Lâm Tử Lạp dừng lại và xoay người, nhìn thấy Tông Triển Bạch đã thả Tần Lộ Khiết ra, bước chân nặng nề đi về phía cô.
Khóe miệng lạnh lùng của anh mím lại thành một đường cong giấu đi sự sắc bén, vô tình tập kích về phía cô: “Xin lỗi Lộ Khiết!"
Lâm Tử Lạp không hề động đậy, chỉ lạnh lùng, quật cường nhìn anh.
"Tôi sẽ không xin lỗi cô ta!" Cho dù vào giờ phút này cô rất sợ anh.
Nhưng cô không sai, là Tần Lộ Khiết muốn đẩy cô trước.
Cô chỉ bảo vệ bản thân, là phản ứng theo bản năng mà thôi!
Dựa vào đâu mà anh bắt cô xin lỗi chứ?!
Ánh mắt Tông Triển Bạch nhìn vẻ quật cường trên gương mặt cô mà mi tâm nhíu chặt. Anh chưa bao giờ cẩn thận quan sát người phụ nữ này, cho dù là giây phút mất trí hôn cô cũng không nhìn kỹ cô.
Cô tương đối gầy, gương mặt nhỏ nhắn chỉ bằng bàn tay, rất tinh tế lại lộ ra vẻ trong sáng, lúc này hai con mắt sáng như sao đang nhìn chằm chằm vào anh với vẻ quật cường lại kiên định.
Bốn mắt nhìn nhau, không ai chịu nhượng bộ.
"Cô ra tay đẩy cô ấy, cô lại phải xin lỗi!" Giọng anh vẫn lạnh lùng nhưng đã bớt đi sự sắc bén.
Hình như anh bị vẻ mặt của cô làm cho chấn động.
"Bạch, em thật sự không sao đâu. Là do em không cẩn thận, thật sự không liên quan tới cô Lâm." Tần Lộ Khiết đi nhanh tới, cắt ngang sự giằng co giữa hai người.
Cô ta kéo cánh tay của Tông Triển Bạch: “Bạch."
Cô ta nhìn Tông Triển Bạch lắc đầu, trong mắt đã rưng rưng, có vẻ uất ức nhưng cố nhẫn nhịn: “Bạch, vừa rồi là tại em đứng không vững, có thể là do em đi giầy quá cao, thật sự không liên quan gì đến cô Lâm."
Cô ta cố gắng hết sức giải thích cho Lâm Tử Lạp.
Mí mắt Tông Triển Bạch rũ xuống, nhìn giày cao gót trên chân cô ta. Quả thật có hơi cao, nhưng chính anh rõ ràng nhìn thấy là Lâm Tử Lạp đẩy cô ta.
Rốt cuộc có chuyện gì vậy?
"Bạch, vừa rồi có lẽ em bị trẹo chân rồi, đau quá." Gương mặt xinh đẹp của Tần Lộ Khiết nhăn cả lại.
Không giống với vẻ đoan trang thường ngày, nhìn hơi đáng yêu.
Tông Triển Bạch giơ tay vén mấy sợi tóc rối của cô ta ra sau tai. Người phụ nữ này lặng lẽ theo anh mà không cầu mong được báo đáp, không khóc không gây khó dễ. Khi anh trúng độc cần có phụ nữ, cô ta hoàn toàn không do dự dâng hiến chính mình ra.
Cho dù mình đã quan hệ với cô ta, cô ta cũng không cầu xin danh phận, vẫn lặng lẽ ở bên cạnh anh.
Cũng vào giây phút đó, Tông Triển Bạch muốn cho cô ta một danh phận.
Anh không yêu cô ta, anh không yêu bất kỳ người phụ nữ nào, anh không tin vào tình yêu.
Mẹ qua đời chỉ mới một tháng, ba đã cưới người khác.
Thế gian này làm sao có thể có thứ gọi là tình yêu này chứ?
Hoang đường lại thật nực cười!
"Có ngốc không?"
Tần Lộ Khiết dựa sát vào trong lòng anh: “Chỉ cần có thể theo anh, có bắt em làm gì em cũng bằng lòng. Em không thấy mình ngốc, em chỉ cảm thấy rất hạnh phúc."
Lâm Tử Lạp cũng không có tâm tư để ý tới bọn họ, cô quay đầu đi về phía cửa lớn.
Tần Lộ Khiết dùng khóe mắt nhìn theo bóng lưng của Lâm Tử Lạp, khóe miệng thoáng cong lên không dễ nhận ra.
Nói vậy, bây giờ cô ta sẽ không có thời gian ở trong biệt thự cùng với Tông Triển Bạch đi?
Cô ta tự cho rằng mình che giấu cảm xúc rất tốt, lại hoàn toàn không biết nó đã lọt vào trong mắt của Tông Triển Bạch.
Nhưng anh không nói cũng không hỏi gì, mà xoay người đi vào nhà.
Tần Lộ Khiết bước nhanh đuổi theo: “Bạch …"
Tông Triển Bạch quay đầu, thản nhiên liếc nhìn cô ta, ánh mắt lại rơi xuống chiếc giày cao gót của cô ta và nói với ẩn ý: “Về sau đừng đi giày quá cao, thật sự ngã thì không tốt đâu."
Anh nói xong lại đi về phía phòng làm việc. Lúc đi tới cửa, anh dừng lại: “Hôm nay tôi có việc, em đi về trước đi."
Tần Lộ Khiết còn chưa kịp phản ứng thì cửa phòng làm việc đã đóng lại.
Cô ta đứng ở đó, cúi đầu nhìn giày cao gót trên chân. Anh có ý gì, quan tâm mình sao?
Nhưng hình như lại có ý khác.
Tần Lộ Khiết đi lên, muốn gõ cửa, nhưng má Vương đã chắn ở trước mặt cô ta: “Cậu chủ không phải nói cô về sao?"
Tần Lộ Khiết vẫn biết má Vương không thích cô ta.
Cô ta có cố gắng lấy lòng mấy đi nữa cũng không có hiệu quả tốt.
Má Vương không phải là người giúp việc bình thường, mà là người chăm sóc cho Tông Triển Bạch từ nhỏ đến lớn.
Ở trước mặt Tông Triển Bạch, bà luôn có chút mặt mũi.
"Má Vương, tôi chỉ thấy tâm trạng anh ấy hình như không tốt lắm, muốn ở bên cạnh anh ấy nhiều hơn thôi…"
"Đã có mợ chủ ở bên cạnh cậu ấy rồi. Về sau cô Tần vẫn nên bớt tới đây đi, để tránh bị người ta nói là kẻ thứ ba gì đó, như vậy sẽ có hại cho danh dự của Cô Tần." Trước đây, khi Tông Triển Bạch không cưới Lâm Tử Lạp, má Vương đã không thích Tần Lộ Khiết rồi. Nhưng từ sau khi Tông Triển Bạch cưới Lâm Tử Lạp về.
Tần Lộ Khiết trở lại, chủ động thân thiết với Tông Triển Bạch lại giống như kẻ thứ ba.
Không ai thích loại người thứ ba này!
Hơn nữa, người có tuổi tác như má Vương lại càng thấy phản cảm.
"Người Bạch thích là tôi. Anh ấy không bằng lòng cưới người nhà họ Lâm. Dì là người chăm sóc anh ấy từ nhỏ tới lớn, lẽ nào dì không hy vọng anh ấy được hạnh phúc sao?" Tần Lộ Khiết cố nhẫn nại, mới không hét lên: Bà là một người giúp việc mà ở đây cậy già lên mặt, đúng là làm cho người ta chán ghét!
"Tôi nghĩ lúc đó bà chủ sắp xếp cuộc hôn nhân này cho cậu chủ dù sao cũng có lý do riêng của bà chủ. Cậu chủ đã kết hôn, lẽ nào cô Tần muốn chen chân cuộc hôn nhân của người khác, làm trở thành kẻ thứ ba phá hỏng cuộc hôn nhân của người khác bị người người kêu đánh sao?"
Má Vương lại nói rất tuyệt tình nhưng lại không thiếu phần lịch sự nên có. Bà giơ tay về phía Tần Lộ Khiết ra hiệu mời: “Cô Tần, xin mời."
Hai tay Tần Lộ Khiết thả bên người chợt siết chặt, tức giận tới run rẩy nhưng lại không thể trút ra, chỉ có thể tạm thời đi trước.
Tần Lộ Khiết vừa ra khỏi nhà, má Vương đã lập tức đóng cửa lại.
Cô ta cứng người, chậm rãi quay lại nhìn cửa lớn đóng chặt, sắc mặt liên tục thay đổi, hơi dữ tợn, muốn khó coi bao nhiêu có bấy nhiêu.
Tông Triển Bạch đứng lặng ở phía trước cửa sổ, nhìn vẻ mặt mà Tần Lộ Khiết chưa bao giờ thể hiện ra trước mặt anh.
Anh híp mắt lại.
"Cậu chủ, trưa nay cô Lâm có quay về ăn cơm không?" Tối hôm qua cô đã không về, hôm nay mới về một lát lại đi, trong lòng bà không vui lắm.
Cô đã gả vào nhà họ Tông, trở thành vợ của Tông Triển Bạch thì cũng phải có dáng vẻ của một người vợ chứ?
Ai đời vừa mới kết hôn nhưng tối không về ngủ, thật sự không tốt lắm đâu.
Tông Triển Bạch nghĩ đến chuyện cô vào bệnh viện trước đó nên quay đầu nói: “Cô ấy không thoải mái, bữa trưa…"
Ừ.
Tông Triển Bạch cũng không biết buổi trưa cô có thể trở về hay không.
Bây giờ anh mới phát hiện ra, mình thậm chí còn không biết cả số điện thoại của cô.
Má Vương thở dài. Thời buổi này mọi người đều như vậy sao?
Vợ chồng không ra vợ chồng.
Rõ ràng kết hôn rồi lại không ngủ chung, không biết đối phương đi đâu. Đây thật sự là vợ chồng sao?
"Cũng không biết trước đây, tại sao bà chủ lại quyết định về cuộc hôn nhân này." Má Vương thở dài một tiếng.
Từ sau khi bà chủ qua đời, Tông Triển Bạch lại chuyển ra ngoài ở, rất ít khi trở lại.
Bà chủ quyết định cuộc hôn nhân này thì nhất định phải có đạo lý của bà chủ, bây giờ cũng đã kết hôn rồi.
Không phải muốn…
Sắc mặt Tông Triển Bạch trầm xuống: “Tôi sẽ đi tìm cô ta."
Má Vương: “..."
Má Vương càng thêm phiền muộn. Đây đâu phải là vợ chồng chứ, rõ ràng hoàn toàn là người xa lạ mà.
Tông Triển Bạch cầm chiếc áo khoác trên lưng ghế sofa và mặc vào, lấy chìa khóa xe đi ra khỏi cửa.
Trên đường lái xe tới bệnh viện, Tông Triển Bạch nghĩ đến một việc, lại gọi điện thoại cho Quang Kình.
"Anh sửa lại hợp đồng của mảnh đất ở vịnh Tiên Thủy kia rồi đưa qua cho tôi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT