Tông Triển Bạch không kịp né tránh, trơ mắt nhìn Lâm Tử Lạp bổ nhào lên người mình.
Trán cô đập vào cằm anh, rất đau. Mà môi của cô, lại dán lên một nơi cứng rắn gồ ghề. Nơi đó mang theo hơi thở vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Đầu tiên Lâm Tử Lạp khẽ sửng sốt, chờ khi lấy lại được lý trí, cô lập tức đứng dậy, mới phát hiện vị trí bờ môi mình vừa dán lên, lại là hầu kết của anh...
Cô che cái trán đau nhức, khuôn mặt nóng bừng lên.
Xấu hổ.
Cũng trong tiếp xúc vừa rồi, suy nghĩ của Tông Triển Bạch trở lên rối loạn trong phút chốc, sau đó mới từ từ ngẩng đầu nhìn cô: “Tôi là lưu manh, vậy cô là gì?”
Không chờ Lâm Tử Lạp trả lời, anh chậm rãi ngồi xuống, cố ý chỉnh lại cổ áo, đầu ngón tay xẹt qua nơi mà Lâm Tử Lạp vừa hôn, mỉm cười bí hiểm: “Chúng ta là vợ chồng, cô muốn hôn, có thể nói thẳng, tôi cũng không phải là người keo kiệt.”
Lâm Tử Lạp nghẹn hồi lâu không nói lên lời.
Ai muốn hôn anh ta chứ?
Vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn!
“Tôi mới không thèm hôn anh đâu!” Lâm Tử Lạp quay đầu bước đi, muốn nhanh nhanh rời khỏi phòng khách một chút.
Tông Triển Bạch ngồi trên ghế sofa không nhúc nhích, không nhịn được bị câu ‘tôi mới không thèm hôn anh đâu’ chọc giận, mỉa mai: “Vậy cô muốn hôn ai?”
Anh cười lạnh: “Người đàn ông khiến cô mang thai kia?”
Sợ hãi, nhục nhã, trong nháy mắt bị người ta xé toạc ra, máu me đầm đìa.
Cô không muốn nhắc đến chuyện đứa con trong bụng mình có như thế nào.
Bị Tông Triển Bạch bất thình lình nói ra như thế này, cô chỉ cảm thấy trái tim đau xót dữ dội.
Rõ ràng trái tim như muốn vỡ vụn, nhưng vẫn cậy mạnh: “Đương nhiên... đương nhiên tôi hài lòng về ba của con tôi.”
Khá lắm, người phụ nữ này thật sự khá lắm!
“Chắc cô Lâm chưa quên vẫn còn nợ tôi một việc chứ?” Tông Triển Bạch đứng dậy, anh phủi phủi vạt áo không dính chút bụi bặm nào, không nhanh không chậm ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Tử Lạp đang đứng đờ ra ở cửa phòng ngủ: “Tôi cần một phiên dịch viên, từ mai trở đi đến công ty làm.”
Cô cầm được hợp đồng khu đất trống này, chắc chắn anh sẽ có yêu cầu.
Như vậy cũng tốt, đáp trả lễ vật này thì sẽ không nợ anh nữa rồi.
“Được.” Cô lên tiếng, sau đó đẩy cửa tiến vào phòng.
Nghĩ đến chuyện vừa rồi, nhiệt độ trên mặt cô lại tăng thêm mấy độ.
Cô để tránh không đụng phải Tông Triển Bạch, vẫn luôn không ra khỏi phòng, mãi đến khi má Vương đến gọi cô ăn cơm, cô mới mở cửa ra ngoài.
Tông Triển Bạch đã ở trong phòng ăn, má Vương bưng thức ăn lên bàn.
Lâm Tử Lạp đi đến ngồi xuống buồn bực ăn cơm, đôi mắt cũng không nhìn loạn.
Nhất thời bầu không khí trên bàn ăn rất kỳ lạ.
Má Vương không quen nhìn bọn họ như vậy, rõ ràng là vợ chồng lại hệt như người xa lạ, bà bưng một đĩa bông cải xanh xanh mướt lên, đặt đến trước mặt Lâm Tử Lạp: “Cậu chủ thích ăn cái này.”
Sở thích ăn uống của Tông Triển Bạch khá là thanh đạm, thích ăn món chay, điều này má Vương vẫn luôn chăm sóc anh hiểu rõ nhất.
Lâm Tử Lạp khẽ sửng sốt, không rõ má Vương có ý gì.
Nghĩ thầm, nếu anh ta đã thích ăn, vậy đặt đến trước mặt anh ta đi.
Má Vương nháy mắt với ra hiệu cô gắp thức ăn cho Tông Triển Bạch, Lâm Tử Lạp nhìn rất lâu mới hiểu được ý của má Vương.
Lúc này mắt má Vương nháy đến mức sắp co giật luôn rồi.
Lâm Tử Lạp bất đắc dĩ gắp một miếng bông cải xanh bỏ vào trong bát của Tông Triển Bạch.
Tông Triển Bạch giương mắt nhìn, Lâm Tử Lạp mỉm cười, cô cũng không cách nào với má Vương quá nhiệt tình.
Suy nghĩ tác hợp lộ ra rất rõ ràng.
Tông Triển Bạch chậm rãi gắp miếng bông cải xanh kia lên, hành màu xanh non trơn bóng, chiếu lên ánh mắt hăng hái của anh: “Má Vương hiểu rõ sở thích ăn uống của tôi nhất.”
Má Vương cười: “Sau này mợ chủ cũng sẽ hiểu rõ, cô ấy vừa mới vào cửa, vẫn chưa quen.”
Má Vương sửa miệng, trước đây vẫn gọi cô là cô Lâm, mặc dù không hài lòng với việc đêm không về ngủ trước đó, nhưng cô là mợ chủ do chính cậu chủ lựa chọn.
Tất nhiên hi vọng bọn họ hòa thuận, không phụ lòng bà chủ đã qua đời.
Lâm Tử Lạp suýt nữa bị câu mợ chủ kia của má Vương làm cho cắn vào đầu lưỡi, cô gục thấp đầu xuống, ăn xong cơm trong bát, cũng không uống nước, nói: “Tôi ăn xong rồi, hai người từ từ ăn.”
Nói xong lập tức chạy về phòng.
“Cô ấy sao vậy?” Má Vương không phản ứng kịp.
Tông Triển Bạch nhìn chằm chằm bóng lưng hoảng hốt, khóe mắt chất chứa ý cười, môi cũng khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười tự nhiên xinh đẹp: “Có lẽ là chưa quen với tác hợp của má Vương.”
Má Vương thở dài: “Tôi còn không phải là muốn tốt cho cậu sao.”
Nói xong xoay người bỏ đi.
Phòng ăn rộng lớn chỉ còn lại mình Tông Triển Bạch, đèn thủy tinh trên trần nhà tỏa xuống, hiện ra từng vòng ánh sáng bao phủ anh, anh lại gắp thêm một miếng bông cải xanh bỏ vào trong miệng, từ từ nhai...
Ngày hôm sau.
Sau khi Tông Triển Bạch đi đến công ty, Lâm Tử Lạp cũng đi theo, đã đồng ý đến công ty làm việc, vậy phải bỏ công việc ở nhà hàng, cô phải đến nhà hàng một chuyến.
Khi đổi giày ở trước cửa, má Vương đi đến: “Muốn ra ngoài sao?”
Lâm Tử Lạp gật đầu.
“Về sớm một chút, đừng qua đêm ở bên ngoài, cô là người đã kết hôn rồi.” Má Vương nhắc nhở.
“Ừm.” Lâm Tử Lạp đi giày xong thì đi ra ngoài.
Đi đến đầu đường bắt xe đến nhà hàng.
Nơi này không có xe bus đi qua.
Lâm Tử Lạp mới đi làm đã xin nghỉ, bây giờ lại đến từ chức, Giám đốc không vui: “Cô không muốn đi làm sao lúc ấy còn nộp đơn? Đây chẳng phải là làm chậm trễ công việc của chúng tôi rồi sao?”
Lâm Tử Lạp cũng cảm thấy vô cùng có lỗi: “Xin lỗi, thật sự xin lỗi.”
Giám đốc sầm mặt, vừa định đồng ý, quản lý đi đến, nói bây giờ rất bận rộn.
Giám đốc nhìn về phía Lâm Tử Lạp: “Trước cô giúp chút, chờ rảnh rỗi thì cô đi đi.”
“Được.” Xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp, Lâm Tử Lạp đồng ý.
Lâm Tử Lạp đi thay đồng phục làm việc, dường như hôm nay rất bận rộn.
“Những thứ này đưa đến phòng riêng số 88.” Khi Lâm Tử Lạp bưng thức ăn, đầu bếp dặn dò.
Lâm Tử Lạp đáp lời, đặt món ăn khéo léo tinh tế lên khay, đưa đến phòng riêng.
Một tay cô bưng khay, một tay khác đẩy cửa ra. Cửa phòng riêng mở ra, rộng rãi thoáng đãng lại vô cùng riêng tư, bàn tròn gỗ trắc, phía trước chỉ có hai người đang ngồi, hơn nữa cô biết một trong hai người đó, Tông Triển Bạch.
Hai người nhìn thấy đối phương đều sững sờ.
Dường như Đường Đông - chủ tịch ngân hàng Hối Phong đang nói gì đó với Tông Triển Bạch, có người tiến vào thì ngừng nói chuyện.
Lâm Tử Lạp cúi đầu, bưng khay đồ ăn đặt lên trên mặt bàn.
“Nhân viên phục vụ nữ của Lan Quế Uyển càng ngày càng nuột nà.” Đường Đông nở nụ cười, ánh mắt quan sát Lâm Tử Lạp từ trên xuống dưới.
Trong lòng Lâm Tử Lạp cảm thấy vô cùng phản cảm, cầm khay định bước đi, lại bị Đường Đông kéo cổ tay, nhìn Tông Triển Bạch cười híp mắt nói: “Giữ cô ta lại rót rượu cho chúng ta.”
Nụ cười trên mặt Tông Triển Bạch dần cứng lại, giấu dưới vẻ ngoài nghiêm túc u ám: “Chủ tịch Đường biết chúng ta đang nói về cái gì không?”
Anh ngước mắt, ánh mắt thản nhiên lướt qua gương mặt Lâm Tử Lạp: “Nơi này không cần cô.”
Lâm Tử Lạp cầm khay vội đi.
Quang Kình đứng sau Tông Triển Bạch nhíu mày, khi thấy Lâm Tử Lạp xuất hiện thì không vui, sao cô ta lại xuất hiện ở nơi này?
Nếu để người ta biết quan hệ của cô ta và Tông Triển Bạch, người khác sẽ nói linh tinh bậy bạ sau lưng thế nào đây?
Tông Triển Bạch còn cần thể diện nữa không?
Càng ngày càng không thích Lâm Tử Lạp.
“Lan Quế Uyển này càng ngày càng biết làm ăn, món ăn ngon, ngay cả nhân viên phục vụ cũng chọn rất đặc sắc, người vừa rồi kia, da trắng như bạch ngọc, eo nhỏ đến độ đoán chừng một tay tôi cũng có thể nắm chặt...”
“Chủ tịch Đường, tôi rót rượu cho ông.” Quang Kình kịp thời cắt ngang lời ông ta nói.
Lúc này Đường Đông mới phát hiện sắc mặt Tông Triển Bạch sầm lại, vội vàng cười trừ: “Vừa rồi lạc đề rồi.”
Lâm Tử Lạp ra khỏi phòng thì thở dài một hơi, dù thế nào cũng không ngờ, buổi sáng mới tách ra không bao lâu, bây giờ lại gặp mặt rồi.
Thời gian bận rộn nhất trôi qua, Giám đốc cho phép cô đi, cô thay quần áo, vừa đi ra đã nhìn thấy Quang Kình đứng ở cửa ra vào.
Hơn nữa sắc mặt của anh ta không tốt chút nào.
Anh ta lạnh lùng nhìn cô: “Tổng giám đốc Tông đang chờ cô, đi thôi.”
Lâm Tử Lạp đi theo anh ta ra ngoài.
“Mẹ, con nhìn trúng một chiếc váy Chanel, chờ ăn cơm xong, mẹ dẫn con đi mua được không?” Lâm Hàn Uyển kéo Thẩm Thanh Anh đi sang bên này.
“Được, đương nhiên con gái mẹ phải mặc đồ tốt nhất rồi.” Hai mẹ con cười cười nói nói rời đi.
Xem ra cũng là đến Lan Quế Uyển ăn cơm.
Khi Lâm Tử Lạp nhìn thấy mẹ con hai người, bước chân dừng lại...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT