[Chàng trai, tên của cậu là Không Biết Xấu Hổ mới đúng!]

[Đây là góc nhìn của người yêu G đại thần sao? Tôi thích!]

[Cố chủ của G đại thần là ai vậy? Có vẻ rất trâu bò, dám yêu đương với cả thần Ánh Sáng.]

[Nhân viên còn, còn có thể xuyên thành thần sao? Muốn trải nghiệm thử một lần quá.]

[Nghe nói ở đây có thể nhìn thấy G đại thần?]

Cố Kinh Bạch không mở phát sóng trực tiếp, là Lục Chỉ mở.

Trong khoảng thời gian Lục Chỉ bị giam cũng đã thông qua trợ lý AI biết hết những chuyện mà Cố Kinh Bạch gặp phải. Tuy bây giờ bị mang đến thế giới nhỏ này trong trạng thái hơi vội vàng nhưng Lục Chỉ và trợ lý AI cũng đã kịp thương lượng với nhau xong chuyện hắn sẽ mở phát sóng trực tiếp.

Cố Kinh Bạch không quan tâm cái thiết lập hình tượng của mình đối với bên ngoài là như thế nào, nói không phát sóng trực tiếp sẽ không phát sóng trực tiếp, nhưng Lục Chỉ thì không, hắn không thể chấp nhận được chuyện Cố Kinh Bạch vì hắn mà bị cư dân mạng bôi đen sỉ nhục.

Lúc thương lượng với trợ lý AI, bọn họ đều nhất trí cảm thấy, biện pháp giải quyết vấn đề tốt nhất chính là lấy độc trị độc – mở phát sóng trực tiếp, cho đám cư dân mạng ở không gian mười chiều thấy bài vạch trần dối trá kia quá đáng cỡ nào, tuy Lục Chỉ đã từng là một vua tang thi có âm mưu muốn biến toàn thế giới thành tang thi nhưng hiện tại hắn chỉ là một tên cuồng yêu đương mà thôi.

Tất nhiên, nguyên nhân mà Lục Chỉ mở phát sóng trực tiếp tuyên bố với bên ngoài không nói như vậy.

Lời giải thích của hắn là bởi vì tính đặc thù của dị năng của mình, không thể xuyên thành người nhà như những nhân viên khác, nếu sắp xếp trước thân phận, hắn chỉ có thể xuyên thành một người đã chết hoặc sắp chết nhưng hữu dụng với Cố Kinh Bạch (hoặc là một chủng tộc khác). Sự xuyên qua của hắn tuy hợp với quy định của nhân viên ở không gian mười chiều nhưng thế giới nhỏ không tiếp nhận, hắn chỉ có thể mất trí nhớ và tin chắc rằng mình là nhân vật đó mới được, cho nên hắn hy vọng mọi người có thể giám sát mình, để tránh gây tai họa cho Cố Kinh Bạch và thế giới nhỏ trong lúc không biết gì, hoặc làm ra chuyện gì đó không thể cứu vãn được.

Lời giải thích này kéo cho Lục Chỉ không ít hảo cảm.

Một mặt, liên quan đến giá trị quan ở không gian mười chiều, những người có ý thức trách nhiệm cao với xã hội dễ được yêu thích. Một mặt khác, một bộ phận fan rất đáng yêu và hiểu chuyện – chỉ cần anh đối xử tốt với thần tượng của tôi là được, chúng ta chính là chị em không cùng cha cùng mẹ.

“Nói trắng ra, đây chính là tâm lý mẹ chồng.” Trợ lý AI phổ cập khoa học cho Lục Chỉ. Những người hâm mộ bài xích Lục Chỉ bởi một nguyên nhân rất lớn, đó chính là sợ Lục Chỉ chiếm hời của Cố Kinh Bạch, nhưng nếu như ngược lại thì tình thế cũng sẽ lập tức nghịch chuyển.

Lục Chỉ là người mới của Cục quản lý, vào thế giới nhỏ sẽ phải mang theo một cái máy phụ làm trợ thủ, đúng lúc có thể phát sóng trực tiếp. Thiết bị truy tung trên người nó được gắn với linh hồn của Lục Chỉ, bất kể Lục Chỉ xuyên thành ai nó cũng đều có thể ngay lập tức tìm thấy và tự động phát sóng từ giây phút đầu tiên.

