“Ý cậu ‘nơi cần đến’ là trung tâm thời trang?” Nguyệt Lam nghiêng đầu nhìn con bạn đang “càn quét” cả cái cửa hàng thời trang cao cấp.
À…tiện thể…Thanh Hàn cũng được coi là một trong những tiểu thư con nhà khá giả, cô nàng trông có phần nhỏ bé như thế nhưng cũng góp một phần không nhỏ sức lực để giúp công ty nhà mình đi lên. Vì vậy, khi nói đến ngôn tình và đam mỹ thì đối với cô nàng chính là cả một bộ sưu tập chất đầy tủ kính. Hạ Nguyệt Lam chưa bao giờ quên, cô nàng bạn thân của cô rất không biết tiếc tiền.
“Tất nhiên rồi. Phải ăn mặc đẹp thì mới có hứng thú để đi chơi chứ.” Thanh Hàn ném cho cô vài bộ váy đính kim tuyến lấp lánh. “Thử đi. Chúng ta sẽ trở thành tâm điểm trong bar cho xem.”
“Nhưng mấy thứ này…sặc sỡ quá.” Cô nhíu mày giơ bộ váy ra trước mặt để ngắm. Tại sao Thanh Hàn có thể mặc cái bộ váy lòe loẹt như này ra đường được nhỉ?
“Sặc sỡ gì chứ? Đây còn là mẫu váy đơn giản nhất trong cái cửa hàng này rồi đấy.” Nói rồi, cô nàng giơ lên một bộ váy vừa bị khoét cổ vừa bị khoét bụng, và không kém phần lấp lánh của kim tuyến.
“Khỏi khỏi. Tớ không mặc nổi mấy cái này đâu.” Cô để mấy bộ váy lên lại móc treo. Nếu phải mặc mấy thứ này để ra ngoài, cô chắc chắn sẽ độn thổ mà chết.
“Haizz…cậu cứ phải ăn mặc đơn giản như vậy là sao nhỉ? Nhiều lúc phải phá cách lên một chút mới vui chứ.” Cô nàng nhìn cô càu nhàu.
“Biết rồi. Tớ lúc nào chả là một bà cô nhàm chán.” Cô cười tinh nghịch.
“Cũng hết cách với cậu. Có nhan sắc ngời ngời vậy mà cứ thích giấu giấu giếm giếm. Coi như chỉ một ngày thôi, thử đi.” Thanh Hàn nhìn cô, năn nỉ.
“Để tớ tự chọn.” Cô thở dài, nhìn lướt qua mấy giá treo đồ toàn là váy vóc màu sắc sặc sỡ đến lóa mắt. “Cái này đi.”
Đó là một bộ váy tương đối “dễ nhìn”- ít nhất còn hơn mấy bộ vừa nãy. Phần thân váy làm bằng vải lụa mềm mịn thướt tha, đuôi váy dài tới gần đầu gối, dọc theo đùi được rắc kim tuyến trắng, còn lại thiết kế không khác váy hai dây là mấy. Còn có, bộ váy chỉ có màu đen thuần không họa tiết, đủ tiêu chuẩn để đi bất cứ đâu mà không bị gọi là “diêm dúa”.
“Không tệ. Cứ thế đi.” Thanh Hàn còn định phản đối, nhưng thấy Nguyệt Lam có vẻ ưng mỗi cái này nên đành thuận theo.
Nguyệt Lam bị Thanh Hàn chất cho cả đống đồ cả hai “càn quét” được ở trung tâm thời trang. Mặc dù cô đã nhiều lần cố lên tiếng từ chối, song ánh mắt cảnh cáo của con bạn đã khiến cô thay đổi quyết định.
“Cậu phải nhận hết nghe không? Đây là quà tớ nợ cậu hôm sinh nhật đấy.” Cô nàng khăng khăng rằng cả đống này cũng chả là gì đâu.
“Cảm ơn cậu.” Tay cầm túi to túi nhỏ, cô cười gượng gạo. “Qùa sinh nhật” theo khái niệm của Thanh Hàn cô nương chính là cả một núi đồ, còn lúc sinh nhật cô ấy, chỉ cần tặng một bông hoa thôi cô ấy cũng vui.
“Đủ rồi nhỉ? Chúng ta đến bar thôi!”
Trời chập tối, hai người mới đặt chân ra khỏi trung tâm. Cả đống đồ ban nãy đã được chuyển phát thẳng về nhà cô, và Nguyệt Lam đang tự hỏi không biết nên xoay xở thế nào với cái đống đó khi về tới nhà.
_____
“Người đẹp…sao cô không ra sàn nhảy mà lại ngồi đây?”
Từ cái lúc cô bảo con bạn là sẽ ở lại quầy bar ngắm cô ấy nhảy, Hạ Nguyệt Lam đã gặp không biết bao trường hợp như này. Không phải chỉ là ngồi một chỗ uống rượu thôi sao? Hỏi gì mà lắm thế cơ chứ?
“Tôi không biết nhảy.” Cô chỉ biết cười và trả lời thế.
“Không sao. Ở đây không có luật nào bắt người ta phải biết nhảy cả, cô chỉ cần đứng đó nhún chân thôi cũng được mà.” Anh chàng này có vẻ cố chấp hơn mấy người trước nhỉ?
“Tôi không có hứng thú.” Cô nói. “Và cũng không có luật nào bắt người ta phải nhảy cả.”
“Được rồi. Tôi thấy cô hình như uống hơi nhiều rồi thì phải?”
Anh ta quan sát cô từ nãy? Cô cầm li rượu đưa lên miệng, đánh mắt nhìn anh chàng hiện đã chiếm chỗ bên cạnh cô.
“Tôi ổn.” Cô lạnh nhạt nói. Ngồi một mình thôi mà cũng khó khăn.
“Haha…cô lạnh lùng quá.” Anh chàng đó vẫy tay gọi một li Whisky.
Cô không muốn tiếp chuyện với anh ta, nên tiếp tục nhìn xuống sàn nhảy- nơi Thanh Hàn đang rất cuồng nhiệt nhảy nhót. Chà…cô ấy thực sự đã trở thành tâm điểm.
Nguyệt Lam rời khỏi chỗ ngồi, từ chối mọi đề nghị xin số điện thoại, tiến về phía con bạn cô.
“Thanh Hàn.” Cô gọi khi đã đứng gần đó.
Không hiểu bằng cách nào mà cô ấy nghe được trong cái không gian chật chội lại còn ồn ào này, quay đầu về phía cô đang đứng.
Dòng người trên sàn nhảy lắc lư không theo một quy luật nào, và những động tác của bọn họ suýt thì đập trúng vào người cô.
“Tớ phải về nhà.” Cô nói theo khẩu hình miệng.
“Ừ. Tạm biệt nhé.” Cô ấy cũng rất hiểu ý mà đáp lại.
Khi ra khỏi cái hộp đêm kín mít đó, cô có cảm tưởng như vừa được đại xá.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT