*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vì từ nhỏ Tề Diệp đã ốm yếu nhiều bệnh nên hầu hết những món cậu ăn đều tương đối nhạt, hiếm khi ăn những món cay thế này.
Khi nhìn thấy đồ ăn trong khay, thức ăn đỏ rực đánh vào thị giác khiến cậu có chút rụt rè.
Nếu đổi lại là trước đây, Tề Diệp sẽ từ chối thẳng thừng mà không cần nghĩ ngợi gì.
Chỉ là lần này thì khác, Đường Lê đã giúp đỡ cậu rất nhiều, lại thêm những hiểu lầm trước đây khiến cậu càng thêm áy náy.
Cậu nghĩ dù không chịu được cũng tốt hơn là từ chối không cho người ta mặt mũi. Dù sao cũng là cậu đồng ý ăn cơm cùng Đường Lê.
Có thể là từ nhỏ đến lớn uống nhiều quá thuốc nên Tề Diệp ăn gì cũng thấy cay đắng, không có khẩu vị. Vì vậy dạ dày của cậu chẳng khác gì dạ dày chim nhỏ.
Thế là Tề Diệp nghĩ chỉ ăn vài miếng thôi, chắc cũng sẽ không quá cay.
Kết quả là cậu đã đánh giá bản thân quá cao.
Vị cay này ban đầu còn có thể mặt không đổi sắc chịu đựng, không nghĩ tới càng ăn càng cay, đến bỏng rát, càng về sau càng không chịu nổi.
May mà Đường Lê mua cho cậu hộp sữa, lúc này mới dịu đi đôi chút, vị cay trong miệng cũng bị dập tắt.
Tuy miệng không cảm nhận được gì nhưng dạ dày bởi vì ăn đồ cay mà chật vật khó chịu.
Đau như lửa đốt.
Sắc mặt Tề Diệp có chút ốm yếu trắng bệch, Đường Lê ngồi đối diện với cậu, trừ khi trêи mặt cậu biểu lộ quá nhiều cảm xúc, nếu không cô sẽ không phát hiện ra điều gì bất thường.
“Còn cay à? Có muốn tôi mua cho cậu hộp sữa nữa không?”
Đường Lê nâng mắt nhìn nam sinh trước mặt cúi đầu không nói lời nào, dùng tay dùng sức bóp hộp sữa.
Cậu nghe xong lắc lắc đầu, sắc mặt cũng tái nhợt.
Lúc này trong nhà ăn không còn người nào, giờ nghỉ trưa sắp bắt đầu. Hội học sinh sẽ đi từng lớp từng lớp một ghi tên người đến trễ.
Tề Diệp vốn nghĩ muốn nói tiếp lời cảm ơn còn dang dở vì cuộc điện thoại, nhưng hiện tại thời gian quá gấp, trong người cũng không thoải mái.
Cũng không phải là thời cơ tốt.
Quá vội vàng, cũng không có thành ý.
Vẫn là đợi đến buổi chiều tan học đi, dù sao thì bọn họ ở cùng một chỗ, trêи đường về nhà có nhiều thời gian.
“… Không sao, chỉ là mới vừa ngồi lâu quá nên đứng lên có chút hoa mắt.”
Đường Lê thấy sắc mặt cậu tái mét, trêи trán đổ một tầng mồ hôi mỏng, nhìn không giống không sao chỗ nào.
Thấy bây giờ không bị ooc trói buộc, cô cũng không nghĩ nhiều, vươn tay ôm cậu, đem gần hết trọng lượng cơ thể cậu đặt trêи người cô.
Tề Diệp không ngờ đối phương lại hành động đột ngột như vậy, chân cậu còn hơi sưng đỏ chưa tiêu, vẫn còn đau.
“Cám ơn.”
Tề Diệp chưa bao giờ cách gần người khác như vậy, quần áo mùa hè rất mỏng, Đường Lê sức lực lại lớn, chỉ bằng một tay đem cậu buộc chặt khó mà tránh thoát.
Bờ vai của hai người cách lớp vải gần sát nhau như vậy, cậu có thể cảm nhận rõ ràng da thịt ấm áp của thiếu niên, còn có thoang thoảng hương hoa nhài phảng phất quanh mũi.
Vì vài chuyện cũ không tốt đẹp gì khiến Tề Diệp nghĩ rằng cậu sẽ rất phản cảm sự gần gũi kiểu như vậy.
Đặc biệt là nam sinh.
Nhưng mà rất kỳ diệu chính là cậu chẳng những không có bài xích, tương phản, lại bình tĩnh một cách khó hiểu.
Đường Lê lúc dìu cậu không có suy nghĩ quá nhiều, bình thường khi Cẩu Tìm và Trương Hiểu Hổ đánh nhau bị thương không thể đứng vững, cô đều ôm họ như thế này.
Có đôi khi nghiêm trọng là trực tiếp cõng người đến phòng y tế.
Nhưng đợi đến khi xuống tay rồi Đường Lê mới ý thức được.
Tề Diệp không phải là bọn Trương Hiểu Hổ, cô cũng không quá quen thuộc với cậu như thế.
Chỉ là đã ra tay rồi, muốn lập tức dừng lại cũng không tốt lắm.
Cho nên Đường Lê từ nãy đến giờ đều chú ý đến sự thay đổi biểu hiện của người bên cạnh, nghĩ rằng nếu cậu đặc biệt bài xích thì cũng không sao, đến lúc đó đi theo bên cạnh chú ý để cậu không bị ngã là được.
Không nghĩ tới đối phương chẳng những không có cự tuyệt, ngược lại rất ngoan ngoãn thuận theo.
Đây là điều mà Đường Lê không ngờ tới.
Làm thế nào mà chưa đầy một ngày này lại có sự thay đổi lớn như vậy?
Điều nó không biết là ở nơi nó không nhìn thấy, người kia đã từ chỗ bác sĩ phòng y tế và Trần Điềm Điềm nghe được rất nhiều bình luận tích cực về Đường Lê.
Lại thêm các loại chó ngáp phải ruồi, lúc này ở trong lòng Tề Diệp, Đường Lê đã trở thành một nhân vật khẩu thị tâm phi nhưng có tấm lòng lương thiện.
Không có một chút liên quan nào với nữ phụ ác độc gì gì đó.
【Nhưng tôi cảm thấy vẫn có chút không thích hợp, tôi xem độ hạnh phúc của cậu ta… Rất kỳ quái. 】
【Loại tình huống này ở tổ phản diện tôi chưa hề gặp qua, ít nhất là với mấy người ký chủ tôi đã đi theo bên cạnh. 】
【Nói thế nào? 】
Hệ thống điều khiển giao diện bộ đếm, xem xét hết nửa ngày, sau khi so sánh các thay đổi trước sau, lúc này mới xác định cảm giác của mình không sai.
【Chính là nói độ hạnh phúc của nhân vật chính, tương đương với tâm trạng vui vẻ của của cậu ta. Trước đây Tề Diệp vừa nhìn thấy cô, con số này sẽ đột ngột giảm xuống chỉ còn một chữ số, thậm chí có khi là số âm. 】
【Nhưng bây giờ, cậu ta khẽ dựa gần cô trị số liền sẽ gia tăng. Ngay tại vừa rồi, theo lý thuyết cậu ta chán ghét tiếp xúc thân thể với người khác như vậy, thế nhưng khi cô đỡ cậu ta một tay, cậu ta chẳng những không bài xích, ngược lại…】
【Rất vui vẻ. 】
Đường Lê không để ý lắm đến cái ngắt câu quỷ dị vừa rồi của hệ thống, bất ngờ nhướng mày khi nghe nói Tề Diệp rất vui khi ở bên cô.
【Đây là chuyện tốt nha, nhiệm vụ của tôi không phải là cải thiện độ hạnh phúc của cậu ấy sao? Có thể không cần vất vả đóng vai nhân vật độc ác mà vẫn đạt được mục đích không phải rất tốt à? 】
【Thế nhưng mà…】
【Nhưng cái gì? 】
Hệ thống lần này không lên tiếng, bởi vì nó xưa nay chưa từng gặp phải tình huống như vậy.
Thần sắc phức tạp nhìn chằm chằm vào một trị số gia tăng đột ngột ở góc trêи bên phải của bảng số liệu, toàn bộ hệ thống đều sụp đổ.
Độ hạnh phúc tăng thì cũng ok đi, vì cái gì độ thoải mái cũng tăng theo vậy? !
Cái này thật sự cmn không bình thường!
Đường Lê không biết hệ thống bởi vì sự biến đổi này gần như sụp đổ chết máy.
Cô nghĩ rằng vì bây giờ Tề Diệp xem cô như một người bạn, cô có thể nhân cơ hội này để tăng cường mối quan hệ.
Dù sao đi chăng nữa, tạo mối quan hệ với nhân vật chính, đối với cô mà nói thì trăm lợi không có một hại.
Nghĩ như vậy, Đường Lê ngẩng đầu lên, như có như không liếc nhìn thiếu niên.
Cô vừa mở miệng muốn nói gì đó, sau lại đột nhiên cạn lời.
Tề Diệp rất nhạy cảm với ánh mắt của người khác, chưa kể hai người đứng gần như vậy, Đường Lê nhìn qua là cậu cảm giác được ngay.
Vốn dĩ muốn giả vờ như không biết gì, nhưng thấy đối phương trưng ra vẻ mặt muốn nói lại thôi, muốn nói với cậu cái gì đó nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Tề Diệp thân thể cứng đờ, tay vô thức nắm chặt góc áo, sắc đỏ vừa mới phai nhạt vì cay lại có dấu hiệu lan đến cổ.
Tóc đen mềm mại, hai bên tai trắng nõn cũng dần dần nhuộm thành màu hồng nhạt.
Thấy Tề Diệp không nói nữa, Đường Lê nhất thời không nắm chắc được suy nghĩ của cậu.
“Vậy tôi nói nhé?”
“Tề Diệp, tôi muốn…”
“Đường Lê.”
Nói được phân nửa đã bị thiếu niên đánh gãy, tai cậu đỏ bừng, xấu hổ ngước mắt trừng cô.
Đó không phải là tức giận, lại giống như là hờn dỗi.
Đường Lê bị ánh mắt này làm cho sửng sốt, sau khi phản ứng lại muốn nói xong chuyện chưa nói.
Chàng trai cắn chặt môi, hai tay buông thõng hai bên trong vô thức nắm chặt thành nắm đấm, như thể đang cố gắng hết sức để nhịn xuống tâm tình nào đó.
Cậu có chút sợ hãi, có chút bất an, nhưng từ trong đối mắt đen như ngọc kia ngoài trừ những tâm tình này, càng nhiều hơn chính là luống cuống hoảng loạn.
Đường Lê nhìn bộ dáng ẩn nhẫn đến cực điểm của cậu, cảm thấy có chút không hiểu được.
Nhưng lại kϊƈɦ thích đến cậu nên cuối cùng đành phải từ bỏ.
“… Được rồi, cậu không cho tôi nói, tôi sẽ không nói.”
Tề Diệp nghe được lời này thì khẽ mím môi, sau khi cân nhắc câu nói, khàn giọng mất tiếng mở miệng nói ra.
“Tôi không có ý này, tôi không phải muốn tước đi cơ hội thể hiện tấm lòng của cậu. Chỉ là tôi muốn cậu suy nghĩ rõ ràng rồi lại nói, tôi…”
“Đường Lê, nếu có thể, tôi nguyện ý làm bạn của cậu.”
Đường Lê bị lời nói của Tề Diệp làm cho choáng váng, cô nắm tóc, không thể nhịn được nữa, cuối cùng cáu kỉnh rống lên.
“…Tùy cậu.”
“Muốn làm đàn em của tôi không?”
“Cái gì?”
Đường Lê cau mày, nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên hoảng hốt của đối phương, cô lại kiên nhẫn tính tình cất cao giọng.
“Chậc, tôi hỏi cậu có muốn làm đàn em của tôi không?”
“Về sau tôi bảo kê cho cậu.”
Thiếu niên mím môi, thật lâu sau trầm giọng nói.
“… Cho nên cậu vừa rồi là muốn nói với tôi chuyện này?”
“Bằng không, cậu nghĩ muốn nói tôi nói với cậu cái gì?”
Đường Lê nhìn thấy phản ứng như vậy còn tưởng rằng cậu đã đoán ra từ lâu, kết quả là dằn vặt nhau nửa ngày mới phát hiện cậu chả biết gì cả.
Cô nghiêm túc nghĩ lại, thay vì làm huynh đệ với nam chính thì thà làm đại ca của cậu đi, như vậy sẽ càng có mặt mũi.
Mà hiện tại che chở cậu ta, nhân vật chính như Tề Diệp nhất định có ơn tất báo, về sau chắc chắn sẽ báo đáp lại cô.
Nghĩ đến đây, Đường Lê trong lòng đắc ý, cô đưa tay lên vỗ vỗ vai thiếu niên.
“Tề Diệp, để tôi nói cho cậu biết, người muốn trở thành đàn em của tôi từ trường Nhất Trung Nam Thành có thể xếp hàng dài đến trường thể thao sát vách đó. Cậu nhóc à, cậu nhặt được của hời hơi bự đấy.”
“Yên tâm, sau này tôi bảo kê cho cậu, đừng nói là Tống Đào, cho dù con hàng Sở Bắc Thần có tới, ông đây cũng có thể giúp cậu đánh trả. Tôi cũng không cần cậu làm gì, dù sao thì cậu quá yếu ớt, tay không thể nâng vai không thể gánh. Cậu đây, mỗi ngày cứ giúp tôi viết bài tập là được. “
“Thế nào? Lời quá phải không? Có muốn suy nghĩ một chút không?”
Đường Lê dừng một chút, trầm giọng lên tiếng.