Lục Chỉ đã quên mất mình là ai, cũng không biết là có phát sóng trực tiếp, hắn chỉ tự hạ ám chỉ với mình, tự động hợp lý hóa sự tồn tại của máy phụ, bây giờ hắn đang cảm thấy đây chính là thần khí của mình, cho khán giả trong phòng phát sóng thể nghiệm khoái cảm xuất hiện trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, từ trên trời giáng xuống giúp đỡ Cố Kinh Bạch.

Con người có hai mặt, sẽ có lúc chờ mong thần binh trên trời xuống giúp đỡ mình, cũng sẽ có lúc não bổ mình trở thành người cứu giúp người khác lúc nguy nan, miễn bối cảnh được thiết lập hợp lý, không quan tâm là góc nhìn của nhân vật nào cũng đều có thể nhìn trong sảng khoái.

Giống như giờ phút này.

Nếu như Lục Chỉ không tự giới thiệu mình tên là “Thân Ái” thì sẽ càng hoàn mỹ hơn.

Fan còn chưa kịp hô lên “Mẹ không đồng ý hôn sự này!” thì Cố Kinh Bạch đã tự xóa đi pháp trận ma pháp, không nói chuyện, không dây dưa, bye bye.

Fan quay sang nhìn Lục – thần Ánh Sáng – Chỉ đang ngơ ngác, không thể tin nổi ngồi trên thần tọa, trong lòng bọn họ bỗng có cảm giác hài lòng, thậm chí là một tia xót thương khó giải thích được.

— Đây chính là kết quả khi yêu đương với ông trùm máu lạnh đó, khổ anh rồi, anh bạn.

Lát sau Lục Chỉ mới lấy lại phản ứng, toàn bộ thần quốc đều chấn động vì cảm xúc bất ổn chập trùng xuất hiện trong khoảng thời gian ngắn ngủi của hắn, ai cũng nhìn ra được là hắn đang phẫn nộ. Biểu cảm của Lục Chỉ như đang nói, cái tên thần tử nhỏ bé kia quá to gan rồi! Quá to gan rồi! Ngươi dám từ chối tình yêu của một vị thần!

Không để fan trong phòng phát sóng lo lắng, máy phụ mở miệng hỏi: “Vậy thì, vị thần vĩ đại, ngài muốn xử lý nhân loại kia như thế nào?”

Lục Chỉ đập tay lên tay vịn bằng ngọc bích của thần tọa, một vết rạn bắt đầu kéo dài từ trên xuống dưới, khuôn mặt hắn không cảm xúc, ánh mắt tàn nhẫn, nói: “Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là đối xử tốt với y rồi!” Hắn muốn mình yêu “William” càng nhiều thêm, không ai có thể ngăn cản ta yêu y!

[?????] Fan cho rằng Lục Chỉ sẽ bày trò gì đó, cuối cùng trong phần bình luận chỉ còn toàn là dấu chấm hỏi, rồi đột nhiên bọn họ ngộ ra rốt cuộc vì sao G đại thần lại bị Lục Chỉ làm cho rung động rồi.

Cái mạch não này không phải người bình thường nào cũng có đâu.

*

Cố Kinh Bạch “mời” Lục Chỉ trở về thế giới của thần, chủ yếu là sợ vào thời khắc mấu chốt này, năng lực buff sức mạnh của Lục Chỉ sẽ làm tuột mắt xích, phá hỏng cục diện tốt đẹp hiện tại.

Sau khi chứng minh lòng trung thành của mình dành cho thần Ánh Sáng, trong tiếng ồn ào xôn xao, Cố Kinh Bạch âm thầm rời khỏi sân khấu chính, trở về thần điện Quang Minh chờ Giáo hoàng gọi đi.

Trong quá trình chờ đợi, Cố Kinh Bạch xem lại nhiệm vụ lần này của mình.

Người ủy thác: Thần tử William (cư dân bản địa của [Thế giới nhỏ 1009])

Nhiệm vụ ủy thác: đừng thâm tình nữa. Mời Cố Kinh Bạch đóng vai thành mình, không tiếp tục thể hiện tình cảm ái mộ với một cư dân bản địa tên là Hughes.

