“Cố Thanh Thiên, xem mặt anh là cho anh thể diện, anh dẫn một người phụ nữ như thế này đến sỉ nhục tôi để mưu tính chuyện gì?” Tạ Yên Duyên căn bản không quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc của người khác, hét với Cố Thanh Thiên.
Cố Thanh Thiên ngồi trên ghế, không hề nhúc nhích.
Mắt thấy Tạ Yên Duyên càng ngày càng kích động, lúc tôi đang không biết làm thế nào mới đúng, Cố Thanh Thiên đột nhiên đứng dậy, cau mày nói với tôi: “Cô ngây ngốc đứng đó làm gì?”
Lời này là có ý gì? Bảo tôi khuyên can sao?
Tôi do dự tiến lên một bước: “Cô Tạ, cô đừng kích động…”
“Bốp!” một tiếng, Tạ Yên Duyên trực tiếp quăng cho tôi một cái tát.
“Đồ đê tiện từ đâu đến, cũng không soi gương xem thử, cô xứng để nói chuyện với tôi sao?”
Cả người tôi đều ngây ngốc ra.
Cố Thanh Thiên một tay ôm tôi vào trong lòng: “Tôi chỉ thích đồ đê tiện như thế này, dù sao cũng khiến người ta thoải mái hơn so với kiểu thanh cao như cô đây.”
“Cố Thanh Thiên! Anh dám đem tôi ra so sánh với loại phụ nữ này? Anh…”
“Xin lỗi, tôi sai rồi, tôi không nên đem so sánh cô với cô ấy, cô căn bản không sánh được với cô ấy.” Cố Thanh Thiên không chút khách khí nói xong, liền lôi tôi đi ra ngoài.
Sau khi bị ăn một cái bạt tai, cả người tôi đều ngơ ngác, vô tri vô giác đi theo Cố Thanh Thiên ra khỏi nhà hàng kiểu Tây, sau đó bị anh ta nhét vào trong xe.
“Đồng Kha Kha, cô là heo à? Không có chuyện gì đi gây sự với cô ta làm gì?” Anh ta nói với tôi sau khi ngồi lên ghế lái.
Tôi che mặt nhìn anh ta, rõ ràng là anh ta bảo tôi ra mặt!
Anh ta nhíu mày nắm chặt cổ tay tôi, kéo tay của tôi từ trên mặt xuống, nhìn một chút mới buông tay ra: “Đáng đời!”
Tôi tức đến mức tay run cầm cập, một lần nữa che kín khuôn mặt.
Trên mặt đau rát, tôi nghĩ nhất định sẽ sưng.
Cố Thanh Thiên lái xe trở về Biệt thự Tử Kim, đưa tôi lên nhà.
“Ngồi đi, tôi đi lấy đá cho cô.” Anh ta nói.
Tôi ngồi trên ghế sofa, trong chốc lát anh ta đã cầm một túi đá đưa cho tôi, tôi nhận lấy đắp lên trên mặt, bị ướp lạnh đến mức nhe răng.
“Tôi thấy cô vẫn nên đi rửa mặt trước đi.” Anh ta cau mày nói.
Đành đỡ những cục đá đi vào phòng tắm, tẩy trang, rửa mặt, nhìn thấy chính mình trong gương trở nên sạch sẽ, lúc này tôi mới lại đắp đá đi ra.
Cố Thanh Thiên đang gọi điện, thoạt nhìn sắc mặt rất kém, thấy tôi đi ra, anh ta liền đi vào phòng sách.
Tôi đến phòng bếp nhìn thử, trong tủ lạnh căn bản trống không, không có gì để ăn, xem ra cũng không có cách nào làm bữa tối.
Quay trở lại phòng khách, tôi mở ti vi, vừa đắp đá vừa xem ti vi.
Qua thời gian rất lâu, Cố Thanh Thiên mới từ phòng sách đi ra, thấy tôi đang xem ti vi, cau mày.
Tôi giành lời nói trước mặt anh ta: “Trong tủ lạnh không có gì để ăn.”
Anh ta nhíu mày đi đến trước mặt tôi, kéo túi đá trong tay tôi ra nhìn một chút.
“Không tan sưng nhanh như vậy đâu.” Tôi nói.
Bảo tôi mang khuôn mặt hằn năm ngón tay này đi mua đồ ăn sao? Tôi kiên quyết không!
Cố Thanh Thiên không nói gì nữa, gọi điện thoại đặt đồ ăn.
Khi đợi đồ ăn chuyển đến, anh ta không trở lại phòng sách, mà ngồi trên ghế sofa. Tôi có chút mất tự nhiên chuyển chỗ, lúc xem ti vi có chút phân tâm.
Không có cách nào, cảm giác tồn tại của anh ta quá mạnh, cho dù ngồi không nói một câu, tôi vẫn cảm thấy áp lực tăng gấp bội.
Lúc này, túi đá từ trong tay đột nhiên nhỏ từng giọt nước đá, vừa hay rơi vào nửa cung tròn lộ ra bên ngoài ngực tôi, không phòng bị cẩn thận bị lạnh buốt, tôi nhịn không được run cầm cập lên, giơ tay muốn đi lau sạch giọt nước đó.
Tay giơ đến, sờ vào lại là tay của một người khác.
Tôi khẽ run một chút, quay đầu nhìn thấy ánh mắt Cố Thanh Thiên nhìn tôi.
“Cố tổng!” Tôi nghiêng mình muốn tránh, nhưng không bằng động tác nhanh như chớp của anh ta kéo chặt cổ áo trước ngực tôi, dùng lực kéo xuống.
Tôi kinh ngạc kêu lên, sao còn quan tâm đến túi đá chườm trên mặt, buông tay muốn che chặt mình.
Cái váy này có thiết kế trễ ngực không vai, bên trong căn bản không có cách nào mặc áo ngực, bị anh ta kéo như vậy, nửa người trên trong chớp mặt lộ hết.
Tôi chỉ lo che chắn chính mình, không chú ý đến sự tồn tại của túi đá, túi đá rơi xuống trước ngực, bị một tay tôi che lại, cảm giác thoải mái lạnh buốt đó…
“A…” Tôi khẽ kêu lên, vội vàng buông tay ra, để mặc túi đá đó rơi lên trên đùi, sau đó lại vội vã dùng cánh tay che chính mình.
Đang lúc tay chân luống cuống, tay của Cố Thanh Thiên đưa đến, cứng rắn kéo cánh tay tôi ra, dùng một tay kìm chặt hai cổ tay tôi đè chặt lên trên đùi tôi, sau đó một tay còn lại cầm lấy túi đá.
Toàn thân tôi hoảng sợ nhìn tay anh ta cầm túi đá, dự cảm được anh ta không làm ra chuyện tốt đẹp gì.
Quả nhiên vậy, anh ta cầm túi đá, cọ lên chỗ đỏ bừng trước ngực tôi…
“A…” Tôi nhịn không nổi run lên, khẽ kêu thành tiếng.
Tôi cắn môi ngẩng đầu nhìn anh ta: “Là rất buốt lạnh!”
Tôi chỉ bị ướp lạnh, không phải bị anh ta kích thích!
Anh ta nhìn tôi khẽ cười ra tiếng, cầm cục đá cọ tới cọ lui, tôi cắn môi gắt gao, nhịn đến mức khổ sở.
Lúc này, anh ta đột nhiên cúi đầu, ngậm chặt một điểm đỏ bừng trong đó.
Từ sự lạnh lẽo của cục đá mang lại trong chớp mắt đến sự ấm áp môi anh ta mang đến, cảm giác đó khiến tôi nhịn không được nổi da gà khắp người.
Tôi ngừng thở, cúi đầu nhìn anh ta, phát hiện ra anh ta cũng đang nhìn tôi. Sau khi mút một lúc, môi của anh ta rời ra, thứ thay môi anh ta phủ lên là cục đá.
Tôi run lên kịch liệt, cuối cùng nhịn không nổi lên tiếng: “Đừng mà…”
“Đừng cái gì?” Anh ta hài hước nhìn tôi, đáy mắt là một khoảng sâu thẳm.
Tôi run rẩy muốn né tránh khối đá trong tay anh ta: “Đừng… Đừng như vậy… Quá lạnh buốt…”
“Là quá buốt, hay là quá kích thích?” Anh ta hỏi thầm, buông tay tôi ra, nắm chặt một cục trong đó, dùng lực nén lại, khối băng cũng vạch tới vạch lui ở phía trên.
“Là kích thích!” Tôi không khống chế nổi hét lớn, muốn đẩy anh ta ra.
“Cố tổng! Cố tổng! Đừng! Đừng…” Tôi cầu xin anh ta, giọng nói run lẩy bẩy.
Cố Thanh Thiên nhìn tôi chằm chằm nói, hơi buông tay ra: “Vậy cô nói cho tôi biết một chuyện, tôi sẽ bỏ cô ra.”
“Anh nói đi.” Tôi run lẩy bẩy cầm cánh tay anh ta nói.
“Hôm đó, cô cứ nhìn tôi đến mức ngây ra là ý gì?” Anh ta nhíu mày nhìn tôi.
Tôi sững sờ một chút, đột nhiên hiểu ra ngày hôm đó mà anh ta nói là ngày nào, trên mặt lập tức nóng bừng lên.
“Tôi, tôi không nhìn gì…” Tôi nói lắp ba lắp bắp.
Anh ta lại nhìn chằm chằm tôi không buông: “Không nhìn gì? Ngày hôm đó lúc cô nhìn thấy tôi, mặt liền đỏ giống như bây giờ, ánh nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy…”
“Đừng nói nữa!” Tôi vô cùng xấu hổ cắt ngang anh ta.
“Sao thế? Có phải mấy ngày không gọi cô đến, cô nhịn không nổi phải không? Nói cho tôi biết, lúc nhìn tôi cô đang nghĩ gì? Có phải là muốn tôi làm như vậy với cô hay không?” Anh ta vừa nói vừa vân vê tôi, vân vê tôi đến mức co lại.
“Đừng làm với tôi, đau lắm…” Tôi nhíu mày khẽ hét nói.
Anh ta không hề quan tâm chơi đùa tôi, còn cau mày nói: “Cô gần đây đã gầy đi nhiều, nhưng chỗ này lại không nhỏ lại, ngược lại càng to ra, thật đúng là trời ban đấy.”
Tôi không quen cùng người khác thảo luận vấn đề này, mặt đỏ bừng không nói gì.
Đúng vào lúc anh ta càng ngày càng quá đáng, chuông cửa vang lên.
Tôi như được đại xá, vội vàng đẩy anh ta: “Người đưa đồ ăn đến rồi.”
Anh ta bóp mạnh tôi một cái, bóp đến mức tôi kêu đau, lúc này mới buông tôi ra đi mở cửa lấy đồ ăn.
Tôi vội vàng kéo váy móc trên eo lên, che đậy chính mình.
“Ăn cơm trước đã.” Cố Thanh Thiên đặt đồ ăn lên trên bàn ăn.
Một chữ “trước” nói ra ý nghĩ của anh ta, khiến tôi đỏ mặt tía tai.
Lúc ăn cơm, tôi cố ý ăn rất chậm, không ngờ anh ta cũng thong thả ung dung ăn. Tôi tò mò nhìn anh ta một chút, đúng lúc nhìn thấy anh ta uống một ngụm canh, đầu lưỡi liếm qua nước canh dính trên cánh môi.
Mặt tôi đỏ lên, nhanh chóng cúi đầu xuống.
Trình Gia Tiên tối hôm đó chỉ dạy tôi theo kiểu oanh tạc, vào lúc này, trong đầu tôi hiện lên những thứ không thích hợp.
Phải chủ động, phải biết gọi, phải biết khen, ôm ấp, sờ soạng, hôn hít các kiểu, nói chung có người nói thân thể của phụ nữ là nơi đàn ông khai phá ra, đổi lại cũng như vậy, cơ thể của đàn ông cũng giống thế, cần phụ nữ khai phá.
Tôi biết cô ấy nói những lời này là dạy tôi làm thế nào buộc chặt Hạng Chương. Nhưng khi đối mặt với Hạng Chương, tôi căn bản nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến, nhưng vừa nhìn thấy Cố Thanh Thiên, trong đầu tôi sẽ tự động xuất hiện ra mọi hình ảnh.
Có thể đem Cố Thanh Thiên làm vật thử nghiệm trước được hay không? Trong lòng tôi đột nhiên nảy ra ý nghĩ này.
Nếu có thể đạt được thành công ở chỗ anh ta, vậy ở chỗ Hạng Chương có lẽ cũng có thể nhỉ?
Nghĩ như vậy, tôi nhịn không nổi lại nhìn Cố Thanh Thiên một chút, nhưng bị anh ta tóm gọn.
“Lại lén nhìn tôi? Nghĩ gì vậy? Tai đều đỏ rồi.” Anh ta lạnh lùng hỏi.
“Tôi không có!” Tôi lập tức cúi đầu giả bộ chuyên tâm dùng bữa.
Ăn xong cơm, tôi vừa thu dọn bàn vừa lén nhìn Cố Thanh Thiên, suy nghĩ nên ra tay từ chỗ nào thì tốt hơn.
Bảo tôi chủ động nhào lên anh ta, đó là điều tuyệt đối không có khả năng. Tôi làm không nổi chuyện kiểu đó. Nhưng nếu vào lúc anh ta trêu chọc tôi, tôi chọc lại thì sao nhỉ? Có thể sẽ không lộ quá nhỉ? Thể diện cũng giữ được, sẽ không bị anh ta chê cười.
Thu dọn sạch sẽ bàn ăn, tôi cũng quyết định chủ ý. Nhưng trở lại phòng khách, Cố Thanh Thiên lại ăn mặc chỉnh tề xuất hiện trước mặt tôi.
“Tối nay tôi phải về nhà, cô về đi.” Anh ta nói.
Tôi há mồm trợn mắt nhìn anh ta.
“Sao vậy? Không muốn đi?” Anh ta nhíu mày.
Tôi…
“Đúng rồi, cô không thay đồ sao?” Anh ta chỉ lên trên người tôi.
Tôi lập tức phản ứng lại, chạy đến cửa chính cầm quần áo đến phòng tắm thay đồ.
“Cố tổng, bộ độ này…” Tôi cầm bộ đồ thay ra mang đến trước mặt anh ta.
Anh ta thờ ơ liếc mắt: “Ném đi.”
“Gì cơ?” Tôi tưởng rằng mình đã nghe nhầm, giá treo niêm yết của bộ váy này là 10 triệu đó!
“Khó coi muốn chết, vứt đi.” Cố Thanh Thiên nói rồi đi ra cửa.
Tôi bối rối đi theo sau, bộ đồ trong tay ném đi cũng không được, không ném cũng không được.
Vừa đi đến cửa, anh ta vốn dĩ đưa tay về phía khóa cửa, đột nhiên giơ về phía tôi, kéo tôi qua đè lên trên cánh cửa.
“Cố tổng? A?” Tôi trợn to mắt, nhìn anh ta cúi đầu hôn tôi.
Bắt đầu rồi sao? Suy nghĩ của tôi nhanh chóng quay ngược trở lại.
Tôi có phải là có thể phản công hay không?
Suy nghĩ này vừa hiện lên, tôi theo đó mà hành động, học cách anh ta hôn tôi, hôn lại.
Cố Thanh Thiên khó chịu hừ một tiếng, đột nhiên gắng sức siết chặt tôi, hôn càng thêm dùng lực, giống như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.
Tôi bị anh ta hôn đến mức gần như nghẹt thở, đầu óc nhanh chóng bãi công, trở nên mơ hồ đặc quánh lại.
Anh ta tóm lấy tôi cọ xát lên trên người anh ta vài lần, tôi nhịn không được hừ vài tiếng, mơ hồ nghĩ phải chủ động, phải chủ động, liền giơ tay ôm lấy anh ta.
Lúc này, anh ta lại bật cười: “Đồng Kha Kha, cô thích biểu diễn trước mặt mọi người?”
Tôi bị anh ta cười đến nỗi mơ hồ, mở mắt, phát hiện ra không biết anh ta đã mở cửa từ lúc nào, còn tôi sớm đã không dựa vào cửa mà là leo lên trên người anh ta.
Mặc dù nói tầng này chỉ có mỗi anh ta là chủ hộ, nhưng trên hành lang thông với thang máy có camera giám sát.
Tôi lập tức xấu hổ không ngẩng đầu lên được.
“Đồng Kha Kha, nếu cô muốn có thể nói cho tôi biết.” Khóe miệng anh ta chứa nụ cười đểu giả nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT