*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: _zldzks1995
03.02.2021
**************************************************************
Chương 38: Để ý
Đường Lê chả hiểu sao lại bị hai người kia hung dữ, nói không nên lời. Nếu đổi lại là người khác dám nói với cô như thế này, cho dù cô không quật lại thì cũng sẽ cho mấy người biết chính nghĩa từ trêи trời rơi xuống là như thế nào.
Chỉ tiếc là hai người này, một là nam chính một là nữ chính, người nào cô cũng không thể trêu vào.
Cô chỉ có thế lầm bầm trong lòng vài câu như vậy rồi nhìn bộ dạng bọn họ không muốn phản ứng lại mình.
Đường Lê cũng không muốn nói thêm chuyện gì.
Cô nghĩ tới chuyện đã vài ngày rồi mình không được chơi game, tùy ý vẫy vẫy tay chào hai người bọn họ, đi theo bọn Cẩu Tìm đang kề vai sát cánh đi ra ngoài.
Thiếu niên phía sau lưng cầm chiếc chìa khóa vừa rồi Đường Lê đưa cho cậu, cảm xúc lạnh lẽo khiến cậu cố gắng hết sức bình tĩnh lại cảm xúc.
Không sao cả.
Mặc dù Đường Lê bây giờ là bạn của mình, nhưng cậu ấy cũng có cuộc sống giải trí của riêng mình, cậu ấy không có nghĩa vụ phải ở đợi bên cạnh mình mọi lúc mọi nơi.
Mình thế này thật không tốt, không có lý do gì để tức giận, cũng không nên tức giận.
Tề Diệp từ nhỏ đến lớn đồ vật mà cậu để ý đến rất ít, nhưng chỉ cần cậu nhìn đến là không cho phép người khác chia sẻ cùng. Lòng chiếm hữu cực mạnh.
Khi còn bé Tần Uyển đem sách giáo khoa của cậu cho những đứa trẻ hàng xóm mượn, cậu đã bực mình hờn dỗi rất lâu.
Càng đừng nói đến một người sống sờ sờ như Đường Lê.
Nhưng Đường Lê khác với những cuốn sách không có hồn kia, cô có ý nghĩ của riêng, có vòng xã giao của riêng mình.
Bạn của cô không chỉ có mỗi mình cậu, cậu không có lý do cũng không thể để người ta cả ngày chỉ chơi với mình.
Mặc dù Tần Uyển có nói qua, giữa bạn bè có một chút chiếm hữu cũng không có gì không đúng. Chỉ là cậu và Đường Lê khác biệt, đối phương không chỉ có mỗi một người bạn là mình, trong lòng nhất thời có chút mất cân bằng.
Thế nhưng không cân bằng thì thế nào?
Cẩu Tìm và Trương Hiểu Hổ đã biết Đường Lê được vài năm, cậu tính là cái gì? Bất quá mới quen biết nhau có mấy ngày mà thôi, cậu là kẻ đến sau thì có cái gì mất cân bằng với chả mất cân bằng?
Phàm là người thì không thể nào công bằng với tất cả mọi chuyện được, Đường Lê thích bọn họ hơn, thích cùng bọn họ chơi đùa là chuyện đương nhiên, không có gì đáng trách.
Tề Diệp liên tục tự an ủi trong lòng, cậu cảm thấy sở dĩ mình kỳ quái như vậy cũng chỉ là bởi vì quá để ý Đường Lê.
Đây là lần đầu tiên cậu kết bạn, còn chưa quen nên chưa biết cách giải quyết cảm xúc như thế nào, không biết cách hòa hợp với nhau.
Cậu nghĩ rằng chỉ cần cho cậu một chút thời gian, cậu sẽ tìm thấy cái điểm cân bằng kia.
Tề Diệp khẽ mím môi, hít thở sâu điều chỉnh lại cảm xúc một chút, sau đó trở về chỗ ngồi tiếp tục lặng lẽ thu dọn sách vở.