[Thế giới nhỏ 1009] là thế giới diễn sinh của một bộ tiểu thuyết khá nổi danh ở không gian mười chiều tên là “Tận Cùng Tây Huyễn”. Thần tử William là quán quân trong mười năm liên tục của bảng xếp hạng “những nam phụ tiểu thuyết được hoan nghênh nhất”, đồng thời cũng là nam phụ thảm nhất trong tiểu thuyết. Trong tiểu thuyết, anh dành tình yêu hết mực cho nam chính Hughes, rơi vào kiếp sống thâm tình, lấy đi không ít nước mắt của độc giả.

Điều đáng tiếc nhất chính là nam phụ dù sao cũng chỉ là nam phụ, cho dù William có hy sinh vì Hughes đến mức nào đi chăng nữa thì cũng không thể chuyển lên hàng chính được.

Đối với việc này, bản thân William cũng cảm thấy không có chỗ nào không đáng, đó chính là tình yêu của William này, anh yêu Hughes, sẵn sàng trả mọi giá vì đối phương, không oán không hối.

Nhưng anh cũng không muốn làm cho giáo hội Quang Minh cũng quan trọng không kém bị người đời dèm pha vì mình.

Bước ngoặt cuộc đời từ thịnh chuyển suy của William bắt đầu từ nghi thức tự chứng minh này, anh ta không đợi được sự quan tâm của vị nữ thần Ánh Sáng đã sớm không còn, danh tiếng sa sút, triệt để mất đi đông đảo dân tâm, cũng ảnh hưởng tới hình tượng của giáo hội Quang Minh đối với người ngoài.

Danh dự của thần tử gây ra tranh cãi thì còn nói gì đến việc tham gia kỳ thi cuối năm ở Học viện Pháp thuật bậc nhất đế quốc nữa.

Khi đó thần tử William chỉ mới mười tám tuổi, là tân sinh của Học viện Pháp thuật, cũng là thần tử đầu tiên ra ngoài đi học trong lịch sử của giáo hội Quang Minh.

Các đời thần tử thần nữ đều tiếp nhận nền giáo dục nội bộ của giáo hội Quang Minh. Thần học được Giáo hoàng, Hồng y giáo chủ giảng dạy, giáo viên dạy ma pháp học là các pháp thánh hoặc hội trưởng của Hiệp hội Ma pháp, võ thuật được trung đoàn trưởng của Đoàn kỵ sĩ Quang Minh đích thân giảng dạy, còn rất nhiều môn khác trong chương trình học như lễ nghi, âm nhạc, hội họa, ngôn ngữ, cưỡi thú,… cũng đều được những cái tên nổi danh nhất trong lĩnh vực đó giảng dạy.

Để bồi dưỡng ra những thần tử thần nữ toàn năng, giáo hội Quang Minh không ngần ngại bỏ ra cái giá cực lớn.

Mà các thần tử thần nữ cũng rất xứng đáng với cái giá đó, đức trí thể mỹ phát triển toàn diện, không quên học những môn phụ khác như hậu hắc học, chính trị học và những tri thức trợ giúp bọn họ quản lý giáo hội Quang Minh.

Bọn họ chỉ thiếu một tấm “bằng cấp chứng chỉ” mà thôi, giống như phân chia cấp bậc của các mục sư, ma pháp sư.

Nhưng tôn xưng thần tử thần nữ cũng đủ để thể hiện sự ưu tú của bọn họ rồi.

Tuy nhiên, theo sự phát triển của thông tin trên mạng, tư tưởng thần bí xa cách từng lưu hành trong quá khứ đã dần dần bị chính sách thân dân thay thế. Ngày càng có nhiều quý tộc trở thành người nổi tiếng trên mạng, đến cả Quốc vương đời trước cũng cưới một ma pháp sư xuất thân bình dân tên là Jenny về làm vợ, sinh được một “tiểu vương tử quốc dân” – đại điện hạ Andrew.

Nhất cử nhất động của đại điện hạ Andrew từ nhỏ đến lớn đều bị ánh sáng chiếu vào, bày ra trước ống kính. Cái giá phải trả rất lớn là điều không thể nghi ngờ, nhưng thu hoạch cũng không kém, tỉ lệ dân chúng ủng hộ đại điện hạ Andrew cực cao, là thành viên của hoàng thất được tôn kính nhất.

Đến hoàng thất cũng đi tới kết cục này, mà giáo hội Quang Minh từ đầu tới cuối vẫn duy trì sự thần bí của mình, từ chối tương tác với bên ngoài, chẳng mấy chốc đã trở thành nhóm cổ hủ, ngu ngốc trong mắt người khác. Mạng internet phát triển, thứ gì cũng có thể đưa lên mạng đùa giỡn, thậm chí còn có người bắt đầu gọi thần tử và thần nữ là những kẻ “thất nghiệp ở nhà”, trêu chọc Giáo hoàng là “kẻ mù chữ” duy nhất của đại lục.

Trong một đợt điều tra dân ý, nhận thức của dân chúng đối với giáo hội Quang Minh hầu hết đều là cảm thấy bọn họ quá kiêu ngạo, cao cao tại thượng, rất bất lợi cho hình tượng “thần linh yêu con người” mà bọn họ muốn xây dựng.

Vì vậy, thần tử William đã đề xuất ý kiến với Giáo hoàng, muốn tới Học viện Pháp thuật học.

Lúc đó Giáo hoàng chỉ nói với William một câu: “Trước khi internet phát triển, các thế hệ thần tử thần nữ trước con đều vô cùng tài giỏi, con có biết tại sao bọn họ sẵn sàng chịu áp lực học hành cực lớn cũng không muốn dung nhập vào hệ thống giáo dục “bình dân” không? Bởi vì thần phải hoàn mỹ, không được làm gì sai, mà một người được thần quan tâm như con cũng nên như vậy.”

Chỉ cần thần tử thần nữ vẫn luôn tiếp nhận nền giáo dục nội bộ, không quan tâm tài nghệ thật sự của bọn họ ra làm sao, đều sẽ nằm trong quyền kiểm soát của giáo hội Quang Minh. Bọn họ chỉ cho giáo chúng nhìn thấy những mặt muốn nhìn mà thôi.

Đương nhiên, bản thân các thần tử thần nữ cũng rất ưu tú, chỉ là dù sao bọn họ cũng là người, cũng sẽ có thời điểm xuất hiện sai lầm.

Giáo hội Quang Minh có thể che chở cho bọn họ, chỉ khi nào bại lộ ra trước ống kính mới khó vớt vát. Một lần không hoàn hảo cũng có thể biến thành một thảm họa, đủ để hất Wiliiam ra khỏi thần đàn.

William lại rất kiên định với mục tiêu ra ngoài đi học của mình, bày tỏ niềm tin với Giáo Hoàng, muốn giáo hội Quang Minh phải có sự cải cách, bọn họ đang bị thời đại vứt bỏ từng chút một.

“Con nhất định sẽ làm mọi thứ thật hoàn hảo, nếu như con không làm được, vậy thì là chính bản thân con không xứng làm thần tử thế hệ này, không liên quan tới cách dạy dỗ.”

Mỗi một đời đều sẽ xuất hiện thần tử thần nữ nhưng không phải thần tử thần nữ nào cũng trở thành Giáo hoàng. William là thần tử ưu tú nhất trong mười năm gần đây của giáo hội Quang Minh, Giáo hoàng đặt kỳ vọng rất cao vào anh, thế nhưng cũng chỉ có vậy thôi.

“Con không phải là người không thể thay thế, có một việc sớm muộn gì cũng phải có người đứng ra làm.”

Giáo hoàng già nua thở ra một hơi thật dài, cuối cùng cũng đồng ý với thỉnh cầu của William. Ông không nhìn lầm về đứa bé này, William đúng là người mang sứ mệnh nặng nề nhất trong số các thần tử thần nữ. Chính vì quá yêu thích nơi này, muốn tiếp tục bảo vệ nó nên William mới sẵn sàng đánh cược một lần.

Sau một năm nhập học, không ngoài dự kiến, thần tử William nghiền ép toàn bộ những người cùng trang lứa, chứng minh bản thân đã thắng cược. Có thiên phú về ma pháp ánh sáng hiếm thấy, thành tích luôn xếp hạng một, đối nhân xử thế rất khôn khéo và chừng mực. Vị thần tử tài năng này đã thu về được một nhóm tín đồ cuồng nhiệt.

Theo các thống kế dữ liệu tương quan, tuy mới chỉ xuất hiện trong tầm mắt công chúng có một năm nhưng fan của thần tử William đã nhiều hơn số lượng fan mà điện hạ Andrew cực khổ thu về trong hai mươi năm xây dựng hình tượng.

Cư dân mạng hết lời khen ngợi vị thần tử đầu tiên chủ động bước chân ra khỏi tòa tháp trắng, tin rằng người này sẽ là một vĩ nhân có thể thay đổi thời đại, giáo chúng sẽ có nhiều tri thức hơn về giáo hội Quang Minh, cũng có càng nhiều tự tin, dễ ngưng tụ sức mạnh hơn.

Giống một chiếc tàu hỏa chạy với tốc độ cao, không ngừng bổ sung than đá, không ngừng lao nhanh, kết quả cuối cùng chính là chệch đường ray.

Trong lúc thần tử William duy trì một cuộc sống với hình tượng “thật ra cậu ấy chẳng cần phải cố gắng gì lắm, từ khi sinh ra đã hoàn hảo vậy rồi”, tâm thái của anh đã nảy sinh biến hóa cực lớn. Dưới áp lực nặng nề, đã là con người thì hầu như ai cũng sẽ tìm một con đường để giải tỏa, con đường “phản nghịch” của thần tử lại tương đối đặc biệt – anh phải lòng một người.

Đối phương tên là Hughes Cavendish.

Cũng chính là vai chính thụ của bộ “Tận Cùng Tây Huyễn”.

Nghe đâu cậu trai này là con trai của một vị tử tước ở khu vực phía bắc xa xôi nào đó của vương quốc, lãnh địa của vị tử tước này là Cavendish, hầu như rất ít khi qua lại với thế giới bên ngoài.

Thiên phú ma pháp của Hughes cực cao, là ma pháp sư toàn hệ hiếm thấy, kết quả đo lường năng lực lúc nhập học đã khiến vô số người chấn động, bản thân cậu cũng là một cái tên có tiếng trên mạng, được khen là viên ngọc bị bỏ rơi trong nền giáo dục của đế quốc. Tại sao một thiên tài như vậy mà bây giờ bọn họ mới phát hiện, thiên phú ma pháp của cậu còn mạnh mẽ hơn cả những người tập trung bồi dưỡng từ khi còn nhỏ.

Sau khi tựu trường, mọi người phát hiện ra càng nhiều ưu điểm của Hughes, cậu trai này không chỉ có thiên phú cao, còn thông minh, cần cù, cố gắng, thậm chí thỉnh thoảng còn chăm chỉ đến mức khiến cho người khác cảm thấy đây không phải là một quý tộc – những người mà lẽ ra không cần phải quá nỗ lực.

Kết quả thế nào?

Cậu ấy không phải thật.

Trước kỳ thi cuối kỳ của năm học cuối cùng, có người đào ra được thân phận thực sự của Hughes. Cậu không phải là người thừa kế chân chính của tử tước Cavendish mà chỉ là một đứa con riêng thấp hèn không được thừa nhận mà thôi, mẹ đẻ của Hughes là một nô lệ ma tộc. Ở đại lục Farris luôn có một quy định rõ ràng – con của nô lệ vĩnh viễn chỉ có thể làm nô lệ, bất kể huyết thống của nửa còn lại là ai.

Sau khi thân phận con lai với nô lệ của Hughes bị khui ra, cậu phải hứng chịu không ít đòn tấn công của những kẻ dùng bàn phím làm vũ khí. Bọn họ cảm thấy đây là một nô lệ không an phận, đánh cắp xuất thân cao quý của anh em mình, còn chẳng biết xấu hổ mà đi học ma pháp.

Không ít quý tộc cũng kêu gào phải xử tử Hughes.

Ngay lúc đó, thần tử William ra mặt, phát biểu một ít ý kiến cá nhân trên tài khoản mạng xã hội cá nhân. Anh nói không hiểu tại sao mọi người lại không chịu bỏ qua cho Hughes, Hughes có làm sai điều gì đâu? Không nên có thiên phú ma pháp cao như vậy? Hay là không nên có thành tích ưu tú hơn đại đa số quý tộc khác? Hay là không nên học về ma pháp, thứ mà tất cả mọi người muốn học?

Bây giờ không phải là một nghìn năm trước nữa, thật khó tưởng tượng, trong một xã hội hiện đại văn minh vẫn còn tồn tại chế độ nô lệ, tồn tại sự kỳ thị đẳng cấp xã hội rõ ràng như thế.

Nếu như William chỉ làm chuyện này thôi thì không đến nỗi gây nên phong ba lớn.

Dù sao thì chủ trương nhất quán của giáo hội Quang Minh vẫn là “Thần linh yêu con người, người người bình đẳng”, thần tử đứng ra ủng hộ bạn học của mình, phản kháng lại giai cấp xã hội cổ hủ nên thay đổi, thậm chí còn được khen là dũng cảm.

Nhưng…

Mấy ngày sau, có một tài khoản được khá nhiều người theo dõi trên mạng tung ra một bức ảnh, là bức ảnh Hughes đang nằm trên bãi cỏ trong sân trường nghỉ ngơi, thần tử cúi thấp đầu, trông như đang hôn lên má Hughes.

Thần tử có thể kết hôn, có thể có tình cảm, đến cả Giáo hoàng cũng có gia đình của mình, giống như nữ thần từng nói, nếu như đến cả người thân của mình mà ngươi không yêu thì sao có thể yêu những người khác? Nhưng trọng điểm ở đây là thần tử lại mến mộ một tên nô lệ thân phận thấp kém, ra mặt nói chuyện thay nô lệ, tựa như thánh nhân đạo đức đứng từ trên cao nhìn xuống.

Bất kể là thần tử nói có đúng hay không, rõ ràng anh ta có tư tâm, anh ta đang thiên vị.

Lời đồn bắt đầu lên men, rất nhiều thuyết âm mưu ra đời – có người cảm thấy thần tử William đang giúp một tên nô lệ bước lên hàng ngũ quý tộc, nếu không có ai chống lưng ở phía sau, Hughes thật sự rất khó học tiếp.

Sau đó thì có một màn tự chứng minh tấm lòng thuần khiết của thần tử William trước tượng nữ thần Ánh Sáng, thần tử không thẹn với lương tâm, tuy rằng anh ta thực sự yêu Hughes nhưng cũng cảm thấy điều mình nói là đúng, đã đến lúc xóa bỏ chế độ nô lệ rồi.

Khi nghe tới đây, Cố Kinh Bạch thở dài lắc đầu.

Tư tưởng của William quả thực không sai, nhưng cũng quá lý tưởng và quá vội vàng mới nhận lại kết cục như bây giờ. Anh đã động đến một miếng bánh ngọt mang tên lợi ích, vậy thì phải chuẩn bị kỹ lưỡng khi bị bọn họ phản công. Thần tử tự nguyện chịu bị dội nước sự thật chính là tác phẩm sau khi khích tướng của bọn họ, bọn họ đã chuẩn bị rất nhiều thứ, bảo đảm cho thần tử chỉ còn một đời ô danh.

Bọn họ tính đủ mọi đường, lại không ngờ rằng Cố Kinh Bạch xuyên đến vào lúc này, đồng thời còn có Lục Chỉ thay thế nữ thần Ánh Sáng đã biến mất từ nhiều năm, thừa kế thần cách ánh sáng, ngay trước mặt đông đảo dân chúng, giáng xuống thần tích chân chính.

Ở thời đại ma pháp coi thần linh là đấng tối cao này, đã nhấc lên một luồng sóng không nhỏ.

Lần này, chấp niệm làm no.1 bất biến của Lục Chỉ coi như được thành toàn, vừa xuyên qua đã trở thành nhân vật to nhất của đại lục Farris. Để tránh bị thế giới nhỏ này bài xích, Cố Kinh Bạch không nhắc nhở Lục Chỉ về sự thật hắn là ai như cũ, chỉ có thể cố gắng hết sức khuyên bảo người yêu của mình bớt não bổ kỳ cục đi.

Lục Chỉ lần nữa đưa một phần ý chí của mình giáng lâm xuống nhân gian, đối thoại với Cố Kinh Bạch đang ngồi trong phòng cầu nguyện đợi Giáo hoàng.

[Trong lòng cậu chỉ có nữ thần Ánh Sáng tiền nhiệm thôi sao? Hay là cậu yêu tên nô lệ kia?]

Cố Kinh Bạch: [Tôi yêu người.]

[Ta không tin! Cậu đang gạt ta!] Mà chết tiệt hơn chính là ta lại yêu cậu, tên nhóc lừa đảo này! Lục Chỉ lại điên cuồng não bổ, đúng tiêu chuẩn thiết lập tính cách của một tên bệnh thần kinh.

Phần bình luận toàn cười như điên, bởi vì mọi người đều biết, Cố Kinh Bạch và Lục Chỉ đã là chồng chồng hợp pháp.

Cố Kinh Bạch còn có thể nói gì nữa?

Đúng lúc này, nữ thần quan ở bên cạnh Giáo hoàng gõ cửa, sau khi đẩy cửa đi vào phòng cầu nguyện, nhìn thấy thần tử điện hạ mới vừa rồi nhận thần quyến* ở quảng trường, bây giờ lại đang được bao phủ trong một vầng sáng nhạt dịu dàng, đó chính là những “thần quyến giả” mà trong giáo hội có ghi chép, được thần linh chăm sóc hết mực, lắng nghe những lời dạy dỗ của thần.

(*thần quyến: sự quan tâm của thần (quyến có nghĩa là quan tâm, chiếu cố), thần quyến giả là những người được thần linh quan tâm)

Nữ thần quan và đoàn giáo sĩ đi cùng kinh ngạc thốt lên rồi đồng loạt quỳ rạp xuống, một tay đặt lên ngực một tay đặt trước trán, cũng bắt đầu đọc lời cầu nguyện trong “Quang Minh Kinh” mà mình đã thuộc lòng.

“Nữ thần nhân từ…”

Nhìn thấy có người đến, Cố Kinh Bạch tranh thủ thoát khỏi Lục Chỉ, dừng cuộc đối thoại với thần linh kia. Vầng sáng biến mất, thần tử trở lại nhân gian, y bước lên đỡ nữ thần quan có thân hình đầy đặn đứng dậy: “Phu nhân Jana, thần đã rời đi rồi.”

Lúc này nữ thần quan Jana mới chậm rãi đứng dậy, đặt nốt tay trên trán về lại lên tim, đây là động tác cầu nguyện thường thấy của giáo hội Quang Minh: “Thần Ánh Sáng toàn trí toàn năng trên cao, đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy vị, vị đó…” Jana kích động đến mức nói năng hơi lộn xộn, bà cảm động nhìn thần tử trước mặt: “Tất cả những điều này đều là vì cậu, điện hạ của tôi, lòng thành kính của cậu đã làm cho nữ thần tỉnh giấc, làm cho ánh sáng và lòng nhân từ của nữ thần giáng xuống nhân gian.”

Đối với lời đánh giá “nhân từ” này, Cố Kinh Bạch không bày tỏ ý kiến. Trước đó vị thần mới họ Lục nào đó vừa phát hỏa với hai chữ “nữ thần” kia, y sửa lại cho nữ thần quan Jana: “Là thần Ánh Sáng.”

“Ngài nhân từ đổi giới tính sao?” Nữ thần quan Jana tiếp thu chuyện này rất nhanh. Trong những ghi chép của giáo hội Quang Minh, thần Ánh Sáng có lúc là nam có lúc là nữ, cũng không có bất cứ vấn đề gì, thậm chí bà còn cảm thấy có lẽ đây chính là nguyên nhân mà thần Ánh Sáng mất liên lạc trong suốt 150 năm, Ngài đã đổi sang một giới tính khác.

“Tôi sẽ thông báo chuyện này với mọi người, sẽ không để Ngài cảm thấy không hài lòng.”

Cố Kinh Bạch gật đầu, sau đó y được nữ thần quan Jana dẫn đường, đi gặp người mà y chờ nãy giờ – Giáo hoàng.

Giáo hoàng đã gần 160 tuổi, nắm quyền trong một khoảng thời gian rất dài. Hồi ông mười tuổi đã từng nhìn thấy thần tích của nữ thần Ánh Sáng, 150 năm sau đó, Giáo hoàng vẫn luôn cố gắng tìm lại vầng ánh sáng đó của nữ thần, nhưng chỉ có thể lần lượt thất bại, dần dần rơi vào tuyệt vọng.

Cho đến ngày hôm nay: “Đó, đó là thật sao? Will, con trai của ta!”

Ông ta gọi Cố Kinh Bạch như vậy, cho dù trước đây ông cũng rất tự hào về đứa con William của mình nhưng chưa từng kích động và thất thố như bây giờ.

“Cha biết ngay con sẽ không làm cha thất vọng mà!”

Trong tiểu thuyết, tuy William thất bại nhưng Giáo hoàng vẫn ra sức dẹp hết nghị luận của dân chúng, giữ lại vị trí thần tử cho William, cố gắng giải quyết các tranh chấp thay William, rồi mới dẫn đến tiếp những câu chuyện về sau. Nói chung, đây là một vị Giáo hoàng không hề có âm mưu kinh thiên động địa nào, thật lòng thật dạ coi tất cả thần tử thần nữ như con ruột của mình.

“Là thật ạ, thưa cha. Thần Ánh Sáng thực sự đã nghe thấy âm thanh của con.” Cố Kinh Bạch nói, thuyết phục Giáo hoàng chính là bước đầu tiên trong kế hoạch của y: “Ngài tỉnh dậy từ giấc ngủ say, hiểu rõ từ đầu đến cuối.”

“Ngài tha thứ cho con đúng không?”

“Không, thưa cha, Ngài tin tưởng con, tin con chưa bao giờ yêu Hughes.”

“Con, con nói cái gì?”

“Con nói, con chưa bao giờ yêu Hughes. Con không biết những tấm hình kia ở đâu ra, nhưng con có thể thề với thần Ánh Sáng, con chỉ yêu mình Ngài, chỉ có thần điện này. Con lựa chọn giúp Hughes chỉ bởi vì cậu ấy học cùng lớp với con, là bạn bè của con, và con không hiểu tại sao chỉ vì trong cơ thể cậu ấy chảy một nửa dòng máu nô lệ mà mọi người lại phủ nhận toàn bộ sự ưu tú của cậu ấy, chuyện này thật không công bằng, không phù hợp với những giáo lý của thần giáo.”

Giáo hoàng kinh ngạc nhìn vị thần tử đứng dưới bậc thang hùng hồn biện luận, nhìn mãi một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng: “Trước đó tại sao con không lên tiếng giải thích?”

“Con không biết phải giải thích thế nào, nhưng con tin thần linh sẽ tin tưởng con, thanh giả tự thanh.”

Thế hệ thần tử này rất tốt rất giỏi, nhưng cũng quá ngây thơ, vấn đề chính là ở chỗ đó: “Đúng, Ngài không gì không biết, không gì không làm được, ở khắp mọi nơi, Ngài hiểu rõ trái tim của con, con trai của cha. Nhưng con thật sự cũng quá ngốc nghếch, lần sau đừng im lặng không nói gì cả như vậy, được không? Đồng ý với cha.”

“Vâng.”

Mãi cho đến khi Cố Kinh Bạch rời đi, vị Giáo hoàng cao tuổi mới muộn màng nhớ tới một điều gì đó, không thể tin nổi hỏi nữ thần quan của mình: “Nó vừa mới nói gì?”

“Cậu ấy nói cậu ấy yêu thần Ánh Sáng.” Nữ thần quan Jana mặt không đổi sắc lặp lại lời của thần tử.

“Là cái yêu mà tôi nghĩ, hay là…” Giọng Giáo hoàng hơi run lên, con trai của ông, sao không thể làm ông bớt lo một chút chứ?

“Tôi biết ông hi vọng là vế trước.” Nữ thần quan Jana nói chuyện không chút nể tình, ngữ điệu lạnh lùng, “Nhưng căn cứ vào trực giác của phụ nữ, tôi có thể chắc chắn nói cho ông biết, là vế sau.”

Giáo hoàng: “!!!” Còn chẳng bằng thích một tên nô lệ!
[Hết chương 59]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play