Ông già ép Lý Thiên Đường tới thành phố Châu Đông là muốn bảo vệ dì nhỏ chứ không phải muốn anh bị giết.

Sau khi ông ta nghe Lý Thiên Đường nói như vậy thì im lặng một lúc lâu mới hỏi: "Có biết là ai không?"

"Rất có thể là dì nhỏ kia của tôi."

"Nói bậy nói bạ! Sao Thanh Hà có thể làm chuyện này?"

"Ông đừng tức giận, nghe tôi nói trước đã."

Lý Thiên Đường cầm cái quần mới, nhìn về phía nhãn hiệu trên đó, dùng giọng điệu bình thản kể lại những gì xảy ra trong lúc anh tắm rửa, Mẫn Nhu thần sắc, đơn giản tự thuật một lần.

Cuối cùng, anh không tiếng động cười lạnh: "Ông già, ông phân tích xem có phải cô ta là người đáng nghi nhất đúng không? Hôm nay tôi tới thành phố Châu Đông, ngoại trừ ông thì cũng chỉ có cô ta biết."

"Nhưng Thanh Hà sẽ không làm như vậy."

Ông già suy nghĩ lại nói: "Nếu con bé thật sự làm như vậy, thì con bé cần gì phải đi cùng với mày chứ?"

"Đây cũng là chỗ làm cho tôi nghi ngờ, nhưng tôi sẽ điều tra rõ."

Lý Thiên Đường lười biếng nói, khi anh muốn cúp máy thì bỗng nhiên nghĩ tới gì đó: "À, đúng rồi, ông có biết người bên cạnh Nhạc Thanh Hà tên là thư ký Mẫn Nhu không?"

"Đương nhiên là biết, tôi cho rằng đó là người có thể làm thư ký cho Thanh Hà?"

"Ông nói thông tin về cô ta xem, càng tỉ mỉ càng tốt."

"Sao vậy, cảm thấy hứng thú với Mẫn Nhu sao?"

"Đúng là như vậy, tôi cảm thấy Mẫn Nhu còn có phong thái tổng giám đốc hơn Nhạc Thanh Hà."

"Mẫn Nhu, năm nay hai mươi hai tuổi, lý lịch trong sạch, ba đời trước cũng không hề có ghi chép phạm tôi, sinh viên tài cao khoa Kinh Tế của đại học Tỉnh Đông."

Ông già thật sự giới thiệu về Mẫn Nhu, không hề có sự ngập ngừng, xem ra ông ta đã sớm biết Lý Thiên Đường sẽ hỏi chuyện này.

Lý Thiên Đường càng nghe thì trong lòng càng nghi ngờ.

Theo như lời của ông già thì cái này Mẫn Nhu càng giống dì nhỏ Nhạc Thanh Hà của anh, đặc biệt là "dịu dàng động lòng người".

Khi anh nhìn đến Mẫn Nhu lại giống như người mù, cũng có thể thấy được cô ta là người kiêu ngạo, tự cho là đúng.

Nhưng Lý Thiên Đường cũng không cắt ngang ông già nói, sau khi ông ta nói xong thì anh mới nói: "Ừm, tôi biết rồi, cứ như vậy đi, nếu tôi cần ông giúp gì thì sẽ gọi cho ông."

Lý Thiên Đường không chờ ông già trả lời đã cúp điện thoại.

Lúc này anh hơi đói bụng, mua quần áo xong còn phải tìm chỗ ăn cơm, ai thèm nói chuyện với một ông già chứ?

Lý Thiên Đường cũng không biết khi anh nghe điện thoại của ông già thì Nhạc Thanh Hà cũng nhận được điện thoại từ Kinh Hoa.

So với ông già, ông già nhà họ Nhạc và Nhạc Thanh Hà nói chuyện thì giọng điệu nghiêm túc hơn nhiều: "Lý Thiên Đường có tìm cháu hay không?"

"Tới rồi."

"Hiện tại cậu ta ở chỗ cháu sao?"

"Không."

Nhạc Thanh Hà nhàn nhạt nói: "Cháu nói anh ta tìm một chỗ ở lại trước, ngày mai lại đến công ty nói rõ ràng."

Ông cụ Nhạc cắt ngang lời cô ta: "Vì sao cháu không cho cậu ta ở chỗ của mình?"

Lông mày Nhạc Thanh Hà nhanh chóng run rẩy nói: "Cháu không hiểu rõ anh ta."

Cô ta lại bị cắt ngang lần thứ hai: "Cháu không cần hiểu cậu ta, cháu chỉ cần biết cậu ta là chồng tương lai của mình là được."

Nhạc Thanh Hà từ từ nắm chặt bàn tay lại, cô ta nhìn gân xanh nổi lên mu bàn tay thì giọng nói có chút khàn khàn hỏi: "Cháu không có quyền lựa chọn sao?"

"Cháu không có."

Ông cụ Nhạc không hề quan tâm cảm nhận của Nhạc Thanh Hà, lạnh lùng nói: "Cho dù cháu có đồng ý hay không. Thậm chí, cho dù cậu ta có đồng ý hay không, cháu cũng phải tìm cách gả cho cậu ta."

"Bởi vì anh ta là người đầu tiên nhìn thấy cơ thể của cháu, nhìn lén cháu tắm rửa sao?"

Nhạc Thanh Hà bắt đầu cắn răng, giọng nói phát run: "Cháu nhất định phải bỏ qua vai vế không bình thường, không quan tâm anh ta là quái vật, kẻ cưỡng bức ghê tởm mà gả cho anh ta sao?"

"Phải. Hiện tại cậu ta là người bình thường, con người không phải là thần thánh, ai mà không phạm sai lầm? Biết sửa sai mới là tốt."

Ông cụ Nhạc lạnh giọng hơn: "Cháu là người nhà họ Nhạc nên phải tuân thủ quy tắc của nhà họ Nhạc truyền lại. Còn vấn đề vai vế thì không sao, chị cả cháu chỉ nhận nuôi Lý Thiên Đường, không hề loạn luân."

Nhạc Thanh Hà cắn răng kèn kẹt, run giọng nói: "Nếu cháu, cháu không gả thì sao?"

"Vậy cháu có thể thử xem."

Ông cụ Nhạc không khoan nhượng.

Thử thì thử!

Nhạc Thanh Hà rất muốn hét lên câu này nhưng lại không dám.

"Cố gắng làm cho cậu ta hài lòng với cháu."

Ông cụ Nhạc lại nói.

Nhạc Thanh Hà bỗng nhiên cười: "Ông nội, có phải chỉ cần anh ta nói hài lòng là được đúng không?"

"Phải."

Ông cụ Nhạc giống như không nghe ra nghĩa đen trong lời nói của cô ta.

"Được, cháu đã biết."

Nhạc Thanh Hà cúp điện thoại, nhìn chằm chằm cánh cửa đến ngây người, cười u ám: "Lý Thiên Đường, tôi sẽ làm cho anh hài lòng, hài lòng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play