“Quả nhiên là cậu.” Mộ Huyền nhíu nhíu mày, “Cậu vẫn là tỉnh.”

“Tỉnh?” Người đối diện hắn cười lạnh một tiếng, “Ta trước nay chưa hề ngủ say. Mộ Huyền, ta cũng không phải cậu, không có may mắn như vậy, hàng tỉ năm qua ta không có một khắc an bình, làm sao có thể rơi vào ngủ say?”

“Nhiều năm như vậy... Vẫn không bước ra được sao?”

“Không!” Hắn lắc lắc đầu, “Chính cậu cũng nói nhiều năm như vậy, còn có cái gì là không thể bước ra.” Hắn cúi đầu nhìn nhìn Hồng Tinh, ánh mắt lạnh đến không có một tia cảm xúc, “Ta chẳng qua là suy nghĩ cẩn thận rồi, vĩnh sinh đối với chúng ta mà nói, vốn chính là một sự nguyền rủa. Bởi vì sự nguyền rủa này, ta thống khổ hàng tỉ năm, bọn họ sớm hay muộn có một ngày cũng sẽ đi vào vết xe đổ của ta.”

“Cậu muốn hủy diệt toàn bộ Huyết tộc!”

“Ta chỉ muốn giúp bọn hắn giải thoát từ thời gian vô tận này mà thôi.” Ánh mắt hắn lạnh hơn, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Mộ Huyền một cái, gằn từng chữ một, “Dù sao bọn họ sớm hay muộn cũng sẽ nghĩ như vậy mà thôi, tựa như... Ta lúc trước vậy.”

“Bọn họ không phải cậu.”

“Sớm hay muộn mà thôi.”

“Ta nói rồi……” Mộ Huyền biểu tình trầm xuống, “Cậu muốn làm cái gì ta đều có thể mặc kệ, nhưng nếu cậu ra tay đối với tộc nhân, vậy không được!”

“A....” Người nọ cười lạnh một tiếng, “Vậy phải xem cậu, có thể hay không giống như lần trước ngăn lại ta.”

Hắn giơ tay vung lên, trong lúc nhất thời bên người xuất hiện vô số hoả long, bay thẳng vọt tới đối diện. Chung quanh Mộ Huyền nháy mắt cũng xuất hiện một tầng kết giới, trực tiếp chặn lại ngọn lửa đầy trời. Ngay sau đó bóng dáng hai người chợt lóe, hóa thành vệt sáng biến mất tại chỗ, chỉ còn lại âm thanh ầm vang không ngừng trêи không trung.

Màn hình sáng đã không cách nào bắt giữ được bóng dáng của hai người, chỉ là ngẫu nhiên có thể nhìn thấy không trung có hai vệt sáng hiện lên. Diêu Tư càng xem càng sốt ruột, tuy rằng cô đối với sức chiến đấu của lão ba nhà mình có tin tưởng tuyệt đối, nhưng hiện tại cũng không phải đơn đả độc đấu, một bên Mộ Huyền còn phải chiếu cố tộc nhân bên dưới, để ngừa bọn họ lại lần nữa bị tinh thần lực khống chế, huống hồ đối phương thoạt nhìn cũng hoàn toàn không yếu.

Diêu Tư hiện tại đã hoàn toàn có thể khẳng định, cái người đột nhiên xuất hiện này, chính là thủ lĩnh của tổ chức Vĩnh Nhạc, vốn dĩ cô cho rằng mục tiêu cuối cùng của Vĩnh Nhạc, là muốn cho tất cả chủng tộc đều đạt được vĩnh sinh, hiện tại mới biết được, thì ra bọn họ chỉ là muốn hủy diệt toàn bộ Huyết tộc mà thôi. Hơn nữa đại boss của quân địch xem ra cũng là Huyết tộc, nghe hai người nói chuyện, có khả năng là trong khoảng năm đời.

Diêu Tư càng nghĩ càng lo lắng, không ngừng đổi mới quầng sáng trước mắt, chỉ sợ bỏ sót cái hình ảnh nào. Bóng dáng Mộ Huyền cùng đại boss đã hoàn toàn không thể thấy được, mà tiếng dị năng va chạm trêи không lại càng lúc càng lớn, thậm chí đã ảnh hưởng tới mặt đất, không ít phòng ốc bởi vì dị năng ảnh hưởng đột ngột từ mặt đất nhô lên, giống như thiên tai đột phát, thành thị, núi đều bị lật đổ, khắp nơi đều là một mảnh đổ nát thê lương.

Mộ Huyền……

“Yên tâm đi, Điện hạ!” Dường như nhìn ra cô khẩn trương, Khuất Trạch thập phần có tự tin vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Tuy rằng không biết người nọ là ai? Nhưng Bệ hạ chính là người duy nhất thức tỉnh huyết mạch thủy tổ, dù cho đối phương là Huyết tộc thế hệ một, cũng không thắng được Bệ hạ.

Diêu Tư gật gật đầu, điểm này cô đương nhiên biết, nhưng... Không lo lắng là không có khả năng mà! Ai biết cái bệnh tâm thần nghiên cứu ra tận thế virus muốn diệt Huyết tộc đó, còn có thủ đoạn khác hay không?

Cố tình là cô cái gì cũng không làm được, chỉ có thể càng thêm chuyên chú nhìn màn hình trước mắt.

Khuất Trạch nói một chút cũng không sai, đại boss đó đích thật không phải là đối thủ của Mộ Huyền, cho dù tinh thần lực của Mộ Huyền triển khai toàn bộ, phòng ngừa tộc nhân lại lần nữa bị khống chế mà biến thành tang thi, cũng không rơi vào hạ phong chút nào. Hơn nữa tiếng dị năng ‘ầm ầm’ va chạm cũng bắt đầu càng ngày càng dời ra phía ngoài vũ trụ, ảnh hưởng đối với Hồng Tinh dần dần giảm nhỏ.

Từ từ trong hình đã không thấy được nửa điểm bóng dáng của bọn họ, cũng may Cầu Cầu cơ trí, hình ảnh chợt lóe một cái, trong nháy mắt đã tới trêи vũ trụ rồi. Quả nhiên trêи màn ảnh lại xuất hiện tràn ngập các dị năng, phạm vi tuy rằng còn chưa có lan đến chung quanh các tinh cầu khác, nhưng đối với các phi thuyền đang vây công bên ngoài tinh cầu, chính là một trận tai nạn. Cơ hồ là một nửa phi thuyền quân Liên minh đều bị lan tới, nổ thành tro tàn.

Diêu Tư lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, không hổ là người trong nhà, chính là trâu như thế, yên lặng khen ngợi lão ba. Như vậy xem ra, chỉ cần có Mộ Huyền, nguy cơ của Hồng Tinh có thể giải trừ.

Dị năng ngập màn hình đại khái giằng co mười phút, không biết nguyên nhân gì lại đột nhiên dừng lại. Bóng dáng Mộ Huyền cùng đại boss lại lần nữa xuất hiện trong hình. Diêu Tư vội vàng đánh giá lão ba từ trêи xuống dưới một cái. Hô... Còn tốt còn tốt, trừ kiểu tóc có hơi rối chút, cũng không có bị thương gì.

So ra mà nói, cũng là người đối diện thảm hơn, trêи người đã nhuộm không ít vết máu, tay phải còn không tự nhiên rũ ở bên người.

“Quả nhiên vẫn đánh không lại cậu!” Đại boss quân địch bị đánh cũng không phẫn nộ chút nào, ngược lại hướng đối phương quỷ dị cười, “Như vậy cũng tốt! Bất quá... Cậu sẽ không cho rằng, ta tới nơi này chỉ là vì đánh nhau với cậu chứ?”

Mộ Huyền sửng sốt, mày nhíu càng chặt, người này còn muốn làm gì?

“Mộ Huyền, ta nói rồi một ngày nào đó ta sẽ làm cho cậu cũng thống khổ giống như ta lúc trước.” Hắn đột nhiên hé miệng lộ ra một nụ cười tươi, nụ cười đó thập phần quỷ dị, phảng phất như đã chấm dứt tâm nguyện, nắm chắc thắng lợi gì đó, thỏa mãn lại mang theo một tia hàn ý tận xương, không biết vì sao đáy lòng Diêu Tư trầm xuống.

Đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, lớn tiếng nói, “Cầu cầu, đem hình ảnh thiết lập về Hồng Tinh!”

Hình ảnh chợt lóe, xuất hiện hình ảnh Hồng Tinh, chỉ nghe âm thanh ‘ầm ầm’ vang lên, nơi thiên thạch rơi xuống đột nhiên nổ tung. Từng đợt sương khói màu lam nháy mắt xuất hiện ở trong hình.

Đây là…… Virus?

“Khuất Trạch, mau thông tri Hội Trưởng lão! Mọi người rời Hồng Tinh.” Thiên thạch thể rắn còn dễ khống chế, nhưng virus đã tán trong không khí, ai biết sẽ tạo thành ảnh hưởng gì?

Đệch, tiểu kỹ nữ này quả nhiên có hậu chiêu! Vừa rồi hắn cố ý đem Mộ Huyền dẫn ra Hồng Tinh sao?

Mộ Huyền tự nhiên cũng đã nhận ra tình huống của Hồng Tinh, xoay người đuổi về Hồng Tinh. Chuyện kì quái là, người kia cũng không đuổi theo mà là cười càng sâu, thừa dịp Mộ Huyền xoay người, đột nhiên giơ tay hướng không trung phất qua. Lòng Diêu Tư chìm xuống, cho rằng hắn muốn đanh lén, lại nhìn thấy không gian quanh thân hắn vặn vẹo, một cửa động đen như mực mở ra.

Đây là không gian truyền tống? Hắn muốn làm gì?

Diêu Tư còn chưa có phản ứng lại, lập tức cảm thấy sau lưng chợt lạnh, hơi thở âm lãnh nháy mắt vọt về phía cô, đại boss vốn đang ở trêи màn hình sáng đột nhiên xuất hiện ở phía sau cô, ngữ khí trầm thấp lạnh lẽo trực tiếp vang lên bên tai.

“Bắt được!”

Đệt! Hóa ra hậu chiêu của hắn chuẩn bị không phải là virus, mà là cô!

Trong chớp mắt cô chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại. Hình ảnh cuối cùng nhìn thấy, chính là Mộ Huyền mở ra không gian truyền tống, điên cuồng chạy tới phía cô.

*************************

Bão tan rồi.

Ta đã trở lại, rất vui gặp lại các nàng! ^3^

Hết chương 124

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play