( Điệu thấp = nghĩa là giấu mình, không bộc lộ tài năng, khả năng của bản thân. )
Đang định tránh đi, trước mặt lại đụng phải một bóng dáng quen thuộc, đang giơ tay chào hỏi cô: “Điện.... Ưm ưm ưm.”
Diêu Tư nhanh tay lẹ mắt, bưng kín miệng hắn, đem hắn kéo vào một chỗ không người.
“Xùy, điệu thấp, điệu thấp!” Cô đánh giá hắn từ trêи xuống dưới liếc mắt một cái, “Cháu trai lớn, sao cậu lại ra đây? Thương thế tốt rồi sao?”
Cháu trai lớn là cái quỷ gì? Cổ Thư Thành sửng sốt một lát, cũng không để ý, trả lời nói, “Tôi dự kiến được Điện hạ ở nơi này, cho nên mới tới tìm. Vết thương của tôi đã sớm lành.”
“Vậy là tốt rồi.” Diêu Tư gật gật đầu, nhớ tới Lữ biến thái đã từng nói, hắn chính là dị năng giả duy nhất có khả năng biết trước, “Dị năng của cậu thật sự có thể biết trước tương lai sao?”
“Chỉ có thể nhìn thấy một phần.” Hắn gật đầu giải thích, “Sau khi tôi tiếp xúc với người khác, sẽ nhìn thấy một số hình ảnh. Nhưng những việc này có lúc sẽ xảy ra, có lúc lại không.”
“Là ý gì?” Biết trước không phải là tiên tri sao? Chẳng lẽ nội dung biết trước còn có thể giả?
“Tương lai cũng không phải là tuyệt đối không thay đổi.” Hắn kiên nhẫn tiếp tục nói, “Dự kiến của tôi chỉ là một loại khả năng, trong tự nhiên sẽ có những lựa chọn không giống nhau. Tương lai mà tôi nhìn thấy đương nhiên cũng sẽ không xảy ra.”
“Nga.” Hiểu rồi, nói đến cùng so với hiệu ứng cánh bướm cũng không sai biệt lắm, mà hắn chính là cánh bướm kia, bất quá....
“Nếu cậu có thể biết trước tương lai, vì sao còn bị đám người kia chộp đi?” Cái này không khoa học.
Hắn có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, “Là tôi tự đại. Một tháng trước khi bị bắt, tôi đã phát hiện bọn họ, lúc ấy ta đã dự kiến được tình huống của căn cứ kia, phát hiện chuyện có khả năng rất nghiêm trọng, nhưng lại không hoàn toàn xác định. Cho nên mới cố ý bị bọn họ bắt lấy, nghĩ điều tra cho rõ. Kết quả....”
“Kết quả là cậu không thoát ra được?” Cái này gọi là tò mò hại chết mèo đây mà, “Nếu như cậu chết ở nơi đó thì làm sao bây giờ?”
“Sẽ không!” Hắn khẳng định lắc lắc đầu, “Tôi dự kiến được nguy hiểm, tự nhiên cũng dự kiến được mình nhất định có thể thoát ra. Đây đều là công lao của Điện hạ, không hổ là Điện hạ của tộc ta.”
Hừ, đừng nâng tôi lên cao như vậy, tôi cũng không vui vẻ gì đâu, ha ha ha ha ha.....
(~ w ~)/
“Chờ đã!” Cô đột nhiên nhớ tới một chuyện, “Diêu Tiềm để cậu ở trường học nhìn chằm chằm ta, chắc không phải là bởi vì dị năng này chứ...” Bất cứ lúc nào cũng có thể biết cô có tới kịp giờ cơm hay không.
Sắc mặt hắn cứng đờ, hiện lên một tia gì đó, rất nhanh lại nghiêm thân mình mở ra quang não, làm bộ đứng đắn nói, “Điện hạ, lần này tìm ngài là vì bào cáo công tác học kì này của Đệ nhất Học viện, học kì này chúng ta rất nhiều việc, nhưng ngài yên tâm, tôi sẽ báo cáo xong trước giờ cơm.”
“...... ” Ê! Cậu đổi đề tài cũng quá nhanh đi? Diêu Tiềm tuyệt đối có ý này!
________________
Bởi vì lần trước quang não cô đã hỏng rồi, cái mới mua này, vẫn chưa kịp thêm cháu trai lớn vào danh sách liên lạc. Cho nên cháu trai lơn chỉ có thể lên phố tìm người.
Cổ Thư Thành gửi cho cô một đống văn kiện, phần lớn đều là công tác tổng kết học kỳ này của Đệ nhất Học viện, Diêu Tư có chút ưu sầu, cô thật vất vả mới nhập học không bao lâu, kết quả một học kỳ nhoáng cái liền trôi qua, thời gian cô chân chính học tập còn không đến một tháng, ba tháng còn lại bị nuôi ở trong nhà như heo. Vốn trong tưởng tượng của cô, muốn học tập thường thức, sinh hoạt với bạn bè, tất cả hoàn toàn không có xảy ra.
“Đúng rồi, bắt đầu từ học kì sau, Điện hạ ngài sẽ trực tiếp tiến vào Học viện Cao cấp.”
**************************
Cảm ơn cả nhà đã ủng hộ. Tối lại một chương. ^^
Hết chương 70
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT