Trương Hiểu Hổ nhìn thấy sắc mặc của Tề Diệp trầm xuống đến kịch liệt liền dừng lại, trong lòng vẫn còn muốn hỏi lại một câu.
Đối mặt gương mặt lạnh lẽo của cậu, vô thức đem lời muốn nói nuốt trở về.
“Này, không muốn trả lời thì không trả lời. Làm gì dữ dằn vậy? Tôi cũng không nói chuyện gì khác, có cần thiết phải …”
Cậu lầm bầm rồi ngồi xuống chỗ của mình. Lúc này chưa lên lớp, cậu lấy điện thoại di động trong túi ra.
Cúi đầu nhìn xuống, thấy một chuỗi ký tự “??” được gửi bởi Cẩu Tìm.
Trương Hiểu Hổ nhìn thấy vừa định trả lời, dư quang thoáng liếc nhìn Trần Điềm Điềm được sắp xếp ngồi ở hàng ghế đầu không hiểu sao cũng tình cờ quay đầu nhìn lại.
Trần Điềm Điềm là hoa khôi của trường Nhất Trung Nam Thành được mọi người công nhận.
Da trắng tóc đen, môi đỏ răng trắng, các đường nét trêи khuôn mặt thật tinh xảo đẹp mắt.
Dù là bộ đồ thể thao trắng xanh nhưng mặc lên người cũng không hề bị cồng kềnh mà càng làm nổi bật vóc dáng mảnh mai của cô.
Buổi sáng, ánh mặt trời dịu dàng rơi vào người cô như một lớp filter, ngay cả không khí cũng dịu dàng theo.
Nam sinh lớp khác như thế nào thì Hiểu Hổ không biết, chỉ nói đến lớp 11-5 thôi thì hơn phân nửa nam sinh trong lớp đều phải lòng Trần Điềm Điềm.
Ngay cả Trương Hiểu Hổ cũng rất có hảo cảm đối với cô nàng.
Thành tích của cậu không tốt lắm, mỗi lần kiểm tra đều là hạng mười đếm ngược. Lớp 11-5 được chia thành các nhóm học tập để giúp đỡ lẫn nhau, mỗi nhóm tổng cộng năm người.
Mà thật vừa đúng lúc, Trần Điềm Điềm chính là trưởng nhóm của họ.
Vì vậy ngày thường lúc tan học, Trần Điềm Điềm thỉnh thoảng sẽ đến để giúp cậu kiểm tra bài tập về nhà, phụ đạo học tập.
Lại thêm thiếu nữ tính tình tốt, nói chuyện cũng nhẹ nhàng, sau nhiều lần như vậy, Trương Hiểu Hổ muốn không đổ gục cũng khó.
Thấy thiếu nữ đứng dậy đi tới.
Cậu nghĩ hôm nay Trần Điềm Điềm cũng đến để kiểm tra bài tập toán của mình, vì vậy cậu nhanh chóng đặt điện thoại xuống và đi tìm sách bài tập.
Kết quả là thiếu nữ nhìn cũng không thèm nhìn cậu cái, cứ thế lướt qua vai cậu rồi đi đến bên cạnh Tề Diệp.
“Bạn học Tề Diệp? Xin chào, tớ là Trần Điềm Điềm, lớp trưởng lớp 5. Thầy Lý nói cậu vừa mới chuyển tới chưa thích ứng với hoàn cảnh, vì vậy để tôi chuyển đến ngồi cạnh cậu. Mặc dù hơi đột ngột nhưng sau này chúng ta là bạn cùng bàn. Lần đầu gặp mặt, mong cậu giúp đỡ nhiều nha. “
Tề Diệp cảm thấy một bóng đen rơi xuống, ngẩng đầu nhìn cô gái trước mặt.
Cô ấy cong mắt cười nhẹ như gió xuân.
Rất giống với Tần Uyển.
Nhưng so với Tần Uyển thì tự tin hơn, không có một chút cảm giác nhát gan.
Nếu là nam sinh khác, nhìn thấy Trần Điềm Điềm thì đã sớm khẩn trương đến không biết tay để chỗ nào.
Nhưng Tề Diệp thì không, từ lúc thiếu nữ đến đến giờ, phản ứng của cậu từ đầu đến cuối đều rất lãnh đạm.
Cậu không quen những việc như thế này, chỉ khẽ gật đầu xem như đáp lại.
Trần Điềm Điềm sững sờ, có lẽ là lần đầu tiên cô bị một nam sinh đối xử thờ ơ như vậy, có chút không phản ứng kịp.
Bất quá cô nàng cũng không để ý lắm, vẫn mỉm cười ngồi xuống bên cạnh.
Vừa rồi bởi vì đang đứng nên Trần Điềm Điềm không nhìn rõ dung mạo của cậu.
Chỉ nhìn thấy đôi mắt đen bóng của thiếu niên kia, nặng nề và lạnh lẽo, không phản chiếu một chút ánh sáng.
Lúc này ngồi xuống nhìn thẳng mới chú ý tới Tề Diệp trông như thế nào.
Trước đó nghe nữ sinh kia nói Tề Diệp rất đẹp trai, khí chất xuất chúng. Trần Điềm Điềm không để trong lòng.
Cô cho rằng dù có đẹp đến đâu cũng không thể đẹp hơn Đường Lê. Kết quả là nhìn thấy trực diện, cho dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, vẫn là bị kinh diễm tới rồi.
Khác với vẻ kiêu ngạo của Đường Lê, khí chất của chàng trai trước mặt càng cao quý, xinh đẹp và sắc sảo.
Cái gì cũng không nói chỉ cần im lặng ngồi đó, liền giống như bị cô lập với xung quanh.
Hai người, một là mặt trời nóng bỏng và khoa trương.
Một là mặt trăng, lạnh lùng và hờ hững.
Thấy thế nào đều không giống người của cùng một thế giới.
Nghĩ đến đây, Trần Điềm Điềm do dự một chút, nhịn không được thấp giọng hỏi.
“Cái kia, bạn học Tề Diệp, tôi có thể hỏi cậu một chuyện được không?”
“Cậu và Đường Lê quen nhau như thế nào vậy?”
Tề Diệp đang cúi đầu sửa sang lại ghi chép của mình, nghe được lời này thì dừng động tác, đôt mắt trầm xuống.
Đây không phải là lần đầu tiên cậu nghe được người khác hỏi mình chuyện của Đường Lê, trước khi Trần Điềm Điềm nhắc tới Trương Hiểu Hổ vừa nãy cũng đã đến hỏi qua.
Cậu rõ ràng không nói gì, cũng không có biểu lộ ra bất cứ dấu vết nào là mình có quen thuộc với Đường Lê, nhưng dường như họ đều cảm thấy rằng mình và Đường Lê nên quen biết nhau mới phải.
Thậm chí còn là loại quan hệ thân mật không ít.
“Xin lỗi, tôi không biết cậu nói cái gì Đường Lê.”
“Tôi mới chuyển trường hôm nay. Muốn hỏi tôi biết ai trong trường thì tôi chỉ biết mỗi thầy Lý.”
“Cậu không biết?”
Câu trả lời này rõ ràng là Trần Điềm Điềm không nghĩ tới. Cô nàng không tin tưởng lắm.
“Nhưng vừa rồi cậu nói chuyện với Trương Hiểu Hổ. Cậu ấy là bạn của Đường Lê …”
“Tôi không biết Trương Hiểu Hổ.”
Trần Điềm Điềm nói chưa hết câu thì bị cậu lạnh giọng ngắt lời.
“Lớp trưởng, nếu cậu không có chuyện gì quan trọng muốn hỏi, có thể yên lặng một lát được không? Thật ồn ào.”
“…”
Đây là lần đầu tiên Trần Điềm Điềm bị người ta nói ồn ào. Cô mở miệng muốn nói lại một câu gì đó.
Nhưng nhìn nam sinh sắc mặt tái nhợt đến hết hồn, lông mày nhíu lại, ngay cả sắc môi cũng thật nhạt.
Giống như cật lực áp chế cái gì, bộ dáng rất khó chịu.
Cô thở dài, lật xem sách giáo khoa, không lên tiếng hỏi nữa.
Kỳ thật cũng không phải là Trần Điềm Điềm suy đoán lung tung, nếu như chỉ là Trương Hiểu hổ chủ động tìm hắn nói chuyện cũng không có gì.
Chỉ là hôm nay khi đến lượt cô ấy kiểm tra khu vực sân thể ɖu͙ƈ bên kia.
Cô nhìn thấy Đường Lê bế kiểu công chúa đem Tề Diệp đến phòng y tế.
Trong mắt hầu hết mọi người, Đường Lê ngạo mạn lại không lễ phép, không tôn trọng giáo viên, đúng chuẩn một cậu nam sinh hư hỏng.
Trần Điềm Điềm trước kia cũng đã nghĩ như vậy.
Lớp 11-5 và 11-3 cách gần nhau, bình thường chỉ cần đi vệ sinh hay vào văn phòng lấy tài liệu, bước ra hành lang là có thể thấy bóng dáng của Đường Lê.
Vào thời điểm lớp mười khai giảng không bao lâu, Đường Lê đã đánh nhau với học sinh trường thể thao bên cạnh. Nghe nói đánh đến đặc biệt hung ác, răng của người đó cũng bị đánh cho gãy, chảy rất nhiều máu.
Từ sự việc này, dần dần không biết từ bao giờ Đường Lê đã ngồi vững vị trí bá chủ trường học ở Nam Thành.
Lại thêm Đường Lê ngày thường đẹp mắt, cái danh giáo thảo cũng rơi trêи đầu cô.
Mà một trường học có giáo thảo liền sẽ có giáo hoa.
Là một giáo hoa được bình chọn bởi tất cả nam sinh trong trường, Trần Điềm Điềm kể từ ngày được chọn, mỗi lần người ta nhắc tới cô kiểu gì cũng nói đến Đường Lê.
Tương tự, khi nhắc đến Đường Lê, trong vô thức họ cũng sẽ nghĩ đến cô nàng.
Giáo hoa với giáo thảo, tựa như là chuyện không thể bình thường hơn.
Nhưng Trần Điềm Điềm không nguyện ý.
Thậm chí là cực kỳ bài xích.
Cô không thích người khác nói về Đường Lê khi đang nhắc đến mình. Người cô thích có thể không ưa nhìn, nhưng tuyệt đối không phải là dạng xấu xa như vậy.
Vì vậy, khi cô ấy biết Đường Lê ngay từ đầu, Trần Điềm Điềm đã không thích cô ấy.
Cho nên từ thời điểm vừa mới bắt đầu biết Đường Lê, Trần Điềm Điềm liền đối với cô không có cảm tình gì.
Cũng may, đường lê cũng không có đối nàng biểu lộ ra mảy may hào hứng.
Đối với chuyện này, Trần Điềm Điềm lại thấy may mắn cực kỳ.
Trần Điềm Điềm cho rằng cô và Đường Lê sẽ luôn không có điểm giao nhau, bình an vô sự trải qua ba năm cấp ba.
Chẳng ngờ có một lần là học kì hai của năm lớp mười, đang lúc lên lớp cô không để ý đến thời gian dì cả tới thăm.
Cô ở phía trước dẫn dắt mọi người tập thể ɖu͙ƈ buổi sáng, đồng phục học sinh xanh trắng, quay lưng về phía mọi người.
Một mảng đỏ kia bắt mắt cực kì.
Phía dưới nam sinh chỉ trỏ, có thậm chí cười trộm thành tiếng.
Lúc đó, đôi mắt của Trần Điềm Điềm đỏ bừng vì xấu hổ, hận tìm không được một cái lỗ để chui vào.
Đường Lê đang đứng bên dưới, đối diện với vị trí của cô. Nhưng cậu ấy không cười, thậm chí còn cau mày hung hăng cho anh chàng đang cười trộm một cước.
“Cười mẹ mày!”
“Còn các người! Quay mặt chỗ khác cho ông! Nếu không sẽ cho mỗi người một cước!”
Cậu hét vào mặt họ xong, trầm mặc chống tay lên rào chắn trèo qua.
Trần Điềm Điềm đang khóc đến đau đầu mờ mắt. Còn chưa kịp phản ứng, trêи eo cô đã quấn một chiếc áo khoác.
“Đừng khóc, nhanh vào nhà vệ sinh xử lý đi.”
Trần Điềm Điềm sụt sịt, nước mắt không ngừng rơi.
“Nhưng tôi vẫn chưa dẫn tập xong …”
“Chậc, tôi dẫn giúp cậu.”
“Cậu, cậu biết làm thế nào không?”
“…”
Đường Lê ngày thường rất ít luyện tập, lần này là vừa mới mời phụ huynh xong, sợ bị chủ nhiệm lớp cáo trạng, lúc này mới ngoan ngoãn đi theo ra tập mấy ngày.
Đừng nói dẫn tập, Đường Lê ngay cả một động tác khả năng còn không nhớ được đầy đủ.
Nhìn thấy Đường Lê bị lời nói của chính mình làm cho nghẹn họng, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.
Cô nàng mới vừa rồi còn ấm ức cũng không kìm được, bật cười thành tiếng.
Cô vẫn nhớ phản ứng của cậu khi đó.
Đường Lê cau mày nghi hoặc nhìn mình cười một lúc.
Cuối cùng lấy ra một gói giấy, nhét vào tay cô.
Vẻ mặt ghét bỏ nói một câu “Thật xấu.”
Rõ ràng không phải là ký ức đẹp đẽ gì, thậm chí có thể nói là một trang sử đen tối.
Nhưng mỗi khi Trần Điềm Điềm nghĩ đến, cô không khỏi cong môi cười đến ôn nhu.
Nụ cười này không sao cả, nhưng rơi vào mắt người không biết rõ sự tình bên trong lại còn có hảo cảm với Trần Điềm Điềm như Trương Hiểu Hổ, trở thành có ý tứ sâu xa gì khác.
Trương Hiểu Hổ nhìn nữ thần cười ôn nhu với Tề Diệp, trong lòng chua xót.
Trong lúc ghen tuông đố kỵ, cậu vẫn không quên cáo trạng, tức giận lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn cho Đường Lê.
[Lên núi đánh lão hổ: @Lê lê trêи thảo nguyên Fuck! Lê ca, anh có thể quản người đàn ông của mình một chút được không? Trèo tường đi theo người ta mất tiêu rồi kìa!]
[Bánh bao đánh chó 😕 Có drama à, chuyện gì chuyện gì?]
[Lên núi đánh lão hổ: Không biết Lão Lý nghĩ gì mà xếp Trần Điềm Điềm ngồi cùng bàn với Tề Diệp kia nữa. Ngồi cùng bàn còn chưa tính, cậu ta còn không tuân thủ đức hạnh nam tử, cố tình giả bộ yếu đuối, dùng bộ dạng yếu đuối đáng thương dụ dỗ Điềm Điềm nhà em. Ahuhu Lê ca, anh quản cậu ta đi, còn không quản thì cỏ xanh đầy đầu á!!!]
Lúc này lớp 11-3 đang học toán.
Đây là thời điểm tuyệt vời cho Đường Lê ngủ bù, Trương Hiểu Hổ đã than vãn được một lúc.
Người bên kia không thể nhịn nổi nữa, mới tỉnh dậy không kiên nhẫn ấn mở group chat.
Trương Hiểu Hổ cho rằng Đường Lê sẽ vì mình chủ trì công đạo, dù không chủ trì công đạo thì cũng nhất định sẽ nổi giận.
Nhưng đều không có, Đường Lê chỉ nhìn chằm chằm đoạn tin nhắn một lúc lâu, cuối cùng không nhanh không chậm gõ một hàng chữ gửi đi.
[Lê lê trêи thảo nguyên: Cậu ta thế nào? Không thoải mái?]
[Lên núi đánh lão hổ: … Đây là trọng điểm hả? Trọng điểm chẳng lẽ không phải là tại hắn không tuân thủ nam đức, ý đồ cho anh đội nón xanh sao!! Lê ca, tỉnh lại đi, đừng bị tình yêu làm mờ mắt, nhặt cái não lên! Nhanh nhanh quay về làm đại ca lãnh khốc vô tình, cun ngầu chảnh chó của ngày nào điiii!]
[Lê lê trêи thảo nguyên: Hỏi mày đó, cậu ta thế nào rồi?]
[Lên núi đánh lão hổ: … không phải tui, bái bai].
Trương Hiểu Hổ cảm thấy mình bị hai bên phản bội, một là nữ thần Trần Điềm Điềm “Di tình biệt luyến”, hai là lão đại thấy sắc quên bạn.
Cậu tự bế hồi lâu, yên lặng tắt máy.
Tưởng chừng sự việc đã trôi qua, tan học không bao lâu, Đường Lê đã đi đến cửa sau phòng học lớp 11-5.
Đường Lê thế nhưng là nhân vật phong vân ở trường Nhất Trung, đi đến chỗ nào cũng được mọi người chú ý.
Lúc bước đến cửa, những người trong lớp 5 đều vô thức đổ dồn ánh mắt lên người cô.
Nhưng không ai dám chủ động lên tiếng.
Đường Lê đối với chuyện này cũng không để ý.
Cô vừa ngủ dậy, có chút cau có không vui, vẻ mặt nặng nề, giữa hai hàng lông mày cũng có mấy phần hung ác.
Cô nheo mắt, nhìn lướt qua bên trong phòng học, lập tức nhìn thấy Tề Diệp ngồi ở phía cuối lớp bên cạnh cửa sổ.
Thiếu niên sắc mặt cũng không khá hơn lúc trước hôn mê đưa đến phòng y tế, lông mày cau lại, trán cũng không tự giác đổ một tầng mồ hôi.
Môi của cậu không có một chút sắc, lúc mím chặt lại càng tái nhợt.
[Khóa mục tiêu, đang kiểm tra chẩn đoán …]
[Kết quả kiểm tra–hạ đường huyết.]
Giọng nói của hệ thống vang lên trong đầu, Đường Lê biết được nguyên nhân thì thở phào nhẹ nhõm.
Hạ đường huyết thì bổ sung chút đường chắc sẽ ổn.
Chuyện này dễ thôi, đến căng tin mua một gói kẹo là được.
Trương Hiểu Hổ nhìn thấy bóng dáng Đường Lê thì hai mắt sáng lên, nghĩ là cô tới đây để dạy dỗ Tề Diệp.
Kết quả vừa định đi qua tìm cô cáo trạng, không nghĩ tới Đường Lê nhìn thấy cậu đi tới, chỉ nhàn nhạc liếc nhìn rồi bỏ đi thẳng.
Ngay cả một ánh mắt dư thừa cũng không cho.
Trương Hiểu Hổ bị cái thao tác này làm cho mờ mịt.
Cậu tự hỏi có phải cô nhìn thấy Tề Diệp và Trần Điềm Điềm ngồi cùng nhau nên tức giận, dự định nhắm mắt làm ngơ quay lưng bỏ đi?
Nhưng suy đoán này không duy trì được bao lâu, cậu vưaà ngồi xuống vừa quẹt điện thoại.
Chân trước Đường Lê vừa đi, chân sau đã quay trở lại cửa sau lớp học của họ.
Đường Lê một tay cõng cặp trêи lưng, tay kia không nặng không nhẹ gõ gõ cửa.
“Trương Hiểu Hổ, đi ra.”
Cậu sửng sốt, tuy rằng không hiểu hành động bỏ đi rồi quay lại của Đường Lê, nhưng cũng không nghĩ nhiều, đứng dậy đi ra khỏi phòng học.
“Lê ca, tìm em có chuyện gì?”
Đường Lê đứng trêи cầu thang ngoài rìa hành lang, cô chú ý quan sát xung quanh, không thấy ai qua lại, lúc này mới kín đáo đưa gói kẹo trêи tay cho đối phương.
Cậu chớp mắt nhìn xuống gói kẹo trêи tay.
“Kẹo sữa bò Vượng tử?”
“Đại ca cho em cái này làm gì? Em không thích đồ ngọt, anh cũng không phải không biết.”
“Cmn thằng nào nói cho mày? Đây là cho Tề Diệp. Cậu ta buổi sáng chạy hai vòng hình như bị tuột huyết áp. Mày đem cái này cho cậu ta. “
Cô vừa nói vừa đi đến máy bán hàng tự động bên cạnh mua một lon Coca. Mới vừa rồi chạy gấp, có hơi khát.
Đường Lê ngửa đầu uống một ngụm, vô thức lộ ra đường cong quai hàm duyên dáng.
Những giọt nước trêи bề mặt lon từ đầu ngón tay trượt xuống đến vị trí cổ tay, cuối cùng mơ hồ rơi xuống cẳng tay.
“À còn nữa, đừng đưa trực tiếp. Lát nữa tập thể ɖu͙ƈ giữa giờ cậu ra muộn một chút, cất vào hộc bàn của cậu ấy, đừng để cậu ấy phát hiện.”
Trương Hiểu Hổ thần sắc vi diệu nhìn chằm chằm kẹo sữa trong tay Đường Lê.
Mới qua có một cái cuối tuần thôi, cậu cảm thấy thế giới như sụp đổ.
“… Lê ca, anh nghiêm túc thật à? Anh thích cậu ta đến như vậy sao?”
“Không phải anh em dội gáo nước lạnh vào anh, nhưng Tề Diệp kia thật sự không đáng. Đừng nói cậu ta có nhìn trúng Trần Điềm Điềm hay không, cứ nói tới việc trong lúc nghỉ giải lao em đi tìm cậu ta nói không được mấy câu, cậu ta liền nói không biết anh. Cái này có ý tứ gì? Đây không phải rõ ràng là chướng mắt anh, muốn cùng anh vạch rõ giới hạn sao? “
Những lời này quả thực Tề Diệp sẽ nói, dù sao cậu ta chán ghét mình như vậy, cộng thêm chuyện ngất xỉu sáng nay.
Chắc cậu ta nghĩ mình thờ ơ lạnh nhạt mặc kệ cậu ngất xỉu dưới đất.
Đường Lê không quan tâm lắm về chuyện đó, chính xác mà nói, đây chính là kết quả mà cô muốn.
Cô là một nam phụ độc ác, yên lặng ở sau lưng làm nhiệm vụ là được. Còn muốn có độ thiện cảm làm gì?
“Được rồi, cậu ta chán ghét tôi tôi biết, tôi cũng không quan tâm. Dù sao cậu giúp tôi đưa kẹo là được, còn cậu đừng quản.”
Đường Lê xem đồng hồ, còn không tới hai phút nữa sẽ có chuông vào lớp.
“Giờ học sắp bắt đầu rồi, cậu mau về lớp đi. Nếu sau này cậu ấy còn có chuyện gì nữa, cậu nhớ báo ngay.”
Cô bóp chặt lon coca, không thèm nhìn mà ném vào thùng rác.
“Bộp” một tiếng rơi chính xác vào bên trong thùng rác.
Trương Hiểu Hổ nhìn bóng lưng của Đường Lê rời đi cho đến khi cô đi vào lớp, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt mới cúi đầu nhìn xuống gói kẹo trong tay.
Cậu chỉ đứng đó một lúc lâu không nhúc nhích, Cẩu Tìm vừa đi ra khỏi toilet liền lau nước trêи tay trêи quần áo của đối phương như thường lệ.
Nếu là lúc bình thường, Trương Hiểu Hổ đã sớm nhanh nhẹn đấm cho cậu ta một quyền.
Cẩu Tìm cũng đang thực hiện một động tác phòng thủ.
Kết quả là chờ nửa ngày, thiếu niên vẫn không nhúc nhích.
Cẩu Tìm nghi ngờ đi đi lại lại trước mặt cậu, thấy cậu mờ mịt nhìn xuống gói kẹo trong tay.
“Làm sao vậy? Trúng tà? Sao lại đứng ngốc đấy không nhúc nhích?”
Vừa nói vừa đưa tay cầm lấy túi kẹo.
“Đm được lắm Hổ tử, nữ sinh lớp nào cho mày cái này? Lại còn là kẹo sữa bò Vượng tử, trâu bò thật.”
“Cái này không phải của nữ sinh cho, là Lê ca cho.”
“Đậu mía! Lê ca vì cái gì mua cho mày không mua cho tao? Mày có phải sau lưng châm ngòi quan hệ giữa tao và Lê ca đúng không? “
Trương Hiểu Hổ giương mắt, cười lạnh một tiếng.
“Nghĩ gì thế Lão Cẩu, Lê ca cũng không phải mua cho tao, là mua cho bảo bối Tề Diệp kia. Nói là người ta hạ đường huyết cần bổ sung đường. Mày vừa rồi không thấy bộ dạng vừa rồi của lão đâu, khỏi nói có bao nhiêu khẩn trương.”
“Chậc, không ngờ tới nha, Lê ca vậy mà là loại si tình.”
” … Fuck! Chúng ta thất sủng rồi?! “
Tác giả có lời muốn nói:
MỌI NGƯỜI CHÚ Ý CÓ SPOIL
Mời mọi người cho ta nhiều hơn bình luận, có cái kia chất lỏng cũng mời cho ta đi ô ô ô.
Đúng rồi. Ngày mai song càng hợp nhất hắc hắc hắc
Một chương này cũng kém không nhiều năm ngàn chữ ô ô ô, ta thực ngưu phê.
Trần Điềm Điềm về sau là nam nữ chủ cp hội trưởng fanclub
Không có gì ác độc hắc hóa kịch bản, cũng không phải bách hợp, chỉ là giai đoạn trước coi là nữ chính là nam sinh có chút hảo cảm, người nàng rất tốt
Còn có, là nam chính động trước tâm, sau đó tự ti mẫn cảm vừa đáng thương, ta thích nam truy nữ
Cảm tạ tại 2020-11-19 03:50:52~2020-12-01 03:24:24 trong lúc đó vì ta phát ra bá vương phiếu hoặc tưới tiêu dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ a ~
Cảm tạ tưới tiêu dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ: Cửu gia 10 bình;
Phi thường cảm tạ mọi người đối ta ủng hộ, ta sẽ tiếp tục cố gắng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT