho tôi.” Hàng Lãng ưu nhã đặt tay lên vô lăng, híp mắt nhìn gương mặt vừa kinh ngạc vừa tức giận của Tuyết Lạc.
“Trả áo sơ mi cho anh? Anh muốn tôi khỏa thân mà ra đường sao?" Tuyết Lạc trợn tròn mắt. Người đàn ông này thật quá sức tồi tệ rồi.
Hàng Lãng cười một tiếng, thản nhiên nói. “Chẳng phải bên trong cô vẫn còn một cái áo đó sao?"
Tuyết Lạc theo bản năng giơ hai tay trước ngực, sợ thú tính của Hàng Lãng lại bộc phát, thật sự sẽ giật áo sơ mi trên người cô xuống, giận dữ trợn mắt nhìn hắn. “Phong Hàng Lãng! Đồ xấu xa!”
“Là em không chịu xuống xe mà. Vậy thì ngoan ngoãn đi cùng tôi đi.” Hàng Lãng lần nữa đạp chân ga, chiếc xe thể thao lập tức như tên rời cung, phóng thật nhanh về hướng Phong gia.
Dọc đường đi, Tuyết Lạc trầm mặc. Không tranh cãi với Hàng Lãng nữa. Ở sát bên hắn như vậy, cô có thể nghe thấy tiếng trái tim hắn đập thình thịch, còn có mùi bạc hà xen lẫn hương thuốc lá cay nồng, hòa quyện với mùi đàn ông quyến rũ nơi hắn.
Buồng phổi tràn ngập mùi hương của hắn. Chiếm giữ không chỉ khứu giác, mà còn là trái tim cô, cứ như đang gặm nhấm từng chút một, từ từ xâm chiếm lấy CÔ.
Tuyết Lạc vội vàng nghiêng đầu, ngắm nhìn phong cảnh đang lướt như bay ngoài cửa sổ.
Cô ngắm nhìn phong cảnh, nhưng đôi mắt hắn lại hướng về cô.
Cứ thế mà liếc nhìn cô thật nhiều.
“Em chắc chắn rằng da mình dày hơn da tôi sao? Còn có gan thay tôi đỡ cái nồi đó? Đấy là chỉ bị bỏng sau lưng thôi, nếu là bỏng mặt, tôi buộc phải trả lại hàng đấy.”
Vừa rồi có kiểm tra qua, vết bỏng của cô không nghiêm trọng lắm. Tay hắn cũng bị nước súp bắn vào, nhiệt độ cũng không quá nóng.
“Trả lại hay không, cũng là do anh trai anh quyết định! Không cần em chồng là anh bận tâm!” Tuyết Lạc nói.
Còn coi hắn là em chồng? Hàng Lãng nhướn mày, vừa cảm thấy vô cùng thú vị, lại vừa cảm thấy trong lòng hơi chua, muốn phát hỏa lại không thể giải tỏa được cảm giác bực bội.
Nghĩ lại ban đầu mình lấy danh nghĩa Phong Lập Hân hỏi cưới, cứ cho rằng sẽ không có người phụ nữ nào nguyện ý gả vào Phong gia. Không ngờ Lâm Tuyết Lạc nhìn như bao người phụ nữ bình thường khác, mà hành động lại không hề bình thường chút nào.
“Nói một chút đi, em gả vào Phong gia, có mục đích gì? Đừng nói cái gì mà quang minh chính đại, tôi muốn nghe lời nói thật!”