“Thôi đi, còn vờ vịt cái gì! Phong Lập Hân không chết thì mày cũng coi như sống đời góa bụa mà thôi!” Hạ Dĩ Kỳ khịt mũi coi thường.
Tuyết Lạc không cãi nhau với Hạ Dĩ Kỳ nữa, bởi vì không đáng, cũng không cần thiết.
Hạ Dĩ Cầm nãy giờ im lặng đột nhiên nhàn nhạt mở miệng, giọng nói có chút mong chờ. “Tuyết Lạc, nghe nói Phong gia còn có một Nhị thiếu gia tên là Phong Hàng Lãng. Người ta đồn kẻ này hết sức thần bí lại kiêu ngạo, nắm trong tay hơn phân nửa mạch kinh tế của Thân Thành, là kẻ săn mồi cực kỳ lợi hại trong giới tài chính. Em có thấy mặt anh ta không?”
Vừa nhắc tới Hàng Lãng, cả người Tuyết Lạc chỗ nào cũng khó chịu. Đúng là một kẻ thô lỗ lại ngạo mạn! Lần đầu gặp mặt đã khinh thường cô, còn nói cô xuân tâm nhộn nhạo! Thật sự cô chưa từng gặp qua người đàn ông nào kiêu căng, bá đạo như vậy.
Trong lòng Tuyết Lạc thực sự không muốn nhắc đến kẻ đỏ!
Vì vậy, cô liền nói với Hạ Dĩ Cầm. “Không... không thấy.”
“Nga, thật đáng tiếc. Nghe nói hắn rất đẹp trai phong lãng, anh tuấn lạnh lùng, không dựa vào Phong gia, tự gây dựng chỗ đứng, là viên ngọc quý hiếm trên giới thương trường, người đàn ông hiếm có.” Hạ Dĩ Cầm tiếc rẻ nói.
Tuyết Lạc trầm mặc một chút. Hạ Dĩ Cầm từ trước đến nay tâm cao khí ngạo, tiếng tăm lẫy lừng khắp Thân Thành. Dường như mọi phàm phu tục tử trên đời đều căn bản là không lọt được vào mắt chị ấy, không nghĩ tới chị lại si mê Hàng Lãng đến như vậy?
Bất quá, tên Hàng Lãng đó thật sự lợi hại như vậy sao? Cùng lắm cũng chỉ là loại đàn ông được anh trai chiều đến hư mà thôi!
“Chị cả, chị nói người đàn ông giàu có tài phiệt đó lại chính là Nhị thiếu gia của Phong gia, Phong Hãng Lãng sao?” Hạ Dĩ Kỳ lập tức không giấu nổi vẻ say mê. “Tuyết Lạc, nói không chừng sau này tạo và mày còn có thể làm chị em dâu với nhau đấy.”
“Phong Hàng Lãng như vậy sao có thể vừa mắt Dĩ Kỳ chị? Anh ta đâu có mù!” Hạ Dĩ Thư không hề nể nang, trực tiếp hắt cho chậu nước lạnh.
“Ha Dĩ Thu! Nhóc con như mày mà cũng đòi hiểu đàn ông sao? Nếu Hàng Lãng coi thường tạo, anh ấy sẽ càng coi thường mày.” Hạ Dĩ Kỳ thẹn quá hóa giận.
“Hàng Lãng dĩ nhiên coi thường em, bởi vì cả em và chị đều không xứng.” Dĩ Thư lạnh lùng đáp.
Tuyết Lạc thở ra một tiếng chán nản: cái tên thô lỗ ngang ngược đó có gì tốt chứ? Lại có thể khiến ba thiên kim tiểu thư của Hạ gia tranh giành nhau như vậy?
Người đàn ông kia đáng để các người cãi cọ sao? Nếu các người biết Hàng Lãng là kẻ như thế nào, nhất định sẽ tránh thật xa cho xem.
Nhưng có lẽ lần này Tuyết Lạc nghĩ sai rồi: bởi vì ba chị em của Hạ gia chỉ biết tranh giành Hãng Lãng đến sứt đầu chảy máu, không ai chịu nhường ai.
Hạ Dĩ Kỳ tức giận kêu lên. “Mẹ, mẹ có quản Hạ Dĩ Thư hay không thế? Làm gì có đứa em gái nào dám nói với chị như vậy? Thật là vô giáo dục!”
“Được rồi! Tất cả đừng ồn ào nữa. Còn chưa thấy mặt mũi Phong Hàng Lãng ra làm sao, các con đã giành giật với nhau như vậy rồi. Không sợ người khác chê cười hay sao?”
Ôn Mỹ Quyên giận điên lên. “Hai đứa các con rảnh rỗi thì học tập chị cả của mình đi, phải đoan trang, dịu dàng, cẩn thận vào, làm cái nhà này nở mày nở mặt một chút."
Đúng là không ở lại Hạ gia được nữa.
Nhân lúc trời vẫn còn sớm, buổi chiều Tuyết Lạc bắt xe tới viện mồ côi, đi thăm viện trưởng.
Lúc còn rất nhỏ, Tuyết Lạc từng ở viện mồ côi này một năm. Đó là bởi khi Hạ Chánh Dương mang cô về Hạ gia, mẹ của cô là Ôn Mỹ Quyên đã phản đối quyết liệt, thậm chí là còn lấy cái chết ra uy hiếp,
Ôn Mỹ Quyên nghĩ Hạ Chánh Dương là dan díu với đàn bà ở bên ngoài mà sinh ra Lâm Tuyết Lạc, thế nên mới làm loạn như vậy. Hạ Chánh Dương thật sự bị bà dày vò đến điên rồi, nên mới bất đắc dĩ đưa
Tuyết Lạc đến viện mồ côi này nhờ nuôi dưỡng.
Câu “mày cũng như sống đời góa bụa mà thôi!” của Hạ Dĩ Kỳ ít nhiều cũng khiến Tuyết Lạc đau lòng. Mình thực sự muốn chôn thân ở Phong gia cả đời sao?
Ai bảo mình chỉ là một đứa ăn nhờ ở đậu từ bé chứ. Cả đời thì cả đời, dù sao mình cũng chẳng cần đến phương diện kia. Chỉ cần làm hết bổn phận, chăm sóc cho Phong Lập Hân thật tốt là được, cũng không uống đời này nên vợ nên chồng với anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT