*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đường Lê biết dạng này rất không có tiền đồ, cũng rất mất mặt.

Nhưng nghe Tề Diệp nói xong, cơ thể cô phản ứng còn nhanh hơn lý trí, cô cắm đầu chạy giống như có hồng hoang mãnh thú đuổi theo sau lưng.

Đúng.

Cô bỏ chạy.

Là một học bá lúc bình thường đối mặt với năm sáu người vây đánh mà mặt vẫn không đổi sắc, lại vì một câu nói của Tề Diệp dọa cho chạy trối chết.

Cậu đứng tại chỗ lẳng lặng nhìn về phương hướng trước mặt, một lúc lâu mới bình tĩnh thu lại ánh mắt.

Tề Diệp ngày thường đẹp mắt, từ nhỏ được ái mộ chỉ nhiều không ít. Trong đông đảo người theo đuổi cũng có không ít nam sinh.

Cho dù cậu cái gì cũng không làm, chỉ riêng gương mặt đó cũng đủ để nhận được nhiều thiên vị và sủng ái hơn người thường.

Nhưng cậu không thích thế, nói chính xác là cậu không thích gương mặt này của mình.

Khác với những nam sinh tuấn tú khí phách khác, ngũ quan của cậu tuy không nữ tính nhưng lại quá mềm mại. Không có một chút lực uy hϊế͙p͙ nào, thần sắc hơi ôn hòa chút là mặt mày liền hiện lên mị khí khó tả.

Nếu như mị khí này ở trêи người một cô gái thì có thể gọi là gợi cảm quyến rũ, nhưng là đặt trêи người cậu chỉ khiến người khác nổi lên ɖu͙ƈ vọng chiếm hữu.

Tề Diệp trước đây không biết điều này, khi còn bé cậu thích cười, đôi mắt cong cong, hàng xóm và giáo viên trong trường đều rất thích cậu.

Mãi cho đến khi các đường nét trêи khuôn mặt dần dần nảy nở, thẳng đến cấp 2, cậu mới phát hiện ra rằng mỗi khi cười, hoặc chỉ là sắc mặt nhu hòa một chút liền sẽ bị người khác nhìn chằm chằm vào mình.

Ánh mắt nóng bỏng, làm cho cậu rất không thoải mái.

Những đứa trẻ cùng tuổi chẳng qua là cảm thấy cậu đẹp mắt, không giống với những người khác, không khỏi nhìn cậu thêm vài lần cũng không có tâm tư gì khác.

Tuy nhiên trong mắt một số người, bộ dạng này của cậu thật câu nhân, thật mê hoặc.

Dụ hoặc người ngắt lấy.

Trước kia từng trải qua một vài chuyện không tốt đẹp gì nên cậu dần dần không còn thích cười nữa, càng quen thuộc với chiếc mặt nạ thờ ơ để che đậy bản thân.

Ngoại trừ người nhà, Tề Diệp hiếm khi bộc lộ cảm xúc thật của mình.

Tề Diệp không hy vọng được người khác thích, đặc biệt là cái loại cố chấp mê luyến kia khiến cậu cảm thấy bất an và bài xích.

Thành thật mà nói, cậu cảm giác được so với chán ghét thì Đường Lê có lẽ là để ý đến mình.

Vế sau thật sự đáng sợ hơn.

Môi Tề Diệp khẽ mím lại, khi biết Đường Lê không ác ý với cậu nhiều như cậu nghĩ, cậu cũng không vui vẻ gì.

Ngược lại là tâm phiền ý loạn.

Cậu hiện tại đang ở trong đại viện của nhà Đường Lê, mặc dù có trả tiền thuê nhà, nhưng ở một mức độ nào đó vẫn có thể coi là ăn nhờ ở đậu.

Nếu Đường Lê thật sự có tâm tư kia với cậu là một chuyện rất phiền phức.

Tần Uyển thật vất vả mới tìm được một nơi tốt như vậy ở Nam Thành, một mình bà khổ cực như vậy, cậu cũng không muốn vì bản thân mình mà làm cho bà mệt nhọc bôn ba.

Còn có …

Cậu và Đường Lê hiện giờ đều học ở trường Nhất Trung Nam Thành, coi như dọn đi rồi vẫn sẽ chạm mặt ở trường học.

Bất quá đây đều là Tề Diệp suy đoán.

Bởi vì cậu không thực sự chắc chắn liệu đối phương đến tột cùng là đơn thuần tâm địa không xấu như Trần Điềm Điềm nói, hay chỉ là khẩu thị tâm phi, vẫn là đối với cậu có tâm tư khác.

Trước giờ Tề Diệp chỉ cảm thấy đối phương ghét bỏ mình, nhằm vào mình, rất nhiều chuyện đều không để ý đến, không xem xét kỹ càng. Giờ nghĩ lại, cậu phát hiện có nhiều chỗ không thể nào hiểu được.

Hành vi của Đường Lê quả thực có chút không hài hòa, nhưng nếu cậu ta thật sự thích mình, nhìn lại cách cậu ta hành động, cậu cảm thấy rất là gượng ép.

Tề Diệp trước đây không phải là chưa bị theo đuổi qua bao giờ, từ trắng trợn đến âm thầm kiểu nào cũng có. Theo đuổi kiểu gì đi chăng nữa dù không dịu dàng thì cũng coi như ân cần, cẩn thận từng li từng tí.

Chưa hề có người nào thô lỗ vô lễ như Đường Lê, giống như hận không thể đem tất cả mọi khuyết điểm vạch trần ra trước mắt cậu.

Nhớ tới thái độ ác liệt của Đường Lê tối hôm qua, dùng sức đem cậu hung hăng nhấn trêи ghế sô pha.

Kiểu như vậy thì thích chỗ nào? Chả khác gì xem cậu như kẻ thù truyền kiếp.

“… Cậu ta nói đúng, chắc là thần kinh mình có vấn đề rồi.”

Khác với tâm tư của những người khác.

Có lẽ, cậu ta có thể chỉ là đột nhiên lương tâm trỗi dậy thôi, không đến mức thích.

Kết luận này nhìn qua có vẻ là hợp lý nhất, nhưng suy nghĩ lại thì không khỏi đắn đo.

Nhưng đây là kết quả mà Tề Diệp mong muốn nhất.

Suy cho cùng, việc Đường Lê thích đối với cậu chỉ là gánh nặng. Cậu chán ghét và bài xích loại tình cảm không có lý trí này.

Đường Lê làm sao biết được Tề Diệp bởi vì nhìn thấy cô vừa rồi chạy trối chết thì trong đầu đã nghĩ đủ mọi chuyện hỗn loạn như vậy, cô trực tiếp đi thẳng vào văn phòng để tránh đối phương.

“Rầm” một tiếng đóng cửa lại, dựa lưng vào cửa chống đỡ vì sợ người bên ngoài đẩy cửa đi vào.

Một lúc lâu sau, sau khi xác nhận không có ai đi vào Đường Lê mới chân chính nhẹ nhàng thở ra.



Nó suy tư một lúc rồi trả lời một cách không chắc chắn.

【Tôi khuyên cậu không nên bốc đồng. Bây giờ cậu chạy đi đánh Tề Diệp có thể nhân thiết sẽ vững lại, nhưng nếu cậu gây ra thương tổn thật sự cho nhân vật chính, kết thúc pháo hôi của cậu có khả năng không thể đổi được. 】

【Nhưng đừng quá khẩn trương, tôi thấy cậu thật sự không có hành động ooc, hẳn là chính hắn nổi lên nghi ngờ. Xét cho cùng thì người ta là nhân vật chính nha, não xài tốt hơn nhiều so với mọi người. 】

【Fuck, làm sao có thể không hoảng sợ? Cậu ta đã hoài nghi tôi rồi, nếu nhân thiết ác độc bị cậu ta làm sập, tôi không phải là sẽ vì nhân thiết sụp đổ mà trở thành pháo hôi đó chứ? 】

Bản thân nhiệm vụ của Đường Lê là thỏa mãn nhân thiết đảm bảo không được ooc. Dưới cái nhìn của cô, cho dù là cô không cẩn thận làm sập hay vì Tề Diệp làm sập, đối với cô đều không phải chuyện tốt.

【… Tôi cảm thấy sẽ không có chuyện gì. Cậu vừa rồi không có phát hiện lúc bị Tề Diệp hoài nghi cũng không có nhắc nhở ooc sao? 】

Đây là lần đầu tiên hệ thống gặp phải tình huống này, nếu nó là một vật thể thật, hiện tại có khả năng đã duỗi tay nhỏ gãi gãi đầu một chút.

【Cho nên tôi suy đoán, ooc này chỉ dành cho cá nhân cậu. 】

【…Là có ý gì? 】

【Có nghĩa là, cậu sẽ chỉ bị trừng phạt nếu chính cậu tự ooc. Nhưng nếu trêи cơ sở cậu không có hành động ooc mà bị người khác phát hiện có điều gì không thích hợp, thì chuyện đó không liên quan gì đến cậu. 】

Hệ thống đã tận lực cân nhắc nói như thế nào để dùng những từ đơn giản nhất giải thích cho Đường Lê.

【Lấy ví dụ như vừa rồi, chính Tề Diệp nghi ngờ cậu trước. Cậu không có hành vi ooc gì, bởi vậy nên không nhận được cảnh báo ooc. 】

【Kỳ thật loại tình huống này cũng đã xảy ra ở bộ phận phản diện cổ đại bên cạnh, kí chủ bên kia nói chung là đóng vai gian thần. Có một lần để phát triển cốt truyện, để lại cho hắn một mạng để sau này chính hắn quay lại báo thù, thực hiện lộ tuyến sảng văn báo thù. Cho nên khi đuổi giết nam chính khắp nơi, kí chủ bên kia cố ý né tránh xuống tay chỗ hiểm, không chết là được. 】

Đường Lê ngây người trong chốc lát, hiển nhiên không ngờ hệ thống sự nghiệp này lại khổng lồ như vậy, lại còn có bộ phận cổ đại.

【Sau đó thì sao? 】

【Khi đó nhường cũng không rõ ràng, người bình thường cũng không thể nhìn ra, cộng thêm đi theo kịch bản cho nên phù hợp với hướng đi của nhân thiết. Nhưng đầu óc của nam chính quá nhạy nên đã phát hiện ra mánh khóe. Kí chủ kia đóng vai nhϊế͙p͙ chính vương, phải chết dưới kiếm của nam chính mới có thể trở về thế giới hiện thực. Ngoại trừ nam chính không ai có thể giết cô ấy, nhưng nam chính không có giết nàng …】

Đường Lê nhíu nhíu mày, thần sắc cũng trầm xuống.

【Vậy là nhiệm vụ của cô ấy thất bại rồi? Nhiệm vụ đó thất bại … vậy cô ấy sau này thế nào? 】

【Sau đó cô ấy bị buộc phải ở lại thế giới đó, lên làm hoàng hậu sống một cuộc đời hạnh phúc với nam chính. 】

【……】

Hướng phát triển này Đường Lê không thể nào ngờ tới.

【Vì vậy, tôi cảm thấy không phải là vấn đề gì lớn. Chỉ cần cậu không chủ động vạch trần, cho dù Tề Diệp có phát hiện ra thì cậu có chết cũng không thừa nhận, kiên trì đóng vai nữ phụ độc ác của cậu, đợi đến khi độ hạnh phúc của cậu ta đạt đến tiêu chuẩn thì nhiệm vụ này sẽ hoàn thành. Khi đó, cậu có thể làm bất cứ điều gì mình muốn mà không bị thiết lập ooc trói buộc. 】

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Tề Diệp dần bắt đầu tạo dựng đế chế kinh doanh của riêng mình, trong khoảng thời gian lập nghiệp này cuộc sống của cậu đều trôi qua khá suôn sẻ.

Bởi thế cái gọi là cải thiện chỉ số hạnh phúc  chỉ có thể thực hiện trong hai năm cấp ba này thôi.

Chỉ cần Đường Lê vừa đâm chọc vừa ngấm ngầm bảo vệ cậu, ngăn không để cậu bị bắt nạt chịu uất ức là nhiệm vụ của cô sẽ hoàn thành mỹ mãn.

Nghĩ đến đây, Đường Lê đột nhiên cảm thấy cuộc sống của mình còn có hy vọng.

Khi Đường Lê trở lại văn phòng, hầu hết các giáo viên đều đã lên lớp, thầy chủ nhiệm đem trà đã uống xong đi đổ rửa.

Lúc thầy quay lại phát hiện cửa không mở được, Đường Lê nghe thấy động tĩnh liền chủ động ra mở cửa.

“Nhóc con này đang êm đẹp đi giữ cửa như vậy làm gì?”

Thầy chủ nhiệm vừa nói vừa đem ly trà cất kỹ, nhìn thấy thiếu niên lén lén lút lút hướng mặt ra ngoài thăm dò nhìn ngó gì đó.

“Đang nhìn gì đó?”

“Không nhìn gì cả…”

Không nhìn thấy bóng dáng của Tề Diệp, Đường Lê thở phào nhẹ nhõm.

Thầy chủ nhiệm không phải là đồ ngốc, từ lúc Tề Diệp tới đây đến giờ Đường Lê phản ứng lớn như vậy, không có gì mới là lạ.

Thầy nâng mắt nhìn qua, thấy bộ dạng ngoan ngoãn lạ thường của Đường Lê.

“Đúng rồi, vừa rồi thầy đi tìm mấy bạn học lớp 11-5 hỏi thăm, các bạn đều nói Tống Đào hoàn toàn chính xác là không ưa Tề Diệp, trong tối ngoài sáng nhằm vào em ấy nhiều lần.”

“Xem ra cậu ấy nói mình bị bắt nạt là sự thật, nhưng cũng không biết em có phải hay không…”

“Em không phải! Em không quen cậu ta. Em đánh Tống Đào là vì nó quấn lấy Trần Điềm Điềm, ảnh hưởng người ta học tập làm chậm trễ bạn ấy thi đậu Thanh Hoa. Em không vừa mắt cảnh trụ cột tương lai của nước nhà, đóa hoa của tổ quốc bị héo úa, cho nên mới ra tay vì nghĩa lớn. “

“…”

Có quỷ mới tin.

Thầy chủ nhiệm trầm mặc một hồi, vốn dĩ còn muốn hỏi thêm chuyện này, nhưng bây giờ Đường Lê lại có thái độ kiên quyết phủ định như vậy, ước chừng không hỏi được gì.

“Được rồi, nếu em không muốn nói thì quên đi. Không cần biết là em giúp Tề Diệp hay giúp Trần Điềm Điềm, nhưng động thủ đánh người là không đúng. Em mau tranh thủ thời gian gọi điện thoại cho phụ huynh đến trường học một chuyến, tình huống của em rất nghiêm trọng, thầy muốn nói chuyện với người nhà của em.”

“Có chuyện gì đáng để nói đâu, nãy giờ nói qua nói lại không phải liền biến thành người khác cáo trạng em sao?”

Đường Lê lẩm bẩm một câu như vậy, nhưng cô biết lần này cô không thể trốn thoát.

Cô lấy điện thoại di động ra mở lại danh bạ, lúc tìm ra số điện thoại của Ninh Lệ, hẳn là đã lâu không liên lạc.

Cảm thấy không được tự nhiên.

Cũng không phải sợ cái gì, chỉ là cảm thấy xấu hổ. Cả năm không gặp nhau được mấy lần, tự dưng lại gọi qua, quả thật có chút ngại.

Được rồi, mặc kệ.

Dù xấu hổ cỡ nào cũng khó có thể gọi cho Đường Hoa.

Đường Lê nghĩ như vậy, hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, cũng không còn do dự trực tiếp bấm điện thoại bấm gọi.

Bên kia truyền đến mấy lần “Tút tút” liền được kết nối.

【Tiểu Lê? 】

Giọng nam đầu dây bên kia ôn hòa trầm ổn, âm cuối có chút giương lên để cho tai người ta tê dại.

“… Anh họ, là em.”

【Lạ thật, không nghĩ tới có một ngày em có thể nhớ đến người anh trai này? 】

Ninh Lệ cười đểu trêu chọc, vừa nghĩ tới cái gì liền nhìn lên lịch trêи bàn.

【Chờ một chút, hôm nay là thứ ba … Em trốn học? 】

“Không, em không có trốn học. Bây giờ em đang ở trường học, mà em có thể phải nhờ anh đến trường một chuyến.”

Không giống như Từng Quế Lan và Đường Hoa, Ninh Lệ bắt đầu lập nghiệp từ khi còn học đại học, đến năm nay mới ổn định.

Chính là bởi vì bận quá nên năm nào cũng phải lễ tết mới có thể trở về nhà ở Bắc Kinh đoàn tụ với gia đình, nên mọi người đều ít nhiều cũng biết đến “chiến tích vĩ đại” của Đường Lê nhưng chỉ có ông anh này là không rõ.

【Chuyện gì? Họp phụ huynh à? 】

“…Xem như là thế đi.”

“Nhưng là thể loại họp 1-1.”

Ninh Lệ im lặng một lúc, lúc này đại khái đã hiểu được nguyên nhân hôm nay bên kia đột nhiên gọi điện thoại cho mình.

Họp phụ huynh 1-1, còn không phải là mời phụ huynh à?

【Em gây họa gì rồi hả? 】

Đường Lê há to miệng, vốn là muốn hời hợt qua loa nói cho có lệ. Nhưng là đối diện thầy chủ nhiệm nhìn chằm chằm, cô không dám nói bậy.

“… Thật ra cũng không có gì to tát, chỉ là mâu thuẫn nhỏ với một bạn học ở trường, sau đó bàn luận chiêu thức một chút.”

Bàn luận chiêu thức.

Hay còn gọi là đánh nhau.

Sau khi Đường Lê nói xong, người bên kia điện thoại hồi lâu cũng không có động tĩnh.

Cô còn tưởng mình không cẩn thận cúp máy, nhìn xuống màn hình lại hiện lên đang trong cuộc gọi.

Đường Lê lúc này cảm thấy có chút luống cuống, cô sợ Ninh Lệ không muốn đến nên nhanh chóng tranh thủ thời gian giải thích một chút.

“Anh họ, anh nghe em nói, chuyện này thật ra có lý do. Sở dĩ em đánh nó là vì nó…”

“Em nói là bởi vì nó cứ chiếm lấy bồn cầu mà không thả phân, cho nên em không nhịn được nữa mới động thủ anh có tin không?”

Người bên kia điện thoại đáp một tiếng, giống như đang suy tư điều gì.

Sau nửa ngày, ngay lúc Đường Lê nghĩ không thể đùa được nữa, người đàn ông bên kia mới trầm giọng mở miệng.

【Có thắng không? 】

“……Cái méo gì?”

【Anh hỏi em đánh thắng rồi đúng không? 】

“……Ừ.”

Người kia cười cười, giống như nhẹ nhàng thở ra.

【Vậy là tốt rồi. 】

“…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play