Màn chất vấn vô tận đã chấm dứt, dù Thiệu Vũ Khoa đã buông tha cho cô, nhưng trong lòng anh lại càng cảm thấy nghi ngờ.

Trước kia, dáng vẻ Diệp Châu Hạ lúc nào cũng khúm núm, ngay cả nói cũng không nên lời, rõ ràng rất nhát gan, nhưng vừa giờ cô lại ăn nói lưu loát, trật tự. Cô nói từ chuyện nhỏ như oán hận cá nhân, đến việc lớn như hưng suy của gia tộc, vô cùng mạnh mẽ, dáng vẻ đối đáp tự nhiên nhanh mồm nhanh miệng không hề giống với vẻ nhát gan sợ phiền phức trước kia.

E là phải điều tra kỹ càng xem ba năm trong tù cô đã xảy ra chuyện gì?

Ở nơi khác, cửa chính của phòng trang điểm cô dâu đóng chặt.

"Chắc chắn chúng ta đã bị cô ta đùa bỡn rồi, căn bản không thể có chuyện người chết phục sinh, cô ta đang cố ý giả thần giả quỷ làm chúng ta sợ."

Đàm Nguyệt Nhiên tức giận vỗ bàn: "Quyền Huy, cô ta không phải con dâu trưởng mà ông nội nuôi của anh sao? Cô ta có khúc mắc gì với anh mà phải đùa bỡn chúng ta như thế?"

Từ khi trở về đến giờ, Lục Quyền Huy vẫn ngồi im lặng ở trên ghế sô pha, vừa nghe được câu này, bỗng nhiên như được thức tỉnh, chậm rãi ngẩng đầu lên: "Khúc mắc?"

Trước khi hôn lễ bắt đầu, ở cửa ra vào đúng là anh ta nhất thời nói sai, khiến cô khó xử, chẳng lẽ là vì chuyện này? Lục Quyền Huy lập tức kể lại chuyện đó cho Đàm Nguyệt Nhiên nghe, cô ta hiểu ra, đi đến, tức giận nói:

"Em đã nói mà, sao cô ta cứ hết lần này đến lần khác chống đối chúng ta chứ, chỉ vì chuyện nhỏ như vậy cô ta đã hùng hổ dọa người, khó trách ở nhà họ Thiệu không được coi trọng."

Đàm Nguyệt Nhiên nghiến răng nghiến lợi một lúc lâu: "Không được, em không nuốt trôi cơn giận này."

"Em định làm gì?"

Sau khi thì thầm một lúc, Lục Quyền Huy nhíu mày, thoạt đầu không vui, nhưng cuối cùng đã bị Đàm Nguyệt Nhiên thuyết phục, nên đã đồng ý.

Diệp Châu Hạ xuất hiện trên bữa tiệc, cộng thêm thái độ của Lê Chi Dung với cô đã thay đổi so với trước kia, nhìn có vẻ rất hiền hòa, khiến những lời đồn đãi con dâu trưởng nhà họ Thiệu ở nhà bị ghẻ lạnh hoàn toàn sụp đổ, những người vốn có chút coi thường cô giờ đã phải thay đổi cách nhìn, không ít người còn đến đây lấy lòng.

Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi thì khó, nhưng dệt hoa trên gấm thì dễ, nhìn vẻ mặt những người này, trong lòng Diệp Châu Hạ thầm cười lạnh, nhưng bề ngoài cô vẫn tỏ ra hào phóng, không hề từ chối ai, dần dần, cô cũng đã uống không ít.

"Hình như bà Thiệu uống khá nhiều rượu rồi?"

Bên cạnh truyền đến âm thanh lo lắng, Diệp Châu Hạ ngẩng đầu nhìn lại, thì ra là phù dâu của Đàm Nguyệt Nhiên.

"Cũng không uống nhiều lắm, là tửu lượng của tôi không tốt lắm." Diệp Châu Hạ khiêm tốn nói. Kiếp trước của cô, dù nói tửu lượng nghìn chén không say cũng không phải nói ngoa.

"Hai ngày nay tôi đều ở đây, nếu bà Thiệu không chê thì có thể đến phòng nghỉ ngơi một chút."

Diệp Châu Hạ cảnh giác nhìn cô ta một cái.

Quả nhiên ánh mắt cô ta có vẻ trốn tránh,

"Là thế này, Cửu Nguyệt thấy trong người không khỏe nên không thể tự mình xuất hiện, sợ chào hỏi không chu toàn, nên mới bảo tôi ra giúp xem."

"Như vậy sao?" Diệp Châu Hạ giả vờ buông lỏng cảnh giác: "Cũng được, phòng cách chỗ này xa không?"

"Không xa, không xa, ra khỏi sảnh bữa tiệc đi hai bước đã đến, cô đi theo tôi."

"Được."

Diệp Châu Hạ mặc cho phù dâu dìu khỏi sảnh bữa tiệc, cô thật muốn nhìn thử xem, lần này, Đàm Nguyệt Nhiên lại định giở trò quỷ gì.

Gian phòng đúng là không xa, vừa tới cửa phòng, cô định quay đầu nói gì đó thì cửa phòng đột nhiên mở ra, bên trong vươn ra một cái tay nắm lấy cánh tay cô kéo vào.

Cô còn chưa lấy lại tinh thần, thì cửa phòng đã đóng lại “rầm” một tiếng.

Trong phòng ánh đèn lờ mờ, sức Diệp Châu Hạ không đủ phản kháng nên bị lôi kéo đẩy ngã trên giường, sau đó mùi rượu nồng nặc xộc vào mặt, cô giãy dụa hét ầm lên, nhưng miệng bị bịt lại, đỉnh đầu truyền đến một giọng đàn ông quen thuộc,

"Chị dâu, chị thích cách chơi kích thích như thế, sao không sớm nói cho tôi một chút?" Con ngươi Diệp Châu Hạ đột nhiên co lại, là Thiệu Chiêu Tân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play