Cố Thanh Thiên giằng tay tôi ra, nhích ra sau hai bước rồi quát, “Đồng Kha Kha, cô đừng có điên nữa đi. Giờ hỏi mấy câu này thì còn có ý nghĩa gì chứ?”
“Có chứ sao không!” Tôi không bỏ qua cho anh nữa đâu, “Nó rất có ý nghĩa với em!”
“Cố Thanh Thiên, lời anh nói quyết định rằng em sẽ đi hay ở, anh nói xem có ý nghĩa hay không?”
“Cô đi hay ở ấy à? Cô nói cô yêu tôi cơ mà? Vậy thì ở lại đi, còn vấn đề gì nữa chứ?” Cố Thanh Thiên cau mày.
“Vấn đề là em sẽ không ở bên một người không yêu em.” Tôi đáp.
Cố Thanh Thiên im lặng nhìn tôi, tôi vẫn khăng khăng nhìn anh, đêm nay, nếu không nhận được câu trả lời từ anh thì tôi sẽ không đi đâu.
Một lúc lâu sau, anh đột nhiên đi đến cạnh giường rồi ngồi xuống, tôi nhìn tấm lưng hơi còng xuống của anh mà cảm thấy cay cay khóe mắt.
Không ai hay biết rằng, trong lòng tôi, sự tồn tại của anh chẳng khác nào đấng cứu thế, nhưng thân hình dong dỏng cao ấy đang còng xuống, trong lúc tôi hôn mê, anh đã trải qua thời gian ấy thế nào vậy?
Tên ngốc này, đã đến nước này rồi còn không chịu thừa nhận rằng anh cũng yêu tôi!
Tôi hít một hơi thật sâu, quyết định thừa dịp xông lên, đêm nay tôi phải làm tên ngốc này tỉnh ngộ mới được.
Anh nói xong thì nằm xuống, quay lưng về phía tôi, “Đồng Kha Kha, cô để tôi nghĩ đã, ngày mai tôi sẽ trả lời cô, được chứ?”
Có chút chuyện cỏn con ấy thôi mà muốn nghĩ cả đêm nữa hả?
Tôi nhìn bóng lưng anh và đáp, “Được thôi, anh cứ suy nghĩ đi, em cho anh cả đêm để suy nghĩ. Em muốn sáng mai phải nhận được đáp án, nhưng em nhắc anh câu này, đáp án của anh cũng quyết định việc em chết hay sống đấy!”
Tôi nói xong thì đi đến bên giường của anh, cúi người hôn lên tóc anh, sau đó ghé vào tai anh nói thầm, “Cố Thanh Thiên, thực sự thì em… không sợ chết đâu!”
Bỏ thêm một mồi lửa, tôi mỹ mãn xoay người ra khỏi phòng.
Triệu Văn Mãnh vẫn còn tần ngần ngoài cửa, thấy tôi đi ra thì vội ngó đầu vào nhìn, “Cố tổng ngủ rồi hả?”
“Ừ, nói mệt nên ngủ rồi.” Tôi đáp.
Anh ta nhìn kỹ rồi mới an tâm đóng cửa lại, “Cô cũng về phòng ngủ đi.”
“Ừ, sáng mai tôi lại qua.” Tôi mỉm cười, vịn tường đi.
Đêm nay, tôi mang nụ cười vào trong giấc ngủ.
Cảm giác lâu lắm rồi mới có ngủ sâu đến thế, y tá gọi tôi dậy bảo tôi ăn sáng. Treo bình truyền nước lên, chờ tôi ăn sáng xong thì định tiêm một mũi cho tôi.
“Lát đi. Tôi còn có chuyện cần làm.”
Tôi xuống giường rồi đi thử hai bước, thấy ổn hơn đêm qua nhiều, bèn lên tầng tìm Cố Thanh Thiên.
Tôi không thấy Triệu Văn Mãnh ngồi ngoài cửa, chắc là về nhà rồi chưa quay lại. Tôi nhìn cửa phòng trong gang tấc, Cố Thanh Thiên đang ở bên trong, tôi vui vẻ mở cửa.
“Cố Thanh Thiên…”
Cả hai người trong phòng đều quay lại nhìn tôi, mà tôi như bị người ta tát một phát nổ đom đóm mắt, thân thể không khống chế được mà lảo đảo, vội vàng lùi về sau.
Cố Thanh Thiên! Ôn Nhã Gia!
Họ đang ôm nhau…
Thật nực cười. Tôi còn ảo tưởng rằng Cố Thanh Thiên yêu tôi, chỉ là anh ấy không nhận ra nữa chứ.
Nhưng khi nhìn thấy họ ôm hôn nhau, mọi điều mà tôi tin tưởng tan biến như bong bóng xà phòng…
Giấc mộng đẹp cả đêm hôm qua của tôi đã tan biến.
Tôi xoay người xuống tầng, về phòng mình.
“Cô Đồng, cô về rồi à, mau ăn cơm đi, ăn xong tôi còn tiêm cho cô nữa.” Cô y tá dịu dàng cười đón tôi.
Tôi nhắm chặt hai mắt, nghiến răng đáp, “Cô ra ngoài đi.”
“Cô Đồng?”
“Ra ngoài ngay! Tôi bảo cô đi ra!” Tôi không quan tâm, kéo y tá rồi đẩy cô ấy ra ngoài.
Cô y tá nọ chắc sợ lắm, còn không ngớt lời nói rằng, “Cô Đồng, cô bình tĩnh lại đi, cẩn thận vết thương của cô, cô Đồng….”
Giờ thì chẳng còn vết thương da thịt nào đau đớn đến tận xương như vết thương trong tim tôi đâu.
“Đồng Kha Kha!” Ngoài cửa vang lên tiếng nói của Cố Thanh Thiên, tôi lập tức che kín tai.
“Không cần phải nói gì nữa hết! Cố Thanh Thiên, tôi biết anh định nói gì rồi! Vì vậy anh không cần phải nói gì nữa hết!”
“Tôi chỉ cần anh trả con lại cho tôi, nếu anh là một thằng đàn ông thì nói lời giữ lời đi, trả con lại cho tôi, tôi mang hai đứa nó rời khỏi đây.”
Tôi ngồi xổm trên nền đất, bịt tai lại rồi gào lên.
“Đồng Kha Kha, mở cửa ra, chúng ta cần nói chuyện.”
“Chẳng có gì phải nói nữa hết! Tôi không nghe! Tôi không muốn nghe!” Tôi gào khản cả cổ, “Cố Thanh Thiên, tôi van anh, anh trả con lại cho tôi đi! Tôi chịu rồi, tôi chịu rồi được chưa? Tôi không cần đáp án của anh nữa!”
“Đồng Kha Kha, nghe tôi giải thích đã, những gì cô vừa thấy…”
Ngoài cửa vang lên tiếng của y tá, “Cố tổng, ngài đừng nói nữa, ngài có nghe thấy không? Cô Đồng không thể chịu thêm bất kỳ kích thích nào nữa, ngài chờ cô ấy bình tĩnh lại rồi nói được không?”
Một lúc sau, Cố Thanh Thiên mới thở dài, “Được rồi, Đồng Kha Kha, cô bình tĩnh lại đi rồi chúng ta nói tiếp.”
Còn cái gì phải nói nữa chứ? Tôi tự giễu.
Không quan tâm y tá và bác sĩ khuyên van thế nào tôi cũng không mở cửa. Một lúc sau, tôi nghe thấy tiếng của Ôn Nhã Gia.
“Đồng Kha Kha, cô có đó không? Tôi biết, cô đang ở ngay cánh cửa này đúng không?”
Tôi giật mình bật dậy, nhíu mày nghe cô ta nói.
“Cô ở đó thì tôi nói tiếp nhé.”
“Lúc trước, khi cô hôn mê, anh Thánh chăm sóc tận tình cho cô, hẳn vì thế mà cô đã có vài suy nghĩ không thực tế. Tôi chỉ muốn nói cho cô biết rằng, cô đã hiểu lầm rồi, anh ấy liều mạng chăm sóc cô không phải vì anh ấy yêu cô, chỉ vì cô là mẹ của con anh ấy mà thôi.”
“Anh ấy không muốn đám trẻ mồ côi mẹ nên mới… cô hiểu ý tôi chứ? Anh ấy thật ra là người rất mềm lòng, vì vậy sau khi quen cô, mới làm nhiều chuyện vì cô đến thế.”
“Đồng Kha Kha, nếu cô biết ơn anh Thánh thì hãy rời khỏi anh ấy đi. Đừng tiếp tục cãi vã với anh ấy nữa, cô cũng biết tình trạng hiện giờ của anh ấy đấy, anh ấy cần được nghỉ ngơi.”
Chất giọng của Ôn Nhã Gia vẫn dịu dàng như thế, nhưng tôi nghe mà lạnh cả người.
“Đồng Kha Kha, tôi rất biết ơn vì cô đã cứu anh Thánh hôm ở chỗ Tạ Yên Duyên, cô muốn gì thì cứ nói với tôi đây, tôi sẽ tận tâm tận sức thực hiện điều cô muốn.”
Nghe vậy tôi mở cửa ra, hờ hững nhìn khuôn mặt kinh ngạc của Ôn Nhã Gia.
Ngoài cửa không còn ai khác mà chỉ có cô ta, tôi cười lạnh, “Ôn Nhã Gia, không có ai mà cô cũng diễn nhập tâm đến thế, tôi thật sự bái phục cô.”
Cô ta lạnh cả mặt, “Đồng Kha Kha, những lời tôi vừa nói cô đều nghe thấy hết rồi đúng không?”
“Đúng, tôi nghe hết rồi. Nhưng tôi nói này, tôi cứu Cố Thanh Thiên cũng chỉ vì anh ta là bố của các con tôi thôi, tôi cũng không muốn hai đứa còn nhỏ như vậy đã mồ côi cha, chỉ như vậy thôi, không hơn không kém.”
“Vậy nên cô cũng đừng nghĩ nhiều, tôi cũng hai năm rõ mười chuyện của cô và anh ta rồi, cô không cần nói nhiều vậy, tôi tự khắc sẽ đi!”
“Nhưng cô đã nói sẽ cố gắng thực hiện hết yêu cầu của tôi, vậy càng tốt, tôi xem xem cô có bản lĩnh ấy không.”
“Giờ cô dẫn Niếp Niếp và Trạch Khôn đến đây, tôi sẽ dẫn hai đứa nó đi luôn, sau này không bao giờ xuất hiện trước mặt cô nữa, được không nào?”
Ôn Nhã Gia nhìn tôi với ánh mắt không thể tin nổi, “Cô nói thật đấy à?”
“Thật không thể thật hơn, nhưng cô phải làm được đã.”
Tôi nói xong thì đóng sập cửa lại.
Mặc kệ người ta giải thích thế nào tôi cũng không thèm quan tâm, tôi chỉ quan tâm đến kết quả, chỉ muốn đưa Niếp Niếp và Trạch Khôn cao chạy xa bay!
Tôi hít một hơi thật sâu rồi sờ lên khóe mắt, phát hiện tôi không rơi lấy một giọt nước mắt nào hết, thì ra đau đến cùng cực sẽ thành chết lặng.
Tôi bây giờ đứng còn không vững, muốn đi còn không đi được, cuối cùng đành dùng cả tay cà chân bò lên giường bệnh, nằm xuống rồi nhắm mắt lại.
Không chỉ có Cố Thanh Thiên cần nghỉ ngơi lại sức thôi đâu, tôi cũng cần chứ, tôi còn phải đưa các con đi khỏi đây mà.
Không hiểu vì sao mà tôi rất tin, rằng Ôn Nhã Gia sẽ làm được!
Tôi ngủ một giấc, khi tỉnh dậy, không ngờ Cố Thanh Thiên ngồi trước mặt tôi.
Tôi thét ầm lên, gọi y tá và bác sĩ.
“Đồng Kha Kha, cô bình tĩnh lại đã.” Cố Thanh Thiên vội vã trấn an tôi.
Tôi bịt chặt tai, gào ầm lên bắt anh ra ngoài, đến khi bác sĩ và y tá chạy đến túm anh đi tôi mới ngừng kêu gào.
“Cô Đồng, cô làm sao thế?” Y tá sợ xanh mặt hỏi tôi.
Tôi ôm chặt lấy đầu gối, bình tĩnh đáp, “Tôi không muốn gặp anh ta, đừng để anh ta vào đây, cũng đừng để anh ta ngồi cạnh tôi!”
“Nhưng…”
“Đuổi anh ta đi đi! Tôi sẽ ăn cơm tôi sẽ tiêm thuốc, giờ tôi đang đói đây!” Tôi ngắt lời.
Y tá và bác sĩ nhìn nhau, đáp lời tôi rồi ra khỏi phòng, tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng họ khuyên nhủ Cố Thanh Thiên tạm thời cứ lánh mặt đã.
Lát sau, y tá vào báo tôi biết Cố Thanh Thiên đã đi rồi, tôi lạnh nhạt gật đầu, giơ tay ra cho cô ấy tiêm.
Sau đó, một y tá khác mang cơm đến cho tôi, tôi cũng ngoan ngoãn ăn hết.
Các y tá thở phào nhẹ nhõm, dặn tôi phải nghỉ ngơi rồi rón rén ra ngoài.
Tôi nhìn dịch truyền vào huyết quản tôi, đếm thời gian chờ Ôn Nhã Gia đến.
Quả nhiên, tôi không tin lầm cô ta mà, Ôn Nhã Gia đưa Niếp Niếp và Trạch Khôn đến thật!
“Niếp Niếp! Trạch Khôn!” Tôi ngồi bật dậy, giang tay về phía hai đứa.
Hai đứa khóc lóc rồi nhào vào vòng tay tôi.
“Mẹ ơi! Mẹ!”
Nghe các con khóc gọi mẹ, tim tôi như ngừng đập.
“Đừng khóc nữa.” Ôn Nhã Gia luôn nhìn về phía sau xem xét, cô ta có vẻ rất cuống, “Muốn khóc thì rời khỏi đây đã rồi khóc, giờ còn chưa an toàn đâu!”
“Đồng Kha Kha, tôi dẫn hai đứa nó đến cho cô rồi đấy, bao giờ cô đi?”
Tôi lau nước mắt cho hai đứa con, dỗ chúng nín khóc rồi mới đứng dậy, “Đi ngay đây!”
“Vậy mau lên đi.” Ôn Nhã Gia nói khẽ, cô ta ném cho tôi một cái ví, “Có ít tiền trong này, coi như tiền xe cho cô đấy.”
“Cảm ơn.” Tôi không do dự cầm lấy ví rồi nhét vào túi áo.
“Niếp Niếp, Trạch Khôn, các con có muốn đi theo mẹ không?” Tôi ngồi xổm xuống hỏi hai con.
Trạch Khôn gật đầu ngay tắp lự, khuôn mặt Niếp Niếp vẫn lơ mơ lắm, nhưng dường như con bé cũng nhận ra điều gì rồi, “Mẹ ơi, chúng ta lại rời khỏi đây, rời khỏi bố đúng không?”
“Ừ, nhưng sau này con có thể sống với mẹ và em trai nữa.” Tôi đáp.
Khuôn mặt bé nhỏ của Niếp Niếp nhăn nhíu, “Vậy được ạ…”
Tôi biết, con bé vẫn còn lưu luyến bố lắm, nhưng giờ tôi không có thời gian trấn an con bé, sờ đầu con gái rồi kéo hai đứa ra khỏi bệnh viện.
Ngoài cổng viện có vài chiếc taxi, tôi gọi đại một chiếc, đưa Niếp Niếp và Trạch Khôn vào, khi tôi định lên xe thì đằng sau vang lên tiếng quát của Cố Thanh Thiên.
“Đồng Kha Kha, cô đứng lại đó cho tôi!”
Tôi đóng sầm cửa xe theo bản năng, sợ bị Niếp Niếp và Trạch Khôn nghe thấy.
Khi tôi quay người lại, thấy Cố Thanh Thiên đang chạy về phía tôi, đằng sau còn có Ôn Nhã Gia và Triệu Văn Mãnh, ai cũng đeo vẻ mặt lo lắng.
“Anh Thánh, anh chạy chậm thôi, chờ em với!”
Nháy mắt, họ đã chạy đến trước mặt tôi, chỉ đứng cách tôi có hai bước.
Tôi dựa vào cửa xem nhìn ba người họ.
“Cố tổng, có chuyện gì à?”
“Cô lại muốn làm gì?” Cố Thanh Thiên thở hổn hển hỏi.
“Tôi muốn làm gì à? Không phải Cố tổng thừa biết rồi sao?” Tôi lạnh lùng đáp lại, “Ngài đây đã nói, sẽ để tôi mang Niếp Niếp và Trạch Khôn đi rồi mà? Giờ tôi đang định dẫn chúng đi đây.”
Cố Thanh Thiên trừng mắt với tôi, “Tôi không cho phép! Đồng Kha Kha, cô đừng điên nữa, mau đưa tụi nhỏ xuống!”
“Cố tổng, ngài đã không còn cơ hội để đổi ý nữa rồi!” Tôi lạnh mặt đáp, mở cửa vị trí lái phụ, định bụng giờ lên xe rồi bảo lái xe chạy thật nhanh, xác suất chạy trốn sẽ cao hơn.
“Đồng Kha Kha, cô đừng làm chuyện điên rồ!” Lần này, người lên tiếng là Triệu Văn Mãnh.
Tôi mỉa mai, “Chuyện điên rồ gì chứ? Chuyện mà tôi muốn làm nhất trong đời chính là chuyện này đấy, các người đừng hòng cản tôi! Bằng không… giờ tôi lao ra giữa đường, kết quả thế nào chắc các người cũng tự biết.”
Đối mặt với sự im lặng của cả ba, tôi nhìn chằm chằm từng người một, nhìn thấy Ôn Nhã Gia thở phào.
Ả đàn bà này…
Dù tôi phải đi, tôi cũng sẽ không để ả được thỏa mãn đâu!
Tôi cắn môi, đang định nói thì Cố Thanh Thiên đột nhiên ngắt lời, “Đồng Kha Kha, đêm đó cô luôn miệng nói thích tôi, bằng lòng vì tôi mà trả giá bằng cả tính mạng, những chuyện cô làm hiện tại là tình yêu của cô đó à?”
“Không hỏi rõ ràng đã muốn mang con chúng ta đi, cứ rời đi một cách dứt khoát, không nói một lời nào, đây là tình yêu của cô dành cho tôi à?”
“Cô trở mặt nhanh quá, cô không kiên trì chút nào hết, đây là tình yêu cô dành cho tôi à?”
“Thích một người là phải ở bên người đó đến đầu bạc răng long cơ mà? Phải bên nhau cùng nhau ngắm nhìn lũ trẻ trưởng thành, không đúng sao?”
“Đồng Kha Kha, tình yêu của cô thật khác người, thật sự khiến tôi phải mở rộng tầm mắt!”
Cố Thanh Thiên hùng hổ nói vậy, nhưng nhìn thấy khuôn mặt của Ôn Nhã Gia, tôi lại bực mình.
Tôi đã tác hợp cho họ thế còn gì nữa, họ còn muốn thế nào nữa?
Tôi hít một hơi thật sâu rồi mỉm cười đáp, “Ừ đấy, tình yêu của tôi là vậy đấy. Cố Thanh Thiên, tôi thích anh đến mức có thể không màng đến tính mạng, thích đến mức nhất quyết phải rời khỏi anh mới sống được, đó chính là tình yêu của tôi đấy, nếu anh không chấp nhận được thì tôi chỉ có thể nói câu này, rất xin lỗi anh.”
Tôi nói xong thì lên xe, đóng cửa.
Cố Thanh Thiên lao đến đập cửa xe, “Đồng Kha Kha, cô cút xuống ngay, nghe tôi nói cho rõ đây!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT