Tôi đã quen với việc anh ta nói tức là tức rồi, cúi đầu làm bộ như không nghe thấy.
Cố Thanh Thiên lạnh lùng hừ một tiếng, tiếng bát đũa phát ra, tôi biết là anh ta cố ý, đang bất mãn phát tiết.
Anh ta nhanh chóng ăn xong, tôi cố ý kéo dài thời gian, muốn kéo dài lâu một chút thì bản thân nhận ít tội.
“Ăn xong thì dọn sạch sẽ.” Anh ta nói.
Tôi gật đầu, nhìn anh ta rời khỏi phòng ăn.
Tôi chậm rãi ăn xong, thu dọn sạch sẽ, trong phòng khách không thấy bóng dáng Cố Thanh Thiên.
Lúc đang không biết thế nào cho phải, tay anh ta cầm theo bộ quần áo đi tới, ném cho tôi: “Mặc vào.”
Tôi tới gần nhìn qua, trong lòng rất ngạc nhiên, đó lại là một bộ lễ phục kiểu công chúa, màu trắng thuần khiết, không có trang trí, xem ra rất thuần khiết trong sáng.
Chỉ là, một người đàn ông như anh ta sao có thể có váy của con gái chứ?
“Mau thay đi!” Anh ta lại ra lệnh, nghe có vẻ rất nôn nóng và bất an.
Tôi đành phải bỏ khăn tắm ra, thay quần mặc váy vào.
Mặc lên người cảm thấy rất mềm mại thoải mái.
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía anh ta, thấy ánh mắt của anh mơ hồ, hình như đang nhìn tôi, mà lại giống như không nhìn, rất kỳ lạ.
“Cố tổng?”
Tôi bị anh ta nhìn đến mức trong lòng thấy sợ hãi, lo lắng nắm chặt váy, gọi anh ta một tiếng.
Cố Thanh Thiên định thần lại, đột nhiên xoay người đi tắt hết đèn.
Trong phòng lập tức đen ngòm, tôi khó chịu nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra, Cố Thanh Thiên đã đến trước mặt tôi.
Ngửi thấy mùi cỏ xanh, tôi vội vàng mở mắt, nhưng phòng tối quá, tôi không thấy mặt anh ta, chỉ thấy hơi thở của anh ta đột nhiên lướt qua vai tôi.
Anh ta rất thích ngửi mùi trên cơ thể tôi, như một con chó không ngừng ngửi, từ lúc tôi ở cùng anh ta mới phát hiện ra.
Tôi tự ngửi, rõ ràng không thấy trên người có mùi gì, nhưng anh ta cứ ngửi như vậy, tôi luôn nghĩ trên người chắc chắn có mùi gì đó kích thích anh ta, vì thế mà lúc tôi tắm cũng không dám dùng sữa tắm có mùi thơm, chỉ dùng nước sạch tắm, muốn rửa sạch mùi trên người.
Nhưng rõ ràng không có một chút tác dụng nào, anh ta cứ ngửi từ đầu tới chân, dường như ngửi mãi không thấy chán.
Lúc này, tay anh ta không đụng vào tôi, chỉ hôn nhẹ lên phần vai hở ra của tôi, hôn theo đường cong từ cổ hôn lên vành tai, hôn lên tóc…
Nhẹ nhàng, tựa như chuồn chuồn lướt qua mặt nước.
Dịu dàng, nâng niu như bảo vật.
Trước giờ chưa từng thấy anh ta dịu dàng như vậy, đôi môi hơi lạnh thậm chí có chút run rẩy, sự run rẩy đó như cánh của con bướm rung lên, rung động lòng tôi.
Lúc anh ta hôn đến mắt tôi, tôi bỗng nhiên nhắm mắt lại, anh ta ngừng lại một chút, nói: “Đừng nói gì, trò chơi bắt đầu rồi.”
Tất nhiên tôi biết trò chơi đã bắt đầu, ngón cái sớm đã bấm vào ngón trỏ, chỗ đó tôi vừa để lại vết răng, bị ngâm nước nên có chút trắng bệch, chỉ cần vừa đụng đã thấy đau, cái đau này khiến tôi luôn tỉnh táo.
Đôi môi hơi lạnh của anh ta cuối cùng cũng đặt lên môi tôi, rất nhẹ nhàng, mềm mại, tinh tế, đầu lưỡi thử thăm dò tách hai hàm răng của tôi…
Tôi bị động tiếp nhận, cảm thấy môi anh dần nóng lên, sức hôn càng mạnh hơn.
Môi bị anh cắn làm cho đau, tôi nhíu mày, không chịu được khuôn mặt muốn tách khỏi anh.
Phản ứng của tôi có lẽ đã chọc giận anh ta, anh ta đưa tay siết chặt lấy eo của tôi, kéo tôi vào lòng.
“Sao lại muốn tránh tôi.” Anh ta cắn vành tai tôi, thấp giọng hỏi.
Tôi có chút run sợ, trong bóng tối, tôi lại thấy trong giọng nói của anh ta nghe được sự cô đơn và thống khổ.
Điều này tuyệt đối không phải thật!
Tôi không lên tiếng, nhìn trong bóng tối, tôi cảm giác trong căn phòng này dường như có một người khác, mà câu hỏi của anh ta là hỏi người đó…
Cái ý nghĩ này làm tôi sởn tóc gáy, không kìm được rùng mình một cái.
Tay anh ta lập tức xoa lưng tôi, như là trấn an cũng như muốn sưởi ấm cho tôi.
Rất nhanh, sự dỗ dành này liền trở nên hư hỏng, lòng bàn tay anh trở nên nóng người, sau khi vuốt ve từ vai xuống phía dưới, thuận thế kéo khóa váy của tôi ra.
Bộ váy tơ lụa chớp mắt đã tuột xuống chân tôi, lộ ra làn da trắng mịn, tôi thầm vui mừng vì ở đây đủ tối, tối đến mức tôi không thấy rõ anh ta, anh ta cũng không thấy rõ tôi.
Tay anh sờ soạng người tôi, hai bầu ngực mềm mại bị anh nắn bóp, chốc lát lại trượt xuống dưới bóp mông tôi, chốc lại buông ra, vuốt ve hông của tôi.
Anh ta cứ mãi sờ soạng như thế, tôi cứng ngắc tựa vào lồng ngực anh ta, chống cự lại nhiệt độ của lòng bàn tay anh ta, nếu chỉ như vậy thì tôi có thể chịu được.
Sau đó tôi biết tôi sai rồi, tay anh ta nóng lòng muốn thử thăm dò tôi, tôi hít một hơi lạnh, muốn đẩy tay anh ra đổi hướng khác, nắm chặt quần áo của anh ta, vùi đầu vào trong thở gấp.
Anh ta cười mặc dù không ra tiếng, nhưng tôi nghe thấy tiếng đập trong lồng ngực anh ta.
Anh ta nhất định là cười tôi không nhịn được, tôi đỏ mặt cắn áo của anh ta, như vậy thì tôi sẽ không phát ra tiếng.
Vốn dĩ lực nhẹ nhàng trở nên mạnh hơn rất nhiều, tôi cảm giác móng tay của anh ta cào đỏ ngực tôi, tôi nắm lấy áo anh ta run lên, anh ta dường như phát hiện ra trò gì đó thú vị, vừa bóp vừa cào, kích thích làm tôi thở gấp.
Đẫy đà trở nên căng đau không ngớt, rất muốn có người nắn bóp giúp, tôi ưỡn ngực, lại thấy xấu hổ rụt lại.
Tôi sao lại có thể hùa theo anh ta được? Tuyệt đối không thể.
Mà anh ta lại nhận ra được nhu cầu của tôi, lực bị thương nặng lại càng nặng hơn, rõ ràng là có chút đau, nhưng tôi lại cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Trong phòng không tiếng động, trừ tiếng thở hổn hển của tôi ra thì không có bất kỳ âm thanh nào khác, nếu như người không biết, có lẽ cho rằng trong phòng chỉ có một người, nhưng rõ ràng Cố Thanh Thiên cũng đang ở đó, đến một âm thanh anh ta lại có thể không phát ra.
Tối tăm và im lặng khiến cảm quan của tôi mẫn cảm đến dị thường.
Khi anh ta nâng tôi lên, áp sát khiến tôi đứng không vững vịn vào anh ta, tôi cảm thấy cái chỗ lồi lên đáng sợ đó đang cạ nhẹ vào tôi, tôi run rẩy ôm lấy đầu anh, cảm thấy môi lưỡi anh ta đang càn quét ngực tôi, cảm giác đó, còn kích thích hơn khi anh ta dùng tay.
Rất muốn…
Thực sự phát điên lên rồi, tôi rất muốn…
Tôi không chịu được nắm chặt lấy tóc anh ta, cuối cùng cũng ép anh thở ra một hơi gấp gáp.
Nhưng anh ta cũng không nói gì chỉ vỗ vào mông tôi một cái, ý muốn tôi an phận một chút.
Tôi biết mình không nên, nhưng tôi không chịu được, bóng tối đã thúc mạnh khao khát của tôi, tôi không nhịn được đong đưa hông cọ xát vào quần áo anh ta, cái cảm giác gồ ghề cọ xát khiến tôi phát điên.
Trong thoáng chốc, tôi còn nhớ không thể phát ra tiếng, nhưng vô số tiếng rên rỉ đều bị chặn ở cổ họng, bất kỳ lúc nào cũng có thể bật ra, tôi khẽ run cắn vào đốt ngón trỏ, hơi thở lại không khống chế được thở gấp run lên.
Có lẽ anh ta cũng bị tôi cọ xát đến nóng lên, càng dùng sức mút thỏa thích, ngón tay theo đường cong của mông trượt vào trong…
“A…” Tôi chợt ngửa đầu về phía sau, không chịu được phát ra tiếng kêu chói tai ngắn ngủi.
Thời gian lập tức dừng lại.
Động tác và nụ hôn của anh ta cũng ngừng lại.
Đầu óc tôi trống rỗng không biết gì ôm lấy đầu anh ta, nắm nhẹ tóc anh ta run rẩy thở gấp.
Lúc tôi còn đang hỗn độn, Cố Thanh Thiên đột nhiên ném tôi xuống.
Tôi bị ngã xuống đất, xương cụt đau như nứt ra vậy, đau nhức khiến tôi tỉnh lại, thân thể nóng bừng lập tức lạnh buốt.
Tôi vừa mới…
Tôi vừa rồi hình như đã phát ra tiếng rồi?
“Mất hứng!” Tôi nghe thấy tiếng anh ta mắng, rồi tiếng bước chân dời đi, còn cả tiếng anh ta đá cái gì đó lớn tiếng mắng nhiếc.
Tôi cuộn mình trên sàn, ôm lấy mình.
Tôi thua rồi, tôi đã thua rồi?
Ba ngày nay, tôi trốn không được tránh không xong!
Sự nhận thức này khiến tôi như rơi vào hầm băng.
Lúc tôi đang không biết làm thế nào, đèn được bật lên, ánh đèn lóe sáng chiếu nghiêng xuống, chói cả mắt, tôi vội vàng nhắm mắt lại.
Ngay sau đó, tôi nghe thấy giọng của Cố Thanh Thiên: “Mau đứng dậy, mặc quần áo vào!”
Tôi mở mắt, không biết lúc nào thấy anh ta đã đứng trước mặt tôi, mặt hung ác nham hiểm nhìn tôi, như ngọn núi lửa lập tức muồn phun trào.
Sự giễu cợt và chán ghét trong ánh mắt anh ta lộ rõ, tôi cắn môi, dè dặt đứng lên, mặc cái váy trắng nhặt từ dưới đất, đôi tay run tới mức không kéo khóa được.
Cố Thanh Thiên không kiên nhẫn đợi tôi kéo khóa xong, anh ta siết chặt cổ tay tôi, không để ý mà kéo lộn xộn áo trên vai tôi, nhìn tôi chằm chằm, ấn tay của tôi vào cái thứ lồi lên một cục đó.
Tôi run rẩy trợn tròn hai mắt.
“Nên làm thế nào, cô biết rồi đấy.” Anh ta lạnh lùng nói.
Giọt nước mắt bị sỉ nhục liền tràn đầy khóe mắt, ánh mắt tôi rủ xuống, quỳ trước mặt anh ta, kéo quần anh ta xuống…
Không dễ dàng gì mới thỏa mãn được anh ta, tôi lảo đảo chạy vào phòng vệ sinh nôn mửa không ngừng.
Cửa phòng vệ sinh bị đạp mở, Cố Thanh Thiên nhìn tôi nôn mửa lạnh lùng nói: “Cô thua rồi, ba ngày này cô phải ở đây.”
Trả lời tôi là tiếng cửa phòng, anh ta đập lên cửa.
Tôi ngơ ngác ngồi xổm trong chốc lát, chân tay luống cuống bò lên, nhoài lên bồn rửa mặt ra sức súc miệng, sau đó ra khỏi phòng vệ sinh, không thấy bóng dáng anh ta ở phòng khách, tôi liền đi phòng khác tìm.
“Cố tổng!”
Tôi tìm anh ta ở phòng sách: “Cố tổng, tôi không thể ở đây được.”
Điện thoại trong nhà để chế độ máy bay, Hạng Chương và bác sẽ gọi máy đó tìm tôi, nếu tôi không ở đó thì khó có cách nào giải thích.
“Cô có tư cách để bàn điều kiện với tôi sao?” Cố Thanh Thiên nhìn tài liệu trong tay, mắt cũng không thèm ngước lên.
Tôi lắc đầu, sau khi phát hiện anh ta không nhìn, vội vàng nói: “Cố tổng, tôi thực sự không thể sống ở đây, người nhà tôi sẽ gọi điện tìm tôi.”
“Đây là chuyện của cô.” Cố Thanh Thiên lạnh lùng nói.
Tên khốn nạn này, một chút lòng người cũng không có!
“Cố tổng…” Tôi dùng dằng muốn thuyết phục anh ta, nhưng vẻ mặt lạnh lùng của anh ta khiến tôi không còn cách nào dám mở miệng.
“Đồng Kha Kha, trong giao dịch của chúng ta bao gồm cô phải phục tùng tuyệt đối tôi, không có chuyện tôi phải nghĩ cách giúp cô ứng phó với người nhà cô.” Anh ta lạnh lùng cười nói.
Tôi ngơ ngẩn, chán nản rời khỏi phòng sách, giúp anh ta đóng cửa phòng.
Như du hồn đi tới phòng khách, tôi đứng lại, ngỡ ngàng nhìn màu đen và trắng trước mắt.
Nếu như thế giới của tôi mãi mãi chỉ có đen và trắng thì tốt biết bao, thì tôi sẽ không tới nơi xám lạnh không thấy người này.
Cười đau khổ, tôi đi tới nơi hành lang đó, lấy điện thoại từ trong túi, gọi cho Trình Gia Tiên.
Gọi một hồi lâu mới có người nhận, tiếng nhạc ồn ào chói tai bên kia, tôi biết cô ấy lại đi lăn lộn rồi.
“Kha Kha, cậu có chuyện gì sao?” Cô nói giống như đang hét.
Tôi bỏ điện thoại ra một chút, đợi cô ấy hét xong tôi mới nói: “Gia Tiên, tớ xin cậu một chuyện, cậu nhất định phải giúp tớ.”
“Cậu nói cái gì?” Trình Gia Tiên lại hét: “Thôi! Cậu đợi một chút…”
Tiếng nhạc trong ống nghe dần dần nhỏ đi, Trình Gia Tiên mới lên tiếng: “Được rồi, tớ nghe thấy rồi, cậu vừa nói cái gì?”
“Gia Tiên, cậu giúp tớ nói dối, nếu Hạng Chương hỏi, thì cậu nói mấy ngày nay tớ vẫn ở nhà.” Tôi yếu ớt nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT