*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.(
Ám tương thao tác “暗箱操作”: thao tác hộp tối, chỉ việc lợi dụng chức quyền lén lút làm chuyện gì đó.)Sắc mặt Nguyên Hàn nhất thời trầm đến kinh người, lại không có cách nào phản bác được, không cam lòng rời sân thi đấu.
Diêu Tư lười quản tên này rõ ràng là có bệnh thần kinh, xoay người nhìn về phía Hội trưởng Trạc Phong học viện, “Hội trưởng, cậu cảm thấy lần thi đấu này……”
“Thành tích không tính không tính!” Trạc Phong hội trưởng đã sợ tới mức ra một thân mồ hôi lạnh, vốn dĩ gian lận trong thi đấu đối với học viện mà nói đã là một chuyện mất mặt cực lớn rồi, cố tình là cái người tạo ra tai tiếng đó còn loạn nhấc lên xung đột của chủng tộc. Hắn thậm chí có thể dự kiến, ngày mai trêи Tinh Võng học viện của mình sẽ bị mắng thành cái dạng gì, cũng không biết suất chiêu sinh sang năm sẽ bị tụt xuống đáy cốc không nữa, khó chịu muốn khóc!
Xoa xoa mồ hôi lạnh trêи đầu, lại bỏ thêm một câu, “Quán quân trận chung kết lần này là quý trường...”
“Không cần!” Hắn còn chưa nói xong, vẻ mặt cháu trai lớn nghiêm túc chọt vào một câu, mở miệng nói vài câu đâm vào miệng vết thương của người khác, “Đệ nhất Học viện ta từ trước đến nay, phong cách trường học nghiêm cẩn, hôm nay lại xảy ra loại chuyện này, vì phòng ngừa có người dụng tâm kín đáo nói học viện chúng ta ỷ thế hϊế͙p͙ người, sử dụng quyền thế mà quyết định quán quân, Đệ nhất Học viện quyết định rời khỏi cuộc tranh tài lần này.”
Trạc Phong hội trưởng nhất thời càng đổ nhiều mồ hôi hơn, nếu Đệ nhất Học viện rời khỏi, vậy bọn họ còn so cái gì a. “Không không không, sao lại có thể đây? Đây... Tất cả mọi người đều nhìn thấy, còn xin Phó hội trưởng nhìn vào tình hữu nghị nhiều năm giữa hai trường...”
Cổ Thư Thành đang định ‘đúng lý không tha người’ muốn góp thêm chút lửa vì Điện hạ nhà mình xả giận. Hừ, một chủng tộc hoang dại ngay cả dị năng cũng không có, cũng dám ở trước mặt mọi người lớn tiếng với Điện hạ của bọn họ, dựa vào cái gì? Tin khi trở về chùm bao bố hắn hay không.
“Tài nghệ trường ta không bằng người, sẽ không....” Hắn nói đến một nửa lại dừng lại, đột nhiên mở to hai mắt, sắc mặt trong nháy mắt trắng như tuyết.
Ngay cả Diêu Tư cũng cảm giác được hắn không bình thường.
“Cháu trai lớn, cậu như thế nào....”
Vừa định hỏi, hắn lại đột nhiên quay đầu lại, một tay bắt lấy Lạc Anh bên cạnh, một tay kéo cô hướng xuống dưới lầu chạy xuống, “Rời khỏi đây!”
“Làm gì đi...” Diêu Tư còn chưa kịp phản ứng, đã bị hắn kéo qua, chỉ kịp bắt lấy Mộ Huyền còn ngồi ở trêи ghế, một đường cùng chạy như điên xuống lầu.
Người trêи đài chủ tịch tất cả đều mang vẻ mặt ngơ ngác, hai mặt nhìn nhau, cho rằng đã xảy ra chuyện lớn gì rồi, cũng chỉ biết cùng theo xuống dưới.
“Cháu trai lớn!” Diêu Tư một bên chạy một bên muốn hỏi cho rõ ràng.
Nhưng Cổ Thư Thành hoàn toàn không có ý đáp lời, chỉ lo lôi kéo tay cô chạy xuống, lực đạo quá lớn làm tay phát đau. Mộ Huyền vốn mang vẻ mặt lãnh đạm không chút biểu tình, nhất thời nhíu lông mày lại, trực tiếp tiến lên một bước kéo tay hai người ra.
Xoay người ôm eo của cô lên, lại quay người xách lấy cổ áo cháu trai lớn lên, dưới chân chạm nhẹ giống như xách theo một chùm nho, kéo theo một chuỗi người trực tiếp từ đài chủ tịch nhảy xuống, bốn người tựa như lông chim nhẹ nhàng rơi xuống đất, đứng ở giữa sân thi đấu vừa mới được quét dọn xong.
“Cháu trai lớn, sao đột nhiên cậu...” Cô còn chưa nói xong, trong cơ thể đột nhiên dâng lên một nguồn năng lượng quen thuộc, đây là....
“Cậu dùng dị năng?!”
Khoan đã! Cô nhớ rõ dị năng của cháu trai lớn là ___ Biết trước!
Vậy hắn bất chợt kéo cô xuống dưới là bởi vì....
“Sắp xảy ra chuyện gì sao?” Cô không khỏi căng thẳng trong lòng hỏi, “Cậu vừa nhìn thấy gì?”
“Tôi cũng không rõ ràng lắm!” Sắc mặt cháu trai lớn vẫn rất trắng, biểu tình nói không nên lời, mang chút khủng hoảng lại có chút không hiểu, chỉ gắt gao nhìn vào vị trí đài chủ tịch.
Bởi vì các cô đột ngột rời đi, vốn dĩ Hội trưởng các trường ở nơi đó cũng lục tục xuống dưới, đang tò mò đi tới chỗ các cô. Đã không còn người nào ở phía trêи.
Diêu Tư nhìn nhìn đài chủ tịch không một bóng người, tình cảnh này như thế nào giống hiện trường được nhân viên sơ tán đây? Cô không nhịn được thuận miệng nói, “Cậu sẽ không nhìn thấy đài chủ tịch bị nổ chứ?”
Cô vừa mới dứt lời, đột nhiên, một tiếng ‘ầm’ thật lớn vang lên.
Một luồng sáng màu lam cực lớn từ trêи trời giáng xuống, trực tiếp đánh trúng đài chủ tịch, đài cao vốn một màu trắng trong nháy mắt bị lam quang (
ánh sáng lam) vây quanh, nổ thành mảnh nhỏ.
Đệch, thật đúng là nổ a!
Cô nhịn không được ngẩng đầu vừa nhìn, chỉ thấy một đài cơ giáp màu đen đang bay ở trêи không của đài chủ tịch.
Không ngờ lại là Nguyên Hàn vừa mới xuống sân khấu!
“Nhớ kỹ, đây chỉ là giáo huấn! Đám chủng tộc khối u ác tính các ngươi, mối thù hôm nay ta chắc chắn hồi báo.” Một âm thanh nghiến răng nghiến lợi từ trêи không vang lên, nhất thời truyền khắp toàn hội trường, “Huyết tộc thì như thế nào, Nguyên Hàn ta lại không sợ các ngươi!”
Ngữ khí nghiến răng nghiến lợi, hận thấu xương kia....
Mọi người: “……”
Tên này nha…… Bệnh thần kinh à!
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Cũng không phải chỉ thua một trận thi đấu thôi sao? Sao lại khiến cho giống như thâm thù đại hận như thế. Hơn nữa trước đó rõ ràng là chính hắn gian lận mà?
“Trạc Phong hội trưởng... Đồng học của học viện các người, đều có phong cách kỳ lạ như vậy sao?”
Trạc Phong hội trưởng: “……” Tim của cục cưng thật khổ!
Diêu Tư theo bản năng tiến lên một bước, Mộ Huyền lại đột nhiên đem cô kéo lại, trầm giọng nói, “Đừng đi qua.”
Cô sửng sốt, lại nhìn thấy lam quang bao phủ trêи đài chủ tịch kia chợt xảy ra biến hóa, màu sắc càng ngày càng đậm, hơn nữa chậm rãi biến thành thật thể, không đến một lát liền biến thành một hình tròn thật lớn, sau đó tựa như là nụ hoa nở ra, ‘phốc’ một tiếng biến thành một đóa hoa thật lớn phát ra ánh sáng màu lam, từng cánh hoa nửa xuyên thấu, nháy mắt kéo dài ra tới hơn nửa sân thi đấu, đài chủ tịch vốn đã bị nổ chỉ còn lại mảnh vụn, lại giống như bốc hơi đi, biến mất vô tung.
Đây rốt cuộc là_____ Vũ khí gì?
Cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn không trung, bóng dáng của đài cơ giáp màu đen chợt lóe, đột nhiên liền biến mất.
——————
Nguyên Hàn náo loạn một trận này, hoàn toàn đem một cuộc thi đấu học viện bình thường thăng cấp lên thành chuyện lớn của tinh tế. Lúc đó hắn lưu lại một kϊƈɦ, đã coi như là mưu sát, huống hồ cô còn ở nơi đó, đây đã bay lên đến một cuộc khủng bố tập kϊƈɦ rồi.
Đầu tiên là Tinh Minh truy nã hắn, Trạc Phong học viện càng trực tiếp khai trừ học tịch của hắn, Huyết tộc cũng đem hắn liệt vào đối tượng truy nã.
Nhưng không biết vì sao, hắn giống như là bốc hơi giữa thế gian rồi vậy, tìm không thấy.
Đài cơ giáp màu đen quỷ dị kia, trước khi đi lưu lại đóa hoa màu lam cực lớn kia, cũng ở ngày đó liền hóa thành tro bụi biến mất. Ai cũng không biết đó là vũ khí gì, cũng không có người nào gặp qua. Trong lúc nhất thời khiến cho khắp nơi chú ý.
