Vốn dĩ Cố Kinh Bạch chỉ muốn khuyên nhủ anh Hí, người đã đắc tội với Lục Chỉ – vị thần thù dai, rằng đừng có mà cố gắng nhảy nhót qua lại trước mặt vị thần Ánh Sáng kiêm Bóng Tối này nữa, nhảy lằm nhảy lốn có ngày nhảy xuống suối vàng như chơi.
Vạn lần không ngờ tới…
Dường như chuyện này lại là chuyện mẫn cảm nhất đối với vị thần Lục Trà Xanh kia, hắn sử dụng thần lực còn dư lại không nhiều âm thầm hỏi trong đầu Cố Kinh Bạch: [Em còn muốn tìm ai nữa?]
Sự ấm ức không lời nào có thể diễn tả được sắp tràn ra khỏi đôi mắt trắng đen rõ ràng của Lục Chỉ, giống như đang nói…
Em có tôi còn chưa đủ nữa à? Lại còn muốn một chân đạp hai thuyền!
Cũng đúng, thêm một ông chồng thêm một ngôi nhà.
Ta đúng là kẻ đáng thương, tại sao ta lại yêu phải một kẻ coi bốn biển là nhà như Cố Kinh Bạch cơ chứ?!
Chưa kịp nghe Cố Kinh Bạch giải thích, Lục Chỉ đã tự mình não bổ ra bộ phim truyền hình máu chó trăm tập, điên cuồng thương xót cho số phận của mình.
Trợ lý máy phụ vốn vẫn luôn đậu trên người Lục Chỉ giả làm một món đồ vô tri bấy giờ không thể nhịn được nữa, phải giao lưu trong đầu hắn: [Vậy ngài sẽ chuẩn bị trừng phạt y sao? Giam cầm trong phòng tối?]
[??? Nếu mi còn không bỏ ngay cái thứ suy nghĩ nguy hiểm này đi, ta sẽ ném mi vào lò nung ngay lập tức, mi có tin không?] Lục Chỉ tuyệt đối không cho phép bất kỳ mầm họa nào có thể tổn thương đến Cố Kinh Bạch tồn tại, cho dù nhỏ xíu cũng không được, kể cả món thần khí thân thiết với hắn cùng không.
Máy phụ: [… Tôi chỉ đang đùa ngài thôi, tôi vẫn đứng về phía Cố Kinh Bạch mà.]
Lúc này Lục Chỉ mới thoả mãn.
[Thế cho nên, rốt cục là ngài định làm gì nào?]
[Thì còn làm gì được nữa?] Lục Chỉ thở dài một hơi, giọng nói trong đầu hắn dường như bị bao trùm bởi một tầng mây mù u oán rửa mãi không trôi, [Thần linh như ta đây vốn rất trung thành, đã yêu y rồi thì sẽ yêu từ khi bắt đầu đến khi kết thúc. Dù cho y không yêu ta, dù cho y là kẻ bác ái, ta cũng chỉ còn cách giết hết những tên thần linh dám cạnh tranh với ta mà thôi, sau đó tha thứ cho người yêu của ta.]
Ngữ điệu đáng thương bao nhiêu, lời nói ra đáng sợ bấy nhiêu.
Máy phụ vừa cảm thấy không rét mà run, vừa cảm thấy vui mừng với sự thật rằng thế giới này đã không còn thần từ lâu rồi, nếu không… thật không dám nghĩ tới hậu quả.
[Tất nhiên tín ngưỡng của tôi chính là ngài rồi.] Sau khi hơi sững sờ ngẩn người, cuối cùng Cố Kinh Bạch cũng phản ứng lại, lời nói chẳng mất tiền mua, y đập tới tấp mấy lời dễ nghe về phía Lục Chỉ, ngắt quãng cuộc trò chuyện của Lục Chỉ và máy phụ, [Ngài là thần Ánh Sáng thì tôi tôn thờ ánh sáng, ngài là thần Bóng Tối thì tôi tôn thờ bóng tối, nếu như ngài là nữ thần Thiên Nhiên thì dù có chán ghét cha mình, tôi cũng sẽ trở về với thân phận tinh linh tự nhiên của mình.]
Nhìn bề ngoài thì Lục Chỉ chẳng có biểu cảm gì, kỳ thực nội tâm đang mừng đến mức sắp bắn ra pháo hoa. Sau khi hắc hóa một giây, hắn quyết định quên phắt luôn những gì mình vừa nói, cái gì mà giết thần, xé nháp, hắn là người khao khát hòa bình, hắn muốn khiến cho cả thế giới này tràn ngập tình yêu!
Máy phụ: =.= Xin lỗi, tôi quên mất quý ngài đây là người trong đầu chỉ có yêu đương.
Căn bản Lục Chỉ không khiến người khác phải lo, hắn vốn vẫn luôn có chiến tích đáng nể trong phương diện tự công lược bản thân mình.
Dỗ Lục Chỉ xong, nhiệm vụ tiếp tục.
Nhiệm vụ ẩn của Anh Hí có liên quan đến lãnh chúa Hughes thật ra chính là nội dung được bố trí để đưa Hughes lên sàn. Sau khi toàn bộ người chơi được thần Ánh Sáng chúc phúc xong, bọn họ sẽ nhận được thư mời của phủ lãnh chúa.
Phần giới thiệu cụ thể của nhiệm vụ ẩn thì là như này:
Lãnh chúa tân nhiệm của lãnh địa Cavendish, công tước trẻ tuổi Hughes, quyết định trước ngày khai giảng của học viện pháp thuật hoàng gia sẽ tổ chức một buổi vũ hội hoành tráng kéo dài ba ngày, khi đó sẽ có rất nhiều vị khách có thân phận cao quý xuất hiện.
Đại diện của các giai cấp các chủng tộc trên lãnh địa cũng đã lục tục nhận được thư mời đến phủ lãnh chúa, chuẩn bị chu đáo chờ xuất phát.
Là nhóm di dân mới xuất hiện trên lãnh địa, tộc nhân của tộc Blaier cũng chiếm được một số chỉ tiêu ít ỏi đi tham dự vũ hội, chỉ cần người chơi thông qua thử thách thì sẽ trở thành người đầu tiên trong số tất cả tộc nhân được diện kiến lãnh chúa. Nếu như có thể nhận được sự ưu ái của lãnh chúa Hughes thì sau này tộc Blaier sẽ như hổ thêm cánh, người nhận được thư mời nhất định phải cố gắng vì tương lai tộc nhân của mình.
Anh Hí và đám bạn của mình chạy theo đúng tiến độ nhiệm vụ, mới vừa thông qua thử thách nên kiếm được thư mời tham dự vũ hội.
“Bọn mình bây giờ như kiểu cô bé Lọ Lem ấy nhỉ?” Một người bạn nữ giới của anh Hí cầm thư mời trêu đùa.
Anh Hí là một người thích diễn, lập tức hùa theo câu chuyện của bạn mình: “Chúng ta vì tương lai của tộc nhân, nhất định phải cố gắng chiếm được sự ưu ái của lãnh chúa! Tôi không ngại đâu! Tôi sẽ không ngừng nỗ lực!”
Cố Kinh Bạch: “…” Y không thể thờ ơ mặc kệ, vội vàng ghìm lại tâm tư chạy xa như ngựa hoang thoát cương của anh Hí, kẻo ông tướng này lại vô tình đắc tội đến nam chính công luôn mất. Không hiểu sao anh Hí lại có một kiểu khí chất lạ lùng rất dễ tự biến mình thành tình địch của người khác: “Tôi nghe bên giáo hội bảo là lãnh chúa Hughes của lãnh địa Cavendish chính là người mà vương tử của đế quốc, đại điện hạ Andrew, đang theo đuổi.”
“Ồ hiểu rồi, vậy là muốn chúng ta diễn một màn anh hùng trải qua bao sóng gió cứu vớt lãnh chúa xinh đẹp yếu đuối từ tay tên vương tử heo kia hở?” Anh Hí không chỉ không nghe lời khuyên, tự giác rút lui mà trái lại, tâm hồn trung nhị càng bùng cháy dữ dội, “Đây không phải là truyện cổ tích mà là Đồ Long phiêu lưu ký! Tôi có thể làm được!”
Cố Kinh Bạch: “Không phải, chờ chút, cậu đang tưởng tượng cái gì đấy? Cái gì mà heo cơ…”
“Mấy thể loại này đều giống nhau mà, phải không?” Không ngờ anh Hí lại là người thích đọc mấy bộ sảng văn vả mặt, “Vương tử vừa béo vừa ngu, đã chẳng làm nên trò trống gì mà còn dám mưu toan mơ tưởng tới người đẹp, nhưng người đẹp kia đã tìm được chân ái của mình, yêu phải vai chính xuất thân bần hàn nhưng chính khí lẫm liệt, yên tâm đi, tôi nhất định sẽ không để cho vị công tước xinh đẹp kia tiếp tục phải chịu ức hiếp đâu!”