Trần Điềm Điềm đang đứng ở một bên không phải là kẻ ngốc, cô nàng từ nãy đã phát hiện tâm trạng cậu không được tốt.
Hai ngày nay quan hệ giữa Tề Diệp và Đường Lê đột nhiên được cải thiện, mặc dù không biết rõ ràng chuyện gì đang xảy ra nhưng cô nàng vẫn rất vui vẻ.
Thật không nghĩ đến hạnh phúc chưa được bao lâu thì cả hai dường như lại nảy sinh một nỗi khó chịu khác.
Đương nhiên, đó chỉ là Tề Diệp đang đơn phương hờn dỗi mà thôi.
Nghĩ đến đây, Trần Điềm Điềm thở dài.
Sợ rằng họ có thể lại nảy sinh hiểu lầm gì đó, châm chước câu nói xong mới mở miệng.
“Tề Diệp này, cậu yên tâm, tôi sẽ không để cho cậu chở. Hôm nay tôi có lớp vũ đạo, không vội về nhà…”
“Còn có, nếu sau này cậu muốn cùng Đường Lê về nhà thì cứ nói thẳng đi, không cần vòng vo cong quấn thế này.”
Cô nàng vừa nói vừa không được tự nhiên mà sờ sờ mũi, thấy đối phương nghe xong thì dừng lại động tác.
Cô nàng liền biết mình đã nói trúng tâm sự của đối phương rồi.
“Cậu quen cậu ấy không bao lâu, có thể không hiểu rõ tính tình của cậu ấy. Người này ăn mềm không ăn cứng, thực ra vừa rồi khi cậu nói tự mình về nhà, cậu ấy thực sự đã có chút do dự. Nếu lần sau cậu còn gặp trường hợp như vậy thì cứ nói chân đau không còn sức lực, nếu lại còn không được nữa thì tung chiêu nũng nịu, nói là không muốn về một mình.”
Nữ chính dạy nam chính làm sao để dụ dỗ nữ phụ:<“Đường Lê cũng là người mặt dữ, lòng mềm mà thôi.”
Hàng mi dài của Tề Diệp run lên, vừa nãy cậu chỉ định cúi đầu sắp xếp đồ đạc, không có ý định đáp lời.
Sau khi nghe đối phương nói gì, cậu mới nhướng mắt nhìn sang.
“Cậu có vẻ rất có kinh nghiệm.”
“Còn không phải sao? Nói thế nào thì tôi cũng là thầm mến cậu ấy hai năm, cậu cho là thầm mến có thể tùy tiện nói mấy câu là thầm mến à? Nhất cử nhất động của cậu ấy, ngay cả động tác nhỏ khi nóng nảy của cậu ấy tôi cũng ghi rõ trong lòng.”
Trần Điềm Điềm nói đến đây thì kiêu ngạo một hồi, kết quả là không cao hứng được bao lâu, không biết nhớ ra cái gì mà lập tức gục đầu xuống.
“Aiz, thật đáng tiếc. Nếu không phải nhà tôi không cho phép yêu sớm, tôi đã không chịu nổi dụ dỗ mà chủ động câu dẫn từ lâu rồi. Còn có thể đến lượt cậu sao?”
(Nani dafac was that???!)“Cậu hiểu lầm rồi, tôi và cậu ấy chỉ là bạn.”
“Rồi rồi rồi, các cậu là bạn bè. Có mỗi tôi thảm nhất, không chừng ngay cả bạn bè tôi cũng không có lăn lộn tới đâu.”
Đừng nhìn Trần Điềm Điềm và Đường Lê quen nhau từ hồi đầu cấp 3 mà lầm. Thực ra hai người bọn họ chân chính nói chuyện với nhau vẫn là lúc đưa kẹo cách đây mấy ngày trước mà thôi.
Tác phong của Đường Lê không được tốt lắm, lại thêm Trần Điềm Điềm là nữ chính, cô sợ ‘Trời lạnh, đến lúc gia tộc phá sản’* lại tới, cho dù ngày thường chạm mặt nhau ở hành lang, trêи cơ bản cũng sẽ không bắt chuyện.
*câu này tui giải thích rồi nha, ở đây là sợ nói chuyện không tốt đắc tội đến nữ chính thì sau này vào nồi nên mới không nói chuyện ấy.Bây giờ vì bây giờ Tề Diệp đã thay đổi thái độ, cô không còn là một nữ phụ ác độc nữa.
Lúc này mới có thể ở bên ngoài cùng Trần Điềm Điềm giao thông vài câu như những người khác.
Nhưng đối với Trần Điềm Điềm, dường như đây chỉ là bởi vì cô nàng trước đó đã giúp Đường Lê một tay, đều là nhờ phúc của Tề Diệp. Đối với Đường Lê, cô nàng chỉ là một bạn học bình thường, có khả năng còn không phải là bạn bè.
Tề Diệp hiếm khi có đủ kiên nhẫn để nghe Trần Điềm Điềm nói chuyện, Trần Điềm Điềm nhìn qua thì giống như một nữ thần, kỳ thật rất là lắm lời.
Cậu là người thích thanh tịnh, trước đây không thích Đường Lê cho nên mỗi lần nghe cô nàng nói ba câu thì có đến hai câu là nhắc tới Đường Lê, trong lòng cậu rất ngán ngẩm phiền chán.
Bây giờ cậu lắng nghe đến là cẩn thận, ngay cả vẻ mặt cũng bất giác dịu đi.
Trần Điềm Điềm một mạch nói một đống, gặp người bên cạnh không đáp lại tiếng nào, chỉ nhìn chằm chằm vào chính mình.
Cô nàng nghĩ là cậu lại ngại mình nói quá nhiều, méo méo miệng không nói tiếp nữa.
“… Được rồi, tôi không nói nữa. Hiện tại trời cũng còn sớm, cậu mau trở về đi. Tôi cũng đi đây.”
“Trần Điềm Điềm, vậy cậu vẫn còn thích Đường Lê không?”
Trần Điềm Điềm vừa bước đến cửa lớp thì bất ngờ nghe thấy tiếng cậu vang lên từ sau lưng.
Cô sửng sờ, quay đầu nhìn lại.
Ánh sáng lúc hoàng hôn dịu hơn nhiều so với buổi trưa, ánh nắng màu cam nhẹ nhàng rơi xuống người cậu.
Trêи mặt cậu không có gì khác thường, nhưng trong đôi mắt ngọc kia có cảm xúc gì đó đang lấp lóe.
“Thành thật mà nói, vẫn là thích.”
Trần Điềm Điềm cũng không muốn giấu giếm cái gì, cô nàng không nghĩ thích Đường Lê là chuyện gì đáng xấu hổ.
“Trước kia tôi đã từng nghĩ, đợi đến khi tốt nghiệp sẽ tỏ tình với cậu ấy. Bây giờ nói thế nào đây nhỉ? Từ khi cậu xuất hiện, đã không còn là cái loại thích kia nữa. À, cậu đừng hiểu lầm, nói vậy không phải có ý là chán ghét cậu.”
“Tôi thấy cậu ấy trời sinh đã thần kinh thô rồi, đối xử với ai cũng như vậy. Tôi vẫn cảm thấy mình có cơ hội, nhưng cảm giác này từ khi cậu xuất hiện đã từ từ biến mất. Cậu thì tốt rồi, ngay cả khi cậu là con trai thì tôi cũng không có phần thắng…”
“Chủ yếu là do cậu ấy không thích tôi.”
Trần Điềm Điềm đã giấu những điều này trong lòng rất lâu, chưa bao giờ có cơ hội để nói.
Không thể nói với người trong nhà, bởi vì nói ra chính là yêu sớm, chỉ có thêm một hồi giáo ɖu͙ƈ tư tưởng chứ chả ích lợi gì. Bạn bè cũng không thể nói, xung quanh cô nàng có không ít mấy cái miệng gió thổi lời bay.
Chính vì lẽ đó mà việc một người không giấu được tâm sự như cô nàng lại có thể đem tình cảm ẩn giấu lâu như vậy quả là một kỳ tích.
Nếu không phải hôm nay Tề Diệp hỏi tới, đoán chừng cô nàng còn có thể nhịn thêm.
Tề Diệp không hiểu được đối phương suy nghĩ kiểu gì, rõ ràng là Đường Lê đối với Trần Điềm Điềm ôn nhu dịu dàng hơn nhiều so với những người khác.
Cậu há to miệng muốn trấn an vài câu, nhưng không hiểu sao cuối cùng lại bị sự mất mát của đối phương làm ảnh hưởng.
“… Thực ra cậu ấy cũng không thích tôi lắm.”
“Tôi chỉ có một người bạn duy nhất là cậu ấy, nhưng cậu ấy có rất nhiều bạn. Tôi không biết phải nói thế nào, tôi luôn cảm thấy đối với cậu ấy, tôi có cũng được không có cũng chẳng sao, như thể bất cứ lúc nào cũng sẽ vứt bỏ, tùy thời đều có thể bị thay thế mà thôi.”
Trần Điềm Điềm vốn đang chán nản, nghĩ đến đoạn thầm mến này của mình không bệnh mà chết thì rất là phiền muộn.
Kết quả là nghe được lời phát biểu tự ti này của đối phương thì đột nhiên hết hồn.
“Không phải chứ Tề Diệp, cậu đây là đang cố ý khoe khoang trước mặt tôi à? Cậu có biết tôi vì cái gì mà cảm thấy mình không có cơ hội không? Không chỉ bởi vì cậu đẹp hơn tôi, mà càng quan trọng hơn là cậu ấy để ý cậu đó!”
“Loại thiên vị này người có mắt ai cũng nhìn thấy, cậu lại còn nói với tôi cái gì mà có cũng được không có cũng chẳng sao?”
Đầu ngón tay Tề Diệp khẽ động, vô thức siết chặt chìa khóa trong tay.
Cậu ngơ ngác ngẩng đầu nhìn về phía đối phương.
“Có à?”
“Đương nhiên, cậu tưởng tôi rảnh rỗi như vậy lúc nào cũng mang kẹo trong người để mọi lúc mọi nơi đưa cho cậu ăn ư? Đó là Đường Lê lén lút đưa cho tôi, nói với tôi cậu bị hạ đường huyết, bảo tôi để ý xem cậu có chuyện gì thì cho một viên. Còn nói cậu lưỡi mèo, không thể ăn được đồ quá nóng … “
Trần Điềm Điềm kϊƈɦ động gập từng ngón tay liệt kê ra một loạt chuyện, nhìn thấy bộ dạng sững sờ ngạc nhiên của người trước mặt, cô chợt cảm thấy bất lực.
“Cái gì đây chứ, cái chuyện này người có mắt đều nhìn ra được, cậu đến cùng là ngạc nhiên cái gì?”
“Tề Diệp, tôi thật sự không biết cậu là thật sự không biết hay là cậu đùa bỡn tôi. Đường Lê là loại thẳng nam thần kinh thô, nếu thực sự không để ý đến một người, làm sao có thể chú ý tới nhiều chi tiết như vậy. Cậu ấy âm thầm sau lưng làm nhiều như vậy, kết quả là chuyện gì cũng không nói cho cậu … “
Đồ đần.
Cả hai đều như vậy.
Thiên vị trắng trợn như vậy còn nói không thích.
Trần Điềm Điềm chua xót trong lòng, cũng may là cô nàng kịp thời dứt ra. Nếu không thì sau này có thể sẽ trở thành ɭϊếʍ cẩu Đường Lê mất.
Cô nhìn Tề Diệp còn đang chưa hoàn hồn, nhếch miệng vẫy vẫy tay chào cậu.
“Hừ, cậu cũng không cần phải thông cảm tôi. Tôi bây giờ chỉ là một cái máy móc lạnh lẽo chèo couple. Tôi đây tứ đại giai không, không có ɖu͙ƈ vọng thế tục.”
*Thế gian tất cả đều là hư vô“Nhân tiện, vì bây giờ cậu đã biết kẹo Đường Lê lén lút đưa tôi chính là mua cho cậu, vậy lát nữa cậu về thì lấy gói kẹo sữa dâu trong hộc bàn của tôi đi đi. Gói đó là lúc trước cậu ấy mua lúc chạy phạt xong, sợ cậu tuột huyết áp nên lén đưa tôi đó.”
Trần Điềm Điềm nói xong không để ý đến phản ứng của Tề Diệp, tùy tiện giơ tay vẫy vẫy về phía sau thoải mái rời khỏi phòng học.
Cho đến khi Trần Điềm Điềm rời đi.
Tề Diệp vẫn ngồi bất động tại chỗ. Cố gắng khắc chế nắm chặt hai tay tay ống áo của mình, hít thở sâu nhiều lần.
Thật vất vả bình tĩnh lại, nhưng hàng mi run rẩy kia vẫn bại lộ nội tâm đang điên cuồng kϊƈɦ động của cậu.
Cậu biết Đường Lê rất tốt với mình, cậu cũng cho rằng Đường Lê đối với tất cả mọi người đều tốt như vậy.
Nếu không phải vì những lời nói của Trần Điềm Điềm ngày hôm nay, có lẽ Tề Diệp đã luôn nghĩ, trong mắt thiếu niên kia, cậu cũng chỉ là một người có cũng như không, như bao người khác ngoài kia mà thôi.
Đường Lê không chỉ coi cậu là bạn, vẫn luôn để ý đến từng cử chỉ của cậu từ lâu.
Cậu ấy biết mình bị hạ đường huyết, biết mình thích những thứ có vị dâu, cũng biết mình sợ đắng thích ngọt.
Tề Diệp chưa bao giờ nói với Đường Lê những điều này, thậm chí còn chưa từng rõ ràng biểu lộ qua.
Ngay cả một vài yêu thích cậu cố tình che giấu, đến Tần Uyển cũng không biết, nhưng Đường Lê đều biết hết.
Cô ấy biết tất cả.
Nghĩ đến đây, cảm xúc vừa mới nguôi ngoai của cậu lại trào dâng trong lòng.
Từng lớp từng lớp, như sóng biển đem cậu quấn đến chặt chẽ. Phía trêи mặt trời chiếu sáng, cậu cảm thấy toàn thân như ngâm mình trong suối nước nóng, xung quanh có bọt khí ùng ục ùng ục sủi lên.
Đúng rồi.
Kẹo.
Tề Diệp lúc này mới chậm chạp mà phản ứng lại lời nói của Trần Điềm Điềm.
Tâm cậu khẽ động, có một chút lo lắng đưa tay lấy gói kẹo đem ra.
Đó là hương vị cậu yêu thích.
Đó là kẹo cậu ấy mua cho chính mình.
Khóe môi Tề Diệp bất giác cong lên, mất mát bị Đường Lê bỏ lại cũng bị quét sạch.
Đuôi mắt nhu hòa, thần sắc cũng mềm mại.
Tề Diệp bình thường rất khắc chế cảm xúc, bởi vì dáng vẻ bên ngoài của cậu, chỉ cần tâm trạng dao động một chút.
Không chỉ đuôi mắt mà cả da của cậu cũng sẽ ửng hồng.