Trạc Phong học viện cũng bởi vì cái này hoàn toàn hot một phen. Mỗi người đều suy đoán thân phận của Nguyên Hàn. Nhưng vô luận tra như thế nào, cũng chỉ có thể tra được hắn là một học sinh bình thường mà thôi, ngoại trừ được cơ giáp đại sư thu làm đệ tử ra thì không chỗ nào nổi bật.
Hơn nữa trước khi ‘Học viện ly’, cũng không có người biết hắn có năng lực thao tác cơ giáp.
Mà trêи Tinh Võng, tài khoản Tia chớp đen kia cũng không còn online nữa.
Diêu Tư cứ cảm thấy người này có chỗ nào đó là lạ, vô luận là hành vi xử sự, hay là ở thi đấu cơ giáp, logic hỗn loạn cưỡng từ đoạt lí của hắn, lại còn quá mức tự tin đó, đều làm cô có cảm giác quen thuộc đến quỷ dị?
Cô cũng không biết loại cảm giác quen thuộc này từ đâu ra, rõ ràng trước kia chưa bao giờ gặp qua tên Nguyên Hàn này, nhưng lại cứ không hiểu sao cảm thấy quen thuộc, hơn nữa còn mơ hồ dâng lên một chút lo lắng.
Luôn cảm thấy hắn không tiếp tục thiêu thân, có cảm giác không bình thường. Nhưng cố tình là toàn bộ tinh tế tìm suốt ba tháng, học kỳ này cũng đã qua rồi, mà vẫn tìm không ra tung tích của hắn.
Loại dự cảm này của Diêu Tư càng ngày càng mãnh liệt, cô nhớ rõ lúc trước khi mà Huyết tộc không tìm ra người, là cùng tổ chức đặc biệt kia có quan hệ....
Nếu hai bên thực sự có liên hệ, vẫn nên làm ra tính toán vẫn hơn, cho nên cô quyết định tìm cháu trai lớn thương lượng một chút sự tình, thế nhưng núi không tới theo ta, ta đây liền đi tìm núi.
“Điện hạ, ngài là muốn ta dùng dị năng đoán trước chuyện phát sinh kế tiếp, để tìm được vị trí của Nguyên Hàn kia?”
“Ừ ừ.” Diêu Tư dùng sức gật đầu, người nọ gây ra hoạ lớn như vậy, cho dù là muốn trốn cũng không trốn được bao lâu, hơn nữa tất cả tin tức và tài khoản của hắn đều bị tinh tế cấm, phỏng chừng không dùng được bao lâu liền sẽ xuất hiện. Chúng ta chỉ là trước tiên đoán trước một vài vị trí có khả năng mà thôi.”
“Biện pháp hay!” Fan não tàn Bách Nhất là người đầu tiên tán thành ý cô, “Nếu có thể biết trước hành động của đối phương, thì có thể biến bị động thành chủ động.
Diêu Tư gật đầu, cô cũng là ý tưởng này, quay đầu nhìn về phía cháu trai lớn, “Có thể chứ?”
“Có thể là có thể……” So với bọn họ hưng phấn, cháu trai lớn nhíu nhíu mày, cùng Lạc Anh bên cạnh nhìn nhau một cái, dường như có chút rối rắm.
“Để tôi giải thích vậy!” Lạc Anh tiến lên một bước, thở dài nói, “Điện hạ, dị năng của phụ thân tuy rằng là biết trước, nhưng là..... Lại không cách nào khống chế được sự tình cụ thể biểu hiện, nói cách khác hắn không xác định sẽ nhìn thấy cái ngài muốn biết hay không.”
Hóa ra biết trước của hắn là tùy cơ, cái này so với bị động của cô còn thảm hơn a.
“Nhìn không thấy vậy nhìn nhiều lần là được!” Bách Nhất xem náo nhiệt đến một chút cũng không lo lắng, vỗ vỗ vai hắn, vẻ mặt tôi đối với cậu rất tin tưởng, “Thư Thành, dị năng của cậu là độc nhất vô nhị, không chừng thật sự có thể tìm được tên bệnh thần kinh kia.”
Cổ Thư Thành cho Bách Nhất một cái ánh mắt xem thường, nghĩ nghĩ một lúc mới hướng cô gật gật đầu, “Tôi đây thử xem.”
Hắn trực tiếp nhắm hai mắt lại, dường như đang cảm ứng cái gì. Cùng lúc đó Diêu Tư cũng cảm thấy có một tia năng lượng xuất hiện. Đây là dị năng bị động của cô! Cô đột nhiên có chút tò mò, dị năng của cháu trai lớn là biết trước, vậy bị động dị năng lần này sẽ là cái gì?
*************************
Hô! Tưởng đâu truyendkm.com sập rồi cơ đấy >-<Hết chương 103.