102. Lén giáo viên

Xin hỏi, ở đây ai có thể đánh ngã một người trong năm phút được không?

Hầu Mạch thì được đấy.

Hắn cởi quần áo của Tùy Hầu Ngọc ra, đỡ Tùy Hầu Ngọc lên giường, đồng thời giúp cậu cởi giày và đắp chăn lên.

Tiếp đó vươn tay ra, lau đi cái môi còn đang ươn ướt của Tùy Hầu Ngọc, sau đó ngồi một mình bên giường thở dài.

Theo như kinh nghiệm mà hắn nhìn ra được, sau khi Tùy Hầu Ngọc chìm vào giấc ngủ thì hắn không cần ở bên cạnh cậu nữa, nhưng cách chừng hai tiếng nhất định phải bên cạnh cậu check in một lần. Phải chạm vào người cậu, nếu không Tùy Hầu Ngọc sẽ tỉnh rất nhanh.

Nếu là bình thường, Tùy Hầu Ngọc ngủ nông nên chỉ cần nghe tiếng là đã tỉnh. Nhưng sau khi ngủ cạnh Hầu Mạch rồi, Tùy Hầu Ngọc ngủ như ‘lợn chết’, dù có đẩy, ghé vào lỗ tai kể chuyện cũng sẽ không tỉnh.

Bây giờ Tùy Hầu Ngọc chỉ mới vừa chìm vào giấc, thật sự hắn không nỡ đánh thức cậu dậy, thế là đành phải tự mình kéo hai cái giường lại với nhau.

Kéo hai cái giường xong rồi, đột nhiên Hầu Mạch nghĩ, để giường đơn ngủ có phải sẽ được ôm chặt hơn nữa không nhỉ?

Chần chừ một hồi vẫn quyết định kéo giường, tại trong phòng ngủ cũng lạnh, dù giường có hẹp hay không thì Tùy Hầu Ngọc cũng nhích lại gần hắn.

Chuyển giường xong, Hầu Mạch chuẩn bị vén chăn chui vào trong ngủ thì nghe được tiếng đập cửa.

Hắn trả lời rồi đi ra ngoài mở. Phòng ngủ của họ sẽ có giáo viên kiểm tra nên không cho bọn họ khóa cửa, lúc Hầu Mạch ‘làm chuyện xấu’ với Tùy Hầu Ngọc cũng phải lựa thời gian nữa.

Đẩy cửa đi vào là Đặng Diệc Hành, Thẩm Quân Cảnh, Lưu Mặc và Dương Hồng.

Tổ hợp rất hiếm thấy.

Lưu Mặc vừa vào đã nói: “Tao đến bàn chiến lược với mày đây.”

Hầu Mạch nghe xong cười lạnh: “Sao nào, muốn lúc huấn luyện tao nhường mày một chút à?”

Hôm nay hắn bị huấn luyện viên Hoàng gọi đi làm ‘công cụ dạy dỗ’ tức là đi đánh với Lưu Mặc. Huấn luyện viên Hoàng còn bình phẩm hai người, mỗi một chiêu phải đáp trả như thế nào, thỉnh thoảng sẽ nói bọn họ dừng lại rồi đánh lại màn kia, dựa theo chỉ điểm của huấn luyện viên Hoàng thì hiệu quả rất tốt.

Thế là trước mặt mọi người Lưu Mặc bị ngược đãi cho đến trưa, trở thành tài liệu giảng dạy phản diện.

Mà Lưu Mặc cũng không quan tâm đến cái đó, chỉ nói: “Không phải, điện thoại di động có dùng chung được không?”

Hầu Mạch giả ngu: “Điện thoại gì?”

Lưu Mặc thấy Hầu Mạch như vậy thì bực mình: “Đừng có giả vờ! Làm như ngày đầu tao biết mày vậy hả? Tao biết kiểu gì mày cũng chừa lại một tay, chi bằng dùng chung đi. Toàn quân bọn tao bị diệt rồi, thật sự là hết cách luôn đấy.”

Hầu Mạch không nói tiếp mà chỉ hỏi: “À thì… tao được lợi gì?”

“Tiền điện thoại bọn tao chi, data vượt chỉ tiêu bọn tao chịu. Bên tao có người quen, đưa vào được một cái máy sấy quần áo này, tụi mày cũng cần mà phải không?” Lưu Mặc nhướng mày.

Tiền điện thoại không quan trọng, nhưng mà máy sấy đúng là có sức hấp dẫn quá lớn.

Ở đây giặt quần áo phơi nắng lâu còn chưa khô, lúc tới bọn họ còn cố ý mang nhiều đồ, nhưng thật sự Hầu Mạch không chịu được cái cảm giác quần áo bẩn chất đống mà không giặt.

Với cả, quần áo có sấy khô thì mặc cũng dễ chịu hơn.

Thế là hắn đồng ý: “Ok, hợp tác thì hợp tác. Phía tụi mày cũng phải cho người ra lấy, để xem xem có vào được hay không.”

Lưu Mặc gật đầu: “Ok.”

“Tao không đi cùng đâu, cộng sự của tao ngủ rồi. Nếu ra ngoài lâu nhỡ cậu ấy tỉnh dậy không thấy tao sẽ cáu kỉnh.”

“Duma? Chúng mày show ân ái mạnh mẽ vậy hả?”

“Thật luôn. Để tao nói vị trí chúng mày qua mà lấy. Bây giờ mày bước hai bước tao xem, bước như bình thường là được.”

Lưu Mặc đều chấn kinh rồi: “Lại còn phải bước mẫu nữa?”

“Nhanh.”

Trong phòng ngủ nhỏ bé, Lưu Mặc chỉ có thể giả vờ bình tĩnh bước quanh một vòng.

Hầu Mạch xem xong thì đánh giá một chút: “Hàng rào ở bãi tập góc đông nam, theo bước chân của mày đi về phía bắc mười hai bước, mày đến chỗ treo quần áo, lấy một cái móc. Lúc tao dán băng dính quanh điện thoại có chừa lại một chỗ có thể móc tới được.”

Lưu Mặc nhìn Hầu Mạch hồi lâu, quay đầu lại hỏi Đặng Diệc Hành: “Đội trưởng tụi mày không lừa tao đúng không?”

Đặng Diệc Hành dùng cằm ra hiệu: “Đội trưởng ngủ rồi, tên này cùng lắm là người nhà đội trưởng thôi.”

“Thằng Tiện Hầu nghiêm túc phải không?”

“Chắc là vậy.”

“Khả năng tính toán của nó ổn vậy hả?”

“Nó tính toán ổn hay không, mày là đối thủ cũ phải biết chứ.”

Lưu Mặc không nói gì, quay đầy kéo Dương Hồng đi, chắc là đi tìm móc treo quần áo của ai đó rồi.

Đặng Diệc Hành và Thẩm Quân Cảnh cũng đi theo, lúc chuẩn bị đi còn hói: “Khi nào cầm điện thoại được tao lại tới.”

Hầu Mạch làm dấu “Ok”

Hầu Mạch cố ý không ngủ, sợ Lưu Mặc sẽ thấy hắn quá thân mật với Tùy Hầu Ngọc rồi sẽ nói gì đó.

Hắn thì không sao, chỉ sợ Tùy Hầu Ngọc nghe được lại không vui.

Đợi tầm hai mươi phút thì cả đám trở lại, Lưu Mặc móc đồ vật từ trong áo khoác ra đưa cho Hầu Mạch: “Ngày lẻ thì của bọn tao, ngày chẵn là của tụi mày, mà đừng cài mật khẩu nhá, bên này nhiều người dùng lắm. Đừng để bị mất, ai dùng xong phải vệ sinh điện thoại.”

Hầu Mạch cầm lấy rồi gật nhẹ đầu: “Được, máy sấy cũng mang đến trong hôm nay đi, mai tao đưa điện thoại cho mày.”

“Được!” Lưu Mặc đồng ý xong thì đi.

Máy sấy được đưa vào phòng ngủ của Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch, chưa gì bọn Tang Hiến đã đem quần áo tới nơi.

Cũng ý nghĩa phết, tương lai phòng ngủ này sẽ là nơi tập hợp ngắn ngủi của đám nam sinh rồi đây.

Lúc Hầu Mạch nằm xuống mới bắt đầu phát sầu, đã không cho đóng cửa lại còn không có rèm che đúng là khó chịu ghê, lỡ đâu có người đẩy cửa bước vào thì làm sao bây giờ?

Không lẽ lần nào cũng phải dựa vào cánh cửa?

Nghĩ đi nghĩ lại rồi vò đầu bức tóc.

Mẹ nó, cái tay nhỏ nhắn này của Tùy Hầu Ngọc nắm đau thật.

Giờ nghỉ trưa ngày thứ hai, Lữ Ngạn Hâm đã thành công đánh vào nội bộ trường cấp ba Phong Tự, lúc ăn cơm còn ngồi cạnh Đặng Diệc Hành cùng với Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch trông rất tự nhiên, vốn còn có cảm giác như bạn bè thân thiết, quen đến mức không thể quen hơn được.

Hôm nay trong lúc ăn cơm, Lữ Ngạn Hâm còn cố ý lấy ra một cây thước rồi ra hiệu với cả đám: “Tớ nói cho mấy cậu nghe, mấy ngay tới đây tớ gầy thấy rõ, thề là ăn không quen cái gạo ở bên này. Nhìn nè, eo tớ giờ chỉ còn 68cm, khung xương tớ lớn như thế, đây là lần đầu gầy đến mức vậy đó.”

Nói xong đi đo cả đám một vòng.

Chiều cao bình thường cho nữ đánh tennis là 165cm, người cao hơn 170cm giống Lữ Ngạn Hâm cũng nhiều.

Dáng người Lữ Ngạn Hâm vốn cũng rất ốm, là khung xương của phái nữ.

Chí ít đang ngồi với đám nam sinh vừa thẳng vừa cong thì cũng không nhìn ra là cô gầy.

Hầu Mạch nhìn lướt một cái rồi nói: “Vậy là cậu chưa thấy eo Ngọc ca của tôi rồi, còn mảnh hơn cậu nữa cơ.”

Lữ Ngạn Hâm cực kỳ không phục: “Sao được? Khung xương tớ lớn mà lại là nữ sinh, khung xương cậu ấy nhỏ lại là nam sinh, đúng là quá khác biệt mà. Với cả, vai Ngọc ca vuông như vậy, tớ không tin khung xương cậu ấy nhỏ được.”

“Eo thì liên quan gì đến khung xương? Cũng không phải ngực, nè, Ngọc ca cho cậu ấy nhìn đi.” Hầu Mạch vừa nói vừa kéo cây thước dẻo.

Tùy Hầu Ngọc né một chút: “Ai lại so cái này.”

Hầu Mạch không trả lời Tùy Hầu Ngọc mà còn nói với Lữ Ngạn Hâm: “Vòng eo của Ngọc ca chúng ta mà thua được sao? Không thua! Chắc chắn là nhỏ hơn eo cậu rồi.”

Dần dần lòng háo thắng xua đi trí thông minh, cuối cùng chiếm trọn hết, thế mà Tùy Hầu Ngọc còn đứng lên phối hợp, khiến Lữ Ngạn Hâm há hốc mồm.

Lúc Hầu Mạch giúp Tùy Hầu Ngọc đo còn nói với cậu: “Ngọc ca, hít thở, đúng rồi, hít vào, để tôi xem xem, 66cm.”

Lữ Ngạn Hâm nhìn eo Tùy Hầu Ngọc một chút rồi lại ngồi xuống, lầm bầm trên bàn ăn: “Tớ không muốn ăn nữa, không ăn cũng được, tớ thấy mình không ổn lắm.”

Đặng Diệc Hành tranh thủ an ủi: “Ăn đi ăn đi, Ngọc ca còn phải uống thuốc đông y vì gầy quá mà.”

Chưa gì Lữ Ngạn Hâm đã muốn được dỗ: “Lát tụi mình đi làm ván nhé.”

Đặng Diệc Hành biết cô đang nói tới tennis, ăn một miếng cơm, nghĩ nghĩ rồi trả lời: “Được.”

Hai người cầm vợt tìm sân tập, đây là lần đầu bọn họ chính thức đánh tennis với nhau.

Để tiêu cơm sau bữa ăn nên Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch cũng đi xem, Hầu Mạch nhìn một lúc rồi cúi đầu thì thầm với Tùy Hầu Ngọc: “Đặng Diệc Hành thua rồi.”

Tùy Hầu Ngọc vẫn nhìn chằm chằm, nói: “Sức Đặng Diệc Hành lớn hơn Lữ Ngạn Hâm chứ, tập trung lực vào phát bóng thì chọi lại được thôi? Với cả, cánh tay cũng dài, thể lực cũng chiếm ưu thế…”

“Trình của Lữ Ngạn Hâm cũng được phết, trình độ của mấy team nữ trong trường còn không bằng cô ấy, vừa vào đội tennis chưa bao lâu đã đạt giải ba cấp tỉnh, giỏi quá rồi.”

Lữ Ngạn Hâm từng nói cô học thì không giỏi, nghe nói đánh tennis có thể tuyển thẳng vào đại học thì mới đổi ý, chuyển từ cầu lông thành tennis.

Nào ngờ, đúng thật là được trường trung học Đông Thể chọn trúng.

Trong những nữ sinh thì Lữ Ngạn Hâm chính là học viên có thiên phú nhất, tiến bộ kinh người và thể chất cực tốt.

Dù là chiều cao, tố chất cơ thể hay về phương diện khác, Lữ Ngạn Hâm đều rất vượt trội, là người nhận được ưu ái của huấn luyện viên nhất.

Một tuyển thủ nữ như vậy thì dù có đụng phải đối thủ là nam cũng có thể đấu được.

Đánh một hồi Đặng Diệc Hành cảm thấy đánh không lại, thế là bắt đầu chơi xấu: “Không ổn rồi, tớ không đánh đơn được, tớ luyện tập đánh đôi cơ.”

Lữ Ngạn Hâm không nghĩ nhiều đã hỏi: “Vậy chúng ta thi đánh đôi nhé?”

Đặng Diệc Hành hoàn toàn đồng ý, cảm thấy không thể thua được.

Lữ Ngạn Hâm mạnh nhất là đánh đơn.

Mà Đặng Diệc Hành mạnh nhất chính là đánh đôi.

Thẩm Quân Cảnh vì anh em mình nên cũng không so đo, nói với hắn: “Để tao đi lấy vợt.”

Nói xong thì quay đầu đi lấy vợt tennis.

Lúc Đặng Diệc Hành đi tới, Hầu Mạch còn nhỏ giọng an ủi: “Lữ Ngạn Hâm chưa từng tập đánh đôi, cách đánh đôi bên khác nhau. Với lại, chỉ cần không tìm ai có tính háo thắng như Ngọc ca thì chọn ai cũng được. Người ta biết mày có ý với người ta, có thể cho mày ghi chút điểm, không đến mức mất mặt đâu.”

Đặng Diệc Hành cũng gật nhẹ đầu, đồng ý với Hầu Mạch.

Hầu Mạch đã làm tốt công tác chuẩn bị, định sẽ lên làm cặp với Lữ Ngạn Hâm, hắn thấy kinh nghiệm mình phong phú, khả năng được chọn là rất cao. Thậm chí còn nháy mắt trước với Tang Hiến, ra hiệu nếu như chọn Tang Hiến, Tang Hiến cũng phải phối hợp một chút.

Tang Hiến bất đắc dĩ nhìn sang một bên, dường như là không có hứng thú gì với chuyện này.

Kết quả Lữ Ngạn Hâm lại nói: “Ngọc ca, giúp tớ đánh đôi đi.”

Mọi người tại đây: “…”

Chọn người này thật à.

Vốn Tùy Hầu Ngọc cũng không chú ý đến ánh mắt cầu xin tha thứ của Đặng Diệc Hành, trả lời: “Tớ thì sợ là không được, cậu không thành thạo đánh đôi tớ cũng thế.”

Nghe thấy câu này thì Đặng Diệc Hành cũng thở dài một hơi.

Tùy Hầu Ngọc nói rất nghiêm túc.

Lúc trước cậu và Lữ Ngạn Hâm chỉ có biết đánh đơn.

Cầu thủ đánh đơn vốn cũng không cần giành lưới, không có ý thức việc giành lưới, nếu như cậu phối hợp với Lữ Ngạn Hâm, chỉ có thể dùng cách đánh hai phông, chứ chưa nói đến chuyện phối hợp ăn ý.

Nhưng đến câu sau của Tùy Hầu Ngọc đã khiến Đặng Diệc Hành tuyệt vọng hoàn toàn: “Nhưng tớ có thể tìm cho cậu một người cộng tác.”

Lữ Ngạn Hâm cười hỏi: “Ai vậy? Giao người nhà Hầu Mạch của mấy cậu cho tớ à?”

“Hà Thị Bích.”

“Kéo cả Lạn Tương Như vào luôn sao? Nghe nói tính của Lạn huynh không tốt lắm đâu đấy.”

(Lạn Tương Như: là chính khách nước Triệu thời Chiến Quốc trong lịch sử Trung Quốc, nổi tiếng là người giỏi ứng xử để giữ uy tín của nước Triệu trong chư hầu => Này chắc đang ví von gì đó =))))

“Không phải.” Tùy Hầu Ngọc nói xong thì tìm một vòng ở sân huấn luyện, cuối cùng gọi Hà Thị Bích đến để giới thiệu: “Cậu ấy là Hà Thị Bích, khả năng phối hợp đánh đôi rất giỏi, cậu có thể thử.”

Sau khi Đặng Diệc Hành nhìn thấy Hà Thị Bích thì mặt mày tái xanh.

Hầu Mạch len lén tóm tay áo Tùy Hầu Ngọc: “Làm vậy cũng được hả?”

“Lát nữa tôi nói cho.” Tùy Hầu Ngọc giải thích.

Lữ Ngạn Hâm nhìn vẻ mặt của mấy người này là biết liền, Hà Thị Bích vừa gọi tới chắc chắn rất giỏi, cô còn trò chuyện với cậu ta vài câu xem đánh thế nào.

Lữ Ngạn Hâm cũng thật là một nhân tài, thấy mặt mũi của Hà Thị bích mà không có chút sợ hãi nào, với sự tin tưởng mù quáng của Tùy Hầu Ngọc, cô thấy nếu cậu ấy đã tin thì chắc chắn người này không có vấn đề gì.

Chờ đến khi chuẩn bị bắt đầu thì Hầu Mạch mới hỏi: “Cậu làm gì vậy? Để con đường tình yêu của Đặng Diệc Hành đi vào ngõ cụt như vậy sao?”

Tùy Hầu Ngọc cười trả lời: “Thật ra tôi muốn thấy cách mà Hà Thị Bích phối hợp, coi như là học trộm đi. Tôi muốn biết lúc hắn im lặng phối hợp sẽ ra sao, nhìn đồng đội của mình thế nào, cách dự đoán nữa. Rốt cuộc thì làm sao? Cậu không tò mò à?”

Hầu Mạch nghe xong thì lập tức hiểu ra, Tùy Hầu Ngọc cố ý.

Nếu lúc luyện tập mà nhìn trộm Hà Thị Bích thì sẽ hơi lộ liệu, có khi còn làm người ta ghét.

Nhưng bí mật thi đấu thế này, vẫn đánh với người quen, Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch có thể học lén được, còn học cả năng lực ứng biến của Hà Thị Bích.

Hầu Mạch học theo Tùy Hầu Ngọc xem cuộc thi đấu này, hắn và Tùy Hầu Ngọc rút ra được những kinh nghiệm chung, chắc chắn sẽ lột hết những điểm đáng học hỏi trên người Hà Thị Bích xuống, đây là năng lực của một học bá mà bọn họ đang có.

Nhìn một hồi, Hầu Mạch nói: “Chúng ta thảm ghê.”

“Chúng ta sao?” Tùy Hầu Ngọc hỏi.

“Tớ lớn rồi mà cũng làm con trai của cậu.”

“À…” Tùy Hầu Ngọc giơ tay che miệng, cười gian xảo: “Bố bắt con chết, con không thể không chết được.”

Hầu Mạch cười cả một hồi lâu.

==========

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play