Cái gì mà yêu với không yêu chỉ là những lời sáo rỗng, bánh mì so với tình yêu còn quan trọng hơn.

Cho tận đến chín giờ tối, mới chuẩn bị xong tất cả: hợp đồng đang chờ xử lý cùng với những vấn đề phải cân nhắc kĩ càng.

Quả thực là bụng đã đói cồn cào, cô liền tìm đại một quán ăn Tứ Xuyên nào đó bên đường để chăm sóc cái dạ dày của chính mình, sau khi thức ăn được mang lên, không biết là động lực ở đâu mà Tô Nghiên lại gọi thêm một chai rượu.

Tửu lượng của Tô Nghiên rất tốt, đây là điều mà những người trong ngành phải công nhận, cũng là một bản lĩnh đặc biệt của cô từ khi bắt đầu làm maketing đến nay.

Lấy tách uống trà rót rượu trắng uống thẳng một ngụm, có người đàn ông nào không nể mặt, nhẫn tâm từ chối một người con gái như vậy? Dần dà, người trong công ty đều biết, có ai không đối phó được, tìm đến Tô Nghiên là xong.

Chỉ cần cô và đối phương uống vài ly trên bàn rượu, ai dám không cúi đầu khâm phục? Có rất ít người biết, Tô Nghiên không thích uống rượu, cay sặc lên cả mũi, sợ mình không chịu nổi nên mới dứt khoát uống một hơi cạn sạch.

Ít nhất cô vẫn có một bản lĩnh: nhịn, đó là kết quả của việc chịu đựng ở nhà họ Tô hai mươi năm.

Lúc uống rượu tuyệt đối không cau mày mà nuốt xuống, ít nhất đợi khi uống hết rồi thì lại một mình ngồi trong nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo hết ra.

Cô không thể mãi mãi làm một người máy làm việc không có cảm xúc vậy được, Tô Nghiên hơn hai mươi tuổi đầu, cũng có tâm sự của một cô gái nhỏ.

Cuộc hôn nhân của bản thân bị đem ra buôn bán, lại còn gặp phải một người mua như vậy.

Cuối cùng không thể chịu đựng sự đè nén nữa, một mình trốn vào một góc uống rượu.

Nghĩ đến ánh mắt hờ hững của Lăng Tiêu Quân đối với chính mình, trong đó có chứa vài phần chán ghét và ghê tởm, nhưng anh đối với chị cả… tại sao, tại sao lại biến thành như vậy? Uống đi, uống đi, dù gì tửu lượng của cô rất tốt, uống say rồi về nhà cắm đầu ngủ một giấc là xong.

Ngày mai thức dậy lại tràn đầy sức sống ngay thôi, tiếp tục cẩn trọng tỉ mỉ vì người khác, không, là tự làm áo cưới cho bản thân.

Vẫn may là vẫn còn một chút lí trí, sau khi Tô Nghiên ăn cơm xong, lại uống mấy ly nước sôi rồi chạy đến nhà vệ sinh giải quyết vấn đề sinh lí một lát, sau đó mới loạng choạng đi ra khỏi nhà hàng.

Cảnh trời đêm bên ngoài mát lạnh, đèn từ các nhà phát ra lấp lánh, ánh đèn mờ ảo. Tô Nghiên đứng bên đường bắt taxi, chút rượu cồn còn lại bắt đầu quấy phá, bản thân lại trở lên dũng cảm không sợ bất cứ thứ gì, cô cứ đi về phía trước như vậy, trên gương mặt mang theo nụ cười ngốc nghếch, vui vẻ nhảy lên đi về phía trước, ngày càng đi gần về phía lòng đường lớn.

Cô không hề để ý tới bên cạnh đúng lúc có hai người đàn ông vừa đi ra từ tòa nhà nơi cô làm việc, chú ý đến cô gái dường như đã uống rượu say ở bên đường, nhìn cô có chút quen mặt, hai người cứ vậy mà nói chuyện với nhau.

“Chuyện đó không cần nói thêm nữa, tuyệt đối không thể nào.” Người trẻ tuổi trông có vẻ đẹp trai nhã nhặn đó lúc nói chuyện, trên mặt đầy vẻ ngang ngược.

“Anh, anh…” Người con trai trông có vẻ như thành niên đó thở dài một hơi: “Được thôi, là do em vô dụng. Xe của anh vẫn chưa đi sửa à?”

“Không sao cả, dù gì anh cũng chuẩn bị đổi chiếc khác, ba cảm thấy anh không nên lái chiếc xe như vậy đi làm.” Người con trai cười khổ.

Nhìn kĩ sắc mặt của anh ta, là người Tô Nghiên mới gặp ban sáng, tổng giám đốc thần bí của Chử Thị.

Người đang nói chuyện với anh ta là người con thứ hai không thành tài của nhà họ Chử-Chử Thừa Vinh.

Anh ta biết chuyện mà anh trai đã quyết định sẽ không bao giờ thay đổi, cũng không muốn tiếp tục nói về chủ đề này nên tùy ý nhìn xung quanh.

“Anh xem cô gái kia thật cừ, trên đường lớn vậy mà cũng dám xông bừa ra như vậy.” Tiếng hô còn chưa phát ra, Chử Thừa Ân đứng bên cạnh anh ta đã xông đến, kéo người con gái đang đứng giữa đường quay lại, ngay sau đó một chiếc xe hàng chạy như bay rú ga băng qua, bánh xe lướt nhanh cán qua mũi giày của Tô Nghiên.

Trời ạ, cảnh này đúng là khiến người ta toát mồ hôi hột, Tô Nghiên lúc này vẫn đứng quay lưng lại với đường lớn, vốn dĩ vẫn chưa nhận thức được đã xảy ra chuyện gì.

Cô không hiểu sao lại bị Chử Thừa Ân kéo vào trong lòng, gò má đúng lúc lại áp vào lồng ngực anh ta, giống như áp chặt vào một bức tường.

Đầu, sống mũi, khóe miệng đều bị đụng đến phát đau, cô cau mày lại hai tay ôm lấy gò má, đau không nói nên lời.

Chử Thừa Vinh chạy đến, quan tâm hỏi: “Cô gái, cô không sao chứ?” Tô Nghiên vẫn chưa có phản ứng lại, Chử Thừa Ân đã nhanh chóng buông tay ra, lui qua một bên, duy trì khoảng cách an toàn. Không nhìn rõ, nghĩ là người con trai trẻ tuổi trước mắt này cứu mình, có điều Tô Nghiên cảm thấy kì lạ, giọng nói của anh ta sao lại quen thuộc đến vậy?

Hai tay cô vẫn ôm mặt bước về phía trước, chỉ lộ ra một kẽ hở nhỏ, âm thanh bé như tiếng muỗi vo ve nói: “Cảm ơn.”

Chử Thừa Vinh không quan tâm, khảng khái khoát tay: “Không có gì, cô gái, sau này đi đường cẩn thận chút nhé.” Đúng lúc có một chiếc taxi đến, chỉ kịp nói nói một câu ơn cứu mạng không thể nào nói hết sau này sẽ gặp lại, vừa dứt câu thì Tô Nghiên liền lên xe.

Phía xa xa đằng sau, có người nhiệt tình hỏi: “Cô gái, cô không sao chứ, còn có thể về nhà không?”

“ Không… không sao, O… Ok mà!” Tô Nghiên khoát tay bảo tài xế lái nhanh một chút.

Tựa đầu trên đệm ghế, yên tĩnh lại cô mới thấy trời đất quay cuồng, rất khó chịu, dường như cô uống quá nhiều rồi.

Cho dù vừa nãy đã đến nhà vệ sinh nôn ra một trận, cũng không có tác dụng gì lắm.

“Cô gái…” Tài xế nhìn vào sau gương chiếu hậu nhìn thấy vị khách trên người toàn mùi rượu, đôi mắt mơ màng không thấy tiêu cự, trong lòng cảm thấy bất lực.

Trời ơi, con gái bây giờ sao lại có thể như thế, uống rượu đến tận nửa đêm canh ba, còn say khướt như vậy, đây nếu như là Tiểu Tuệ của nhà bọn họ thì đã bị ông đánh chết từ lâu rồi!

Thấy cô không trả lời, tài xế lại gọi lần nữa: “Cô gái…” Tô Nghiên nghe thế cố gắng ngẩng đầu lên một chút, sau đó lắp bắp nói: “Chú… chú, chú gọi cháu sao?”

Nhẫn nhịn, phải dịu dàng, chu đáo, niềm nở với khách hàng mới làm ăn phát đạt: “Cô gái, cô vẫn chưa nói cho tôi biết cô muốn đi đâu.”

Đi đâu? Chú này thật là buồn cười, nói thừa gì vậy chứ: “Đương nhiên là về nhà rồi.”

“Vậy nhà cô ở đâu?”

“Nhà tôi?” đợi cô nghĩ đã, nhà cô ở đâu?

Đây đúng là một câu hỏi hay, nhà của cô rốt cuộc ở đâu vậy? Quan trọng nhất là, cô có nhà sao? Tô Nghiên nghĩ, cảm thấy đầu mình càng trở nên mơ hồ.

Tài xế không còn cách nào khác, đúng lúc nhìn thấy cô gái đưa điện thoại đến trước mặt mình: “Chú giúp cháu hỏi xem, nhà cháu ở đâu.”

Ông chú cảm thấy mình cũng muốn hồ đồ theo, không còn cách khác, chỉ đành cầm lấy điện thoại xem xem. Ông ta nhìn thấy danh sách cuộc gọi đến gần đây nhất, không nghĩ gì khác liền bấm gọi đi: “Cậu là bạn của cô gái này đúng không? Cô ấy uống say rồi, cậu có thể cho tôi biết nhà cô ấy ở đâu được không?”

“Uống say, ông nói Tô Nghiên uống say rồi sao?” Một giọng nói lạnh lùng từ đầu dây bên kia truyền đến: ‘Nói cho tôi biết vị trí hiện tại của cô ấy, tôi đến đón cô ấy.” Đọc thêm nhiều truyện hay tại truyen one

May là, Tô Nghiên gặp phải một người tài xế nhiệt tình tốt bụng, tối nay không đến nỗi lưu lạc đầu đường xó chợ không nhà để về, nhưng không ngờ tới sau khi cô lên xe, người con trai sau lưng đó vẫn nhìn chằm chằm bóng lưng cô. Vừa nãy đơn giản chỉ là muốn cứu người, không ngờ lại phát sinh tiếp xúc cơ thể, càng không ngờ cảm giác đó lại…

“Anh, anh sao vậy, thích cô gái đó rồi à?” Chử Thừa Vinh cười: “Một con ma men, có cái gì tốt đâu.”

Chử Thừa Ân cũng cười theo: “Đúng vậy, người phụ nữ như vậy thì anh làm sao thích được chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play