“… Tôi thì thấy cậu đang không được tỉnh táo cho lắm.” Cố Kinh Bạch dùng mọi khả năng của mình để nhắc nhở một cách uyển chuyển, “Nghe đâu đại điện hạ Andrew rất đẹp trai, tất cả mọi người đều nói bọn họ xứng đôi vừa lứa, là trời sinh một cặp.”
Không chờ hai người tiếp tục thảo luận, Lục Chỉ đã không chịu nổi việc bọn họ cứ chụm đầu thầm thì như vậy nữa rồi, bèn cưỡng ép chen vào: “Nhiệm vụ lần này có hạn chế thời gian, chúng ta ngoài việc phải chuẩn bị lễ phục vũ hội phù hợp và xe ma pháp để đi tới phủ lãnh chúa ở trong thành thì còn phải chuẩn bị lễ vật ra mắt có thể lấy lòng được lãnh chúa, thời gian eo hẹp, nhiệm vụ thì nhiều, tốt nhất là tách ra hành động đi.”
“Được, vậy tôi với anh Wil…” Anh Hí là đội trưởng, bắt đầu phân chia nhiệm vụ.
Lục Chỉ ngắt lời anh Hí: “Tôi với người yêu tôi đang nghiên cứu chuyện chuẩn bị lễ vật rồi, em ấy còn có thể hỏi thăm được không ít thông tin ngầm của lãnh chúa Hughes từ bên giáo hội, hay là cứ để chúng tôi phụ trách vụ này đi nhé?”
Anh Hí khựng lại giây lát rồi thuận theo lời của Lục Chỉ, nói: “Được, vậy nhóm những người còn lại chúng tôi sẽ chia binh thành hai đường, đi tìm xe ma pháp và lễ phục.”
Chờ đến khi Cố Kinh Bạch và Lục Chỉ cùng nhau rời đi rồi, anh Hí mới chậm chạp hiểu ra gì đó, nói với mấy người bạn khác của mình: “Có phải là anh Ma không ưa tôi không nhỉ?”
“Anh Mã là cái gì?”
“Mờ a Ma.”
“Ồ hố, bạn đời của anh Wil ấy hả? Tự tin lên, xóa cái chỗ “có phải là” đi cho tôi, ông dính lấy chồng của người ta lâu như vậy lại còn đòi người ta phải tay bắt mặt mừng với ông chắc?”
“Nhưng tôi với anh Wil chỉ là anh em tốt thôi mà.” Anh Hí trợn mắt ngoác mồm, chuyện này thì có gì mà phải quạu?
Một người chơi nữ khác vỗ vai anh Hí tỏ vẻ đồng tình, biết rằng nếu nói về phương diện yêu đương thì ông tướng này một chữ bẻ đôi cũng không biết, chỉ là không ngờ còn chậm hiểu đến mức này: “Anh biết loại người như anh được gọi là gì không? Là anh em ngoài mặt.”
Anh Hí: “???” Clgt?
“Một người anh em chân chính lúc nhìn thấy người yêu của anh em mình thì phải nói thưa anh, xin thứ lỗi cho tôi không biết dạy con, về sau con trai tôi làm phiền anh rồi. Phải là giọng điệu này hiểu chưa?” Người chơi nữ xúc cảm dạt dào nhiệt tình chỉ bảo, “Chứ không phải là lúc đi chơi chung lại cứ dính lấy anh em của mình, lại còn giả mù sa mưa nói với bạn đời của người ta là chúng tôi thân lắm thân vừa, chuyện gì của nó tôi cũng biết.”
Mấy người chơi nam thần kinh thô bình thường khác đều tỏ vẻ không hiểu hai loại này thì có gì khác nhau.
“Được rồi được rồi, bỏ qua cái khâu này đi, chúng ta đi cứu vớt người đẹp công tước đã!” Anh Hí chấn chỉnh lại tinh thần, quyết định từ bỏ chuyện mà mình không hiểu, sau này tui cố gắng không chạy theo làm bóng đèn nữa được chưa?
“Nhưng chẳng phải anh Wil đã nói…” Người chơi nữ giơ tay nhắc nhở.
“Ôi dào, người như anh Wil vốn là kiểu thanh niên nghiêm túc, cậu ấy làm sao biết được cái gì gọi là tiểu thuyết cơ chứ? Tôi đọc nhiều hiểu nhiều, tin tôi đi, không nhầm được đâu, chắc chắn là tên vương tử kia xấu mù! Đừng có tin vào lời đồn đại! Kịch bản của chúng ta nhất định là cứu vớt người đẹp khỏi nước sôi biển lửa! Nếu không thì cái nhiệm vụ ẩn này còn ý nghĩa gì nữa?” Phân tích của anh Hí lúc nào cũng cực kỳ hùng hồn, cuối cùng sẽ trống đánh xuôi kèn thổi ngược với chân tướng thực sự.
Trên đời này có những người, cho dù bạn có ngăn cản kiểu gì chăng nữa thì cũng không ngăn nổi anh ta tự đi tìm đường chết.
Ngày diễn ra vũ hội được xác định là một ngày sau, đúng là thời gian khá gấp gáp, may mà Cố Kinh Bạch cũng không cần phải tự mình chuẩn bị cái gì, lấy ngữ khí chua lè với của thế giới của Lục Chỉ mà nói thì chính là, cho dù Cố Kinh Bạch đưa cái gì thì Hughes đều sẽ rất thích. Đồng thời, để đề phòng vạn nhất có chuyện gì xảy ra, từ sớm Cố Kinh Bạch đã nhờ người của giáo hội chuẩn bị xong xuôi xe ma pháp để đi tới quận Burke của lãnh địa Cavendish cũng như lễ phục phù hợp cho tất cả người chơi trong nhóm.
Đúng như dự đoán, anh Hí và đám bạn bận rộn cả một ngày, gom góp tiền làm công cũng chỉ thuê được lễ phục cho mọi người chứ chưa có xe ma pháp, chỉ có loại xe ngựa nguyên thủy nhất thôi, thời gian không chờ ai, chắc chắn là đi xe ngựa sẽ không tới kịp.
Anh Hí thậm chí đã thử cân nhắc đến tính khả thi của việc trực tiếp chạy bộ một buổi tối đến quận Burke, điểm cộng là người chơi không biết mệt, chỉ là mất một ít năng lượng thôi.
Đúng lúc đó, cỗ xe chuyên dụng của giáo hội như vị cứu tinh nhẹ nhàng đáp xuống. Cố Kinh Bạch đã “bại lộ” thân phận thần quyến giả của giáo hội Quang Minh nên y thoải mái tận dụng triệt để thân phận này, cái gì cũng dám đẩy trách nhiệm lên phía trên, dối lòng nói rằng xe ma pháp là do giáo hội Quang Minh cho cả nhóm mượn miễn phí, thậm chí còn có thể cho cả nhóm mượn một ít phục sức bảo thạch.
“Đây chính là thế giới của thần quyến giả ư?” Anh Hí ước ao ghen tị đến mức chảy cả nước mắt, trong lòng quyết chí khi đến quận Burke, trước khi vũ hội bắt đầu sẽ thử tìm một vị thần khác để cầu nguyện.
Lúc trở thành người nắm giữ danh hiệu đầu bảng toàn server, anh Hí được nhận một phần thưởng may mắn, khi rút thưởng anh ta đã rút được một cái pháp trận thỉnh thần.
Nghe đâu có thể liên lạc với thần một cách chân chính.
Về phần có thể trở thành thần quyến giả hay không thì còn phải xem bản thân người chơi và vị thần kia giao lưu với nhau thế nào.
Lúc trước anh Hí còn sợ đây là một cái hố, không dám vội vàng thử nghiệm, cái chính là anh ta cũng chẳng biết mình nên thỉnh vị thần nào. Bấy giờ, sau khi trải qua buổi phổ cập kiến thức của Cố Kinh Bạch, anh Hí đã có mục tiêu.
Về chuyện này thì anh Hí rất sáng suốt nghe theo ý kiến của Cố Kinh Bạch, không định thỉnh thần Ánh Sáng cũng không định thỉnh thần Bóng Tối, anh định thỉnh thần Rồng, cũng là một trong bảy vị chủ thần.
Bởi vì ngoại trừ che chở cho long tộc thì chức năng chính của thần Rồng chính là chiêu tài.
Cả cái đại lục này làm gì có ai mà không muốn phát tài, giấc mơ của anh Hí cũng là một đêm chợt giàu.
Anh Hí cũng không làm công tác tắm rửa đốt hương gì mà mở luôn trận pháp thỉnh thần trong một nhà trọ ở quận Burke, để hết vào đó những nguyên liệu mà mình đã thu thập đủ rồi viết xuống tên của Long thần. Sau khi vầng hào quang vàng óng lóe lên, chứng minh nghi thức thỉnh thần đã thành công.
“Thưa thần Rồng đại nhân không gì không làm được…”
“???” Lục Chỉ đang ngồi ở phòng cách vách, nghe thấy âm thanh này lại lần nữa tự dưng xuất hiện trong đầu mình, cả người bỗng cảm thấy không khỏe.[Hết chương 76]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT