Tôi nhanh chóng đi ra cửa, nhìn anh ta mở cửa, trong lòng rất sốt ruột, sợ anh đột nhiên đổi ý, tôi vội vàng chui qua cánh cửa, không may sượt qua cánh tay của anh ta.
Đứng ngoài hành lang tôi mới yên tâm một chút, nhìn anh ta vẫn còn đứng trong cửa, thúc giục anh ta: “Cố tổng, còn không đi thì muộn mất.”
Tôi nhìn giờ trên điện thoại, quả nhiên, tám giờ năm mươi hai phút, cho dù có bay cũng không bay qua được.
“Làm sao đây?” Tôi có chút lo lắng nhìn anh ta.
Mặt Cố Thanh Thiên không chút biểu cảm đi vào thang máy: “Đi cùng tôi thì coi như không đến trễ, có gì mà lo lắng?”
Chính vì đi cùng anh ta mới không xong, tôi không biết các đồng nghiệp khác trong công ty thấy tôi cùng anh ta đến công ty sẽ nói như thế nào.
Dọc đường không nói một câu, sau khi đến công ty, tôi đề xuất với Cố Thanh Thiên, hai người lần lượt đi vào.
Cố Thanh Thiên lại trực tiếp lôi tôi vào thang máy.
“Đồng Kha Kha, cô là ngốc thật hay giả ngốc vậy, cô là thư ký đời sống của tôi, cùng tôi ra vào công ty là chuyện quá bình thường.”
Một câu nói của anh ta khiến tim tôi rớt xuống đất.
Đúng vậy, sao tôi lại quên được chứ, tôi bây giờ là thư ký, hơn nữa là thư ký đời sống phục vụ bên người.
Thở phào nhẹ nhõm, tôi ngẩng đầu ưỡn ngực đi theo sau anh ta vào phòng làm việc.
“Cố tổng!”
Soạt một cái, bốn thư ký khác đứng lên chỉnh tề chào hỏi, tôi sững người, vội vàng chạy tới vị trí của mình, cũng đứng theo.
“Ừm.” Cố Thanh Thiên gật đầu, mặt không biểu cảm đi vào phòng làm việc của mình.
Lúc mọi người ngồi xuống, tôi rõ ràng nghe thấy những tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, Lương Hảo Ly bước tới bàn của tôi, nghi ngờ nhìn tôi: “Đồng Kha Kha, sao cô lại đi cùng Cố tổng?”
“Ừm? À… Cái này…” Tôi lắp bắp, cười gượng: “Cố tổng hình như hôm qua có bữa tiệc thân mật, bảo tôi hôm nay sáng sớm qua gọi anh ấy, tiện mang bữa sáng cho anh ấy luôn.”
“Thật không?”
Không chỉ Lương Hảo Ly đang nhìn tôi, tất cả những người khác cũng đang nhìn tôi, tôi toát mồ hôi lạnh, lắp bắp nói: “Điều này còn có thể giả được sao? Nếu không mọi người nghĩ sao?”
Lưu Tùng Nguyên đột nhiên cười ra tiếng: “Được rồi, đừng vây quanh cô ấy nữa, cô nhìn bộ dạng cô ấy xem, có thể có gì với Cố tổng sao?”
“Tôi cảm thấy kì lạ.” Lương Hảo Ly cau mày nói: “Trước đây không có tiền lệ này.”
“Bởi vì cô trước đây dù sao cũng có chút sắc đẹp.” Triệu Văn Mãnh lắc đầu cười.
Tiết Tâm Di che miệng cười: “Đồng Kha Kha, bộ quần áo hôm nay của cô đúng là tuyệt, giống như đi ăn trộm của người khác vậy, cô không thể mặc đồ phù hợp với người sao?”
“Còn nữa, cô nhìn lông mày cô đi, mặt của cô… có thể tu sửa được không.” Cô ta có chút chê bai nói.
Tôi cười ngượng: “Có, có sao à? Tôi thấy vẫn, vẫn tốt mà..”
“Ây.” Tiết Tâm Di thở dài, lắc đầu ngồi xuống: “Bỏ đi, coi như tôi không nói gì.”
Sắc mặt Lương Hảo Ly cũng tối lại, nhìn tôi lắc đầu: “Thẩm mỹ của cô đúng là khác hẳn với người thường, được rồi, không nói nữa, cô pha cà phê cho Cố tổng đi, trong tài liệu viết, Cố tổng vừa đi làm phải uống cà phê.”
Vừa dứt lời, máy phát thanh vang lên giọng của Cố Thanh Thiên: “Cà phê!”
Lương Hảo Ly biến sắc, liếc tôi: “Còn không mau lên.”
Tôi nhanh chóng đứng dậy đi vào phòng pha trà, giúp anh ta rót một tách cà phê, không cho đường, bưng vào cho anh ta.
“Cố tổng, cà phê của anh.”
“Để đó.” Anh ta gật đầu, tôi để cà phê qua đó rồi đi ra.
“Đồng Kha Kha, cô thấy tâm trạng Cố tổng hôm nay thế nào?” Tiết Tâm Di hỏi.
Tôi ngỡ ngàng: “Vẫn vậy…”
“Cô ấy vừa tới, biết cái gì.” Lương Hảo Ly xen vào nói, Tiết Tâm Di liền không nói nữa, ngồi trên ghế một lúc, cầm văn kiện gõ cửa phòng làm việc của Cố tổng.
Chưa được một lúc, mặt cô ta trắng bệch đi ra.
“Hôm nay cảnh báo trung cấp.” Cô ta nói.
Trừ tôi ra, tất cả mọi người đều buông tiếng thở dài.
Tôi có chút không hiểu cho nên: “Sao vậy? Cái gì cảnh báo trung cấp? “
“Không có việc gì.” Lưu Tùng Nguyên xua tay nói: “Làm việc đi, hôm nay rất nhiều chuyện.”
Không có ai lên tiếng trả lời, đều bắt đầu vội vàng việc của mình.
Tôi trộm nhìn lén bọn họ, thấy không có ai để ý tôi, liền lấy điện thoại ra, bấm vào danh bạ, bắt đầu lưu số điện thoại đồng nghiệp vào máy, tránh khỏi lại xảy ra việc xấu phải nhờ Cố Thanh Thiên chuyển lời.
Đúng lúc định làm, Lưu Tùng Nguyên đột nhiên gọi tôi: “Đồng Kha Kha.”
“Ây?” Tôi lập tức ngẩng đầu.
“Cô qua đây một chút.” Anh ta vẫy tay tôi.
Tôi đứng dậy nghi ngờ đi tới: “Có chuyện gì sao?”
“Đây là mục hướng dẫn mà trưởng phòng Nghiêm phòng kỹ thuật chuyển cho Cố tổng phê duyệt, anh ấy vừa ra ngoài có việc bận, mục này rất gấp, cô mang vào cho Cố tổng xem một chút đi.”
“Được.” Tôi không nghi ngờ anh ta, cầm tài liệu giao cho Cố Thanh Thiên.
Sau khi ra ngoài, Lưu Tùng Nguyên hỏi tôi: “Cố tổng nói gì không?”
“Không, anh ấy chỉ nói biết rồi, rồi bảo tôi ra ngoài.” Tôi lắc đầu nói.
“Vậy thì chờ một chút.” Anh ta gật đầu, cười nhìn người khác.
Tôi trở lại vị trí của mình ngồi xuống, chưa được một lúc, Triệu Văn Mãnh lại nói có tài liệu cần tôi vào xin chữ ký của Cố tổng, tiếp đó là Tiết Tâm Di, Lương Hảo Ly…
Nói chung là thời gian cả buổi sáng, tôi ra ra vào vào phòng anh ta đến hơn năm sáu chuyến.
Thời gian cơm trưa, không ai mời tôi đi cùng, bởi vì Lương Hảo Ly nói với tôi, tôi phải giải quyết vụ cơm trưa cho Cố tổng, mới có thể ăn no cái bụng của mình được.
Thấy bọn họ rời khỏi, tôi thở dài, đứng dậy gõ cửa phòng Cố Thanh Thiên.
“Cố tổng, bữa trưa anh ăn gì?” Tôi đứng ở cửa cung kính hỏi.
Anh ta liếc mắt nhìn tôi nói: “Đợi chút nữa rồi nói.”
Nói xong lại tiếp tục gõ máy tính, xem ra bộ dạng rất bận bịu.
Tôi trung thực đợi mãi, anh ta không ra, cũng không dặn dò, tôi không nhịn được đi vào hỏi anh ta bữa trưa ăn gì.
“Tùy.” Anh ta nói mà khong ngẩng đầu lên.
Tôi nghĩ, anh ta định ăn trong phòng làm việc, chạy xuống dưới tầng mua hai phần cơm hộp mang lên.
“Cố tổng, cơm trưa của anh.” Tôi gõ cửa đi vào nói.
Cố Thanh Thiên đứng lên, vừa đi vừa nói: “Để đó.”
Tôi đem hộp cơm đến trước bàn nhỏ uống trà, khom lưng để hộp cơm xuống, không đợi tôi đứng thẳng người lên, Cố Thanh Thiên đột nhiên ôm lấy tôi từ phía sau, hai tay không báo trước ấn vào bộ ngực mềm mại của tôi.
“Cố tổng?” Tôi ngạc nhiên kêu lên, vội vàng muốn kéo tay anh ta ra.
“Cố tổng! Cố tổng! Đây là phòng làm việc! Đừng như vậy…”
Cố Thanh Thiên từ phía sau thật chặt bóp chặt lấy tôi, hai tay không chút khách khí nắn bóp, miệng sau tai tôi bật hơi: “Từ sáng sớm tôi đã tò mò… để tôi kiểm tra thử, có phải cô không mặc nội y không!”
Nói rồi, một tay anh ta ôm tôi, một tay từ kẽ hở áo luồn vào, dễ như trở bàn tay bắt lấy thứ mềm mại của tôi.
Tôi sợ hổn hển, cách lớp áo ấn tay anh ta lại, vội vàng nói: “Cố tổng, đừng vậy, đây là phòng làm việc, thư ký Lương bọn họ ăn xong sẽ quay về thôi.”
“Cô không mặc nội ý đứng đung đưa trước mặt tôi cả buổi sáng, không phải là quyến rũ tôi sao? Bây giờ chơi lạt mềm buộc chặt cũng không có ý nghĩa.” Anh ta lạnh lùng nói, ngón tay dài áp sát lại ở nơi mềm mại đó, không ngừng nhào nặn.
Sự ngọ nguậy và chống cự của tôi với anh ta hoàn toàn không chút trở ngại.
Lòng bàn tay anh ta càng lúc càng nóng, nóng đến mức khiến tôi hoảng sợ, lúc anh ta cố ý đùa giỡn hai nơi đỏ hồng kia, tôi rên nhẹ, dùng lực toàn thân giãy giụa, đá đổ hộp cơm trên bàn.
Hộp cơm, rau đều rơi vãi ra, khiến trên bàn dưới đất thành một mảng hỗn độn.
Tôi thấp giọng kêu lên, nắm chặt cá ngòn tay đang cà quét trước ngực của anh ta: “Cố tổng! Hộp cơm của anh… Tôi phải quét dọn…”
Cố Thanh Thiên như không nghe hiểu lời của tôi, không thấy đống hỗn độn đó, ôm tôi đẩy xuống sofa.
Tôi bị anh ta đè chặt giữa sofa và anh ta, cảm giác xương sườn đều bị anh ta đè gãy.
Cảm thấy anh ta cọ xát lung tung từ phía sau tôi, sợi dây căng thẳng trong đầu tôi sắp đứt mất, lúc này, nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài phòng làm việc.
Là Lương Hảo Ly bọn họ ăn xong cơm trưa đã trở về, tôi quá sợ hãi, bất chấp tất cả vật lộn.
“Cố tổng! Cố tổng! Bọn họ về rồi!” Tôi dùng giọng nhỏ nhất cầu xin anh ta: “Mau bỏ tôi ra!”
Cố Thanh Thiên ghé vào người tôi hít một hơi thật sâu, cuối cùng rút tay bỏ tôi ra, tôi lập tức lăn một vòng đứng lên, buộc chỗ hông mà anh ta làm loạn, rồi sửa sang lại âu phục bên ngoài.
Vừa chỉnh xong thì thấy Lương Hảo Ly đi vào, thấy tôi và Cố Thanh Thiên ở đó, mặt lộ vẻ kinh ngạc, lắp bắp nói: “Xin lỗi, Cố tổng, tôi thấy cửa mở, tưởng rằng không có người…”
Cố Thanh Thiên hừ lạnh một tiếng, trở lại cái ghế ông chủ của anh ta ngồi xuống, mà tôi tay chân luống cuống đứng cạnh bàn trà, không biết làm thế nào mới tốt.
Lương Hảo Ly có nhìn ra gì không?
Tôi sợ đến tay chân lạnh buốt.
“Ây da, Đồng Kha Kha, cô còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau nhanh quét dọn!” Lương Hảo Ly thấp tiếng quát.
Tôi bối rối gật đầu, muốn dọn dẹp, lại phát hiện tay không không thể dọn được.
“Đồ ngốc, còn không mau đi lấy đồ.” Lương Hảo Ly lại quát tôi.
Tôi lập tức bước nhanh ra ngoài, lúc đi ra, nghe Lương Hảo Ly đang xin lỗi Cố Thanh Thiên: “Cố tổng, là tôi không quản tốt Đồng Kha Kha mới để cho cô ta phạm sai lầm như vậy, anh…”
Sau đó cô ta còn nói gì đó, tôi không nghe tiếp, nhanh bước chạy đi lấy đồ quét dọn, trở về dọn sạch phòng làm việc của Cố Thanh Thiên.
Chờ tôi đi ra từ phòng làm việc của Cố Thanh Thiên, Lương Hảo Ly nghiêm túc nhìn tôi: “Đồng Kha Kha, tôi cảm thấy chúng ta cần phải nói chuyện.”
“Cô nói có chuyện gì? Đồng Kha Kha, tôi làm việc bên cạnh Cố tổng gần năm năm rồi, đúng là lần đầu thấy người như cô!” Cô ta tức giận trừng mắt khiển trách.
Tôi cúi đầu không dám nhìn cô ta cũng không dám nói lời nào, sợ đến mức không khống chế được run lên.
Tôi không thể tưởng tượng, chuyện của tôi và anh ta nếu bị người khác phát hiện, tôi sẽ có hậu quả gì.
“Nhìn cô sợ sệt kìa!” Lương Tiểu Lộ mắng: “Tài liệu đưa cô hôm qua thì không xem kĩ, rõ ràng là biết Cố tổng không ăn cơm hộp còn mang cơm hộp cho anh ấy, chẳng trách Cố tổng tức giận, não cô không phát triển sao?”
Nghe ra, cơn tức giận Lương Hảo Ly rất lớn, rất tức giận, nhưng nghe lời của cô ta, tôi kinh hồn bạt vía, nháy mắt bình tĩnh lại.
Thì ra, cô ta cho là như vậy…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT