Quả nhiên Ôn Nhã Gia lập tức tỏ vẻ cô đơn: “Tôi thật không ngờ…”

“Không ngờ cái gì? Không ngờ Cố Thanh Thiên không chờ cô sao?” Tôi khẽ cười, “Cô Ôn, trong mười mấy năm cô bặt vô âm tín, Cố Thanh Thiên mới là người bị bỏ rơi kia mà? Sao trông cô giống như là mình bị đá vậy?”

“Không, tôi đâu có nghĩ vậy.” Ôn Nhã Gia mấp máy môi, mỉm cười với tôi, “Anh ấy hạnh phúc thì tôi cũng mừng thay cho anh ấy, tôi không có ý gì khác.”

“Ồ, cảm ơn cô.” Tôi lịch sự gật đầu với cô ta rồi rời đi.

Tuy mạnh miệng là thế nhưng thật ra trong lòng tôi rất bồn chồn lo lắng. Nếu Ôn Nhã Gia chỉ đơn giản đến chơi thì còn dễ đối phó, nếu cô ta tìm đến Cố Thanh Thiên với mục đích nối lại tình xưa thì phải làm sao đây? Đáng lẽ ra ở độ tuổi này, cô ta phải kết hôn từ lâu mới phải?

Tôi quay đầu nhìn Ôn Nhã Gia theo bản năng, phát hiện cô ta vẫn còn đứng ngơ ngác ở cầu thang. Xem ra nhưng lời tôi vừa nói đánh sâu vào tinh thần cô ta, vì vậy tôi càng chắc chắn, cô ta tới tìm Cố Thanh Thiên để nối lại tình xưa đây mà!

Tôi mang nỗi lo âu vào phòng bọn trẻ. Thấy tôi đến, chị Linh gật đầu rồi đi ra ngoài. Tôi dè đặt nằm xuống giường, chẳng hề buồn ngủ.

Thẫn thờ chốc lát, tôi không dằn được trở mình. Niếp Niếp bị đánh thức, dụi mắt ngồi dậy, thấy tôi thì lập tức nhoẻn miệng cười tươi: “Mẹ!”

“Suỵt.” Tôi vội bật dậy ra hiệu con bé nói nhỏ một chút, “Em con vẫn chưa tỉnh đâu.”

“Suỵt…” Niếp Niếp học theo dáng vẻ tôi, đặt ngón tay bên miệng rồi suỵt một tiếng. Bộ dạng con bé lén lút chọc người khác phải bật cười, mà bản thân con bé cũng cảm thấy thích thú, cười khanh khách liên hồi, thế là cũng đánh thức Trạch Khôn.

Trạch Khôn vừa mở mắt ra là oa oa khóc lớn, tôi nhanh chóng chạy đến dỗ thằng bé.

Vất vả lắm mới dỗ được hai đứa trẻ, tôi lại chơi trò chơi với chúng rồi kể chuyện cổ tích Cô bé trùm khăn đỏ. Niếp Niếp tò mò hỏi: “Bà ngoại Niếp Niếp trông thế nào hả mẹ? Giống sói xám lớn ạ?”

Tôi vừa muốn cười vừa muốn khóc, Niếp Niếp và Trạch Khôn chưa gặp ông bà ngoại lần nào, đây là lỗi thuộc về tôi.

Tôi nhớ mình từng nói với Cố Thanh Thiên phải về thăm bố mẹ, nhưng lại nghĩ đến bây giờ Ôn Nhã Gia đang ở nhà này, trong lòng tôi đột nhiên nảy ra một ý, có lẽ Ôn Nhã Gia là một cái cớ tốt để tạm thời rời khỏi đây.

Tôi gọi điện thoại cho Cố Thanh Thiên, để Niếp Niếp nói với anh là muốn đến thăm bà ngoại, sau đó tôi mới nhận lấy máy, cầu khẩn Cố Thanh Thiên đưa mấy mẹ con tôi đi gặp bố mẹ.

“Lâu lắm rồi em không được gặp bố mẹ. Mặc dù bố mẹ không nói gì nhưng qua điện thoại, em vẫn nhận ra mọi người đang lo lắng cho em. Hơn nữa Niếp Niếp và Trạch Khôn đều đã lớn, em cũng muốn để bố mẹ trông thấy bọn trẻ, để ông bà cháu chắt tiếp xúc với nhau.” Tôi khe khẽ kể lể.

Đầu bên kia điện thoại lặng thinh chốc lát. Vào lúc tôi lo lắng, Cố Thanh Thiên bỗng lên tiếng: “Em tính bao giờ thì về?”

“Em nghĩ anh tranh thủ thời gian cùng bọn em về…” Tôi lấy hết dũng khí nói một hơi, “Em muốn để bố mẹ biết anh đối xử với em rất tốt… Hiện tại em rất hạnh phúc…”

Cố Thanh Thiên lại im lặng vài giây, cuối cùng đồng ý lời nhờ vả của tôi.

“Được rồi, để tôi sắp xếp công việc đã, tranh thủ mấy ngày nữa thì lên đường.”

Tôi vui mừng khôn xiết, luôn miệng cám ơn anh.

Đặt điện thoại xuống, tôi vui vẻ ôm Niếp Niếp xoay mấy vòng: “Niếp Niếp, mẹ con mình sắp về thăm ông bà ngoại rồi!”

Niếp Niếp hưng phấn không thôi, bật cười khanh khách, Trạch Khôn còn ghen tỵ vươn tay với tôi: “Ôm… ôm…”

Vậy là tôi ôm cả Niếp Niếp lẫn Trạch Khôn, sung sướng xoay tròn: “Trạch Khôn sắp được gặp bà ngoại rồi, con thích không?”

Trạch Khôn cũng cười khanh khách. Mặc dù biết rõ hai đứa trẻ vui vẻ vì được tôi ôm và xoay vòng, nhưng tôi vẫn mừng vui, coi như chúng hào hứng vì sắp được gặp ông bà ngoại.

Tôi định đợi buổi tối Cố Thanh Thiên về nhà thì cảm ơn anh hẳn hoi, ai ngờ đến bữa tối mà anh cũng không về ăn, hơn nữa chờ đến lúc tôi ngủ thiếp đi rồi vẫn chưa về. Trời sáng, tôi đang buồn bực vì bên giường trống không thì Cố Thanh Thiên lau tóc, mặc áo tắm bước từ ngoài vào phòng ngủ.

Tôi ngơ ngác: “Anh…”

“Hôm qua về muộn quá, không muốn làm phiền em nên ngủ ở phòng khách.” Anh hờ hững giải hích, đi vào phòng cất quần áo thay đồ.

Tôi nhảy phốc xuống giường, chạy theo đến cửa nhìn anh: “Tối qua anh ngủ ở phòng khách hả?”

“Ừ.” Anh chẳng buồn ngoảnh đầu lại, mặc áo sơ mi vào, vừa cài nút áo vừa nói, “Tạm thời quyết định thời gian đến thăm bố mẹ em vào ba ngày sau, em chuẩn bị đồ cho bọn trẻ nhé. Mấy ngày tới tôi phải tập trung xử lý công việc, bận rộn lắm, nếu về muộn tôi sẽ ngủ ở phòng khách.”

Đang nói chuyện thì anh đã mặc xong, chọn cà vạt rồi soi gương chỉnh trang lại, vẻ mặt và giọng nói rất bình tĩnh.

Tôi không thể bình thản nổi, đây không phải thói quen của anh!

Trước kia, trừ phi bận đến mức không thể về nhà nghỉ ngơi, còn đâu hễ về là tất nhiên phải vào phòng ôm tôi ngủ. Anh từng bảo anh thích ôm tôi ngủ, thích ngửi mùi cơ thể tôi, như vậy mới có cảm giác vô cùng yên tâm, mới ngủ ngon giấc.

Còn bây giờ thì sao? Anh dám nói nếu về trễ thì ngủ ở phòng khách ư? Muốn ngủ ở phòng khách hay là ngủ ở phòng Ôn Nhã Gia đây?

Tim tôi thắt lại, căng thẳng đến nghẹn thở. Sáng sớm hôm qua chúng tôi còn vần vò nhau lâu như vậy, sao đột nhiên hôm tay tất cả đều thay đổi?

“Cố Thanh Thiên…” Tôi vô thức đi tới, ôm lấy eo anh từ phía sau, tựa đầu trên lưng anh rồi khe khẽ gọi, “Anh làm sao vậy?”

Cố Thanh Thiên không giãy giụa, để mặc tôi ôm, giọng vẫn đều đều: “Không có gì, không phải em muốn về nhà mẹ đẻ sao? Về lại đi ngay có vẻ không ổn cho lắm, ít nhất cũng phải ở lại vài ngày, cho nên tôi phải mau chóng giải quyết cho tốt đống công việc ngập đầu kia đã.”

Nói xong, anh kéo tay tôi ra, quay người đi lấy vest rồi mặc vào: “Tôi đi đây.”

Tôi còn chưa kịp phản ứng gì thì anh đã nghênh ngang rời đi.

Lời của anh rõ ràng tận tình chu đáo, lo nghĩ trước sau vì tôi như vậy, nhưng tôi cứ có cảm giác lành lạnh là sao?

Trong lúc nghi ngờ, tầm mắt vô tình lướt qua những bộ đồ kia của tôi, trong lòng càng thêm chênh vênh. Hễ bộ đồ nào Cố Thanh Thiên chuẩn bị cho tôi, tôi lại càng gai mắt, cảm thấy những thứ này là anh chuẩn bị cho Ôn Nhã Gia.

Bực bội giật hết chiếc này đến chiếc khác ném xuống mặt đất, tôi thề tuyệt đối không bao giờ làm thế thân của Ôn Nhã Gia nữa!

Buổi trưa, nhìn Niếp Niếp và Trạch Khôn chơi vui vẻ với Cố Hồng Minh, tôi bèn rủ chị Linh cùng đi lên phố mua sắm quần áo, cắt cử Toàn Hà Đăng ở nhà trông coi hai đứa trẻ. Tôi vô cùng tin tưởng ánh mắt chị ấy.

Có lẽ đây là lần tôi xa hai đứa trẻ lâu nhất kể từ khi sinh Trạch Khôn. Chị Linh đưa tôi đến một cơ sở thẩm mỹ viện, để người ta sửa soạn trang điểm cho tôi từ đầu đến chân một lượt.

Đến khi tôi bước ra khỏi thẩm mỹ viện thì cũng quá giờ ăn trưa lâu rồi. Tôi như thay đổi thành một người khác, vốn là tóc đen thẳng được nhuộm thành màu nâu, lọn tóc uốn xoăn sóng lớn xõa trên bả vai, làn da được chăm sóc vô cùng mịn màng, ngay cả nhân viên ở thẩm mỹ viện cũng phải khen ngợi không ngớt lời.

“Cô Đồng, cô sửa soạn một phen nhìn thích mắt quá, sau khi chúng ta đi mua quần áo xong, cô đến công ty của ngài Cố thăm dò đi. Sau đó cùng nhau thưởng thức bữa tối dưới ánh nến, còn hai đứa trẻ cứ giao cho tôi.” Chị Linh đề nghị.

Thăm dò?

Tim tôi đập như trống bỏi, không biết Cố Thanh Thiên nhìn thấy có thích hay không…

“Nhưng… dạo này anh ấy bận lắm.” Tôi cau mày, đắn đo.

Chị Linh cười: “Vội thế nào chăng nữa thì cũng phải có thời gian ăn cơm chứ, phải không?”

Đúng vậy! Chỉ là một bữa tối dưới ánh nến thôi mà, có khi nào trông thấy dáng vẻ mới của tôi, anh sẽ cảm thấy tôi rất tốt thì sao?

Trong lòng dần tiếp thu đề nghị của chị Linh, tôi và chị ấy cùng đi chọn mấy bộ đồ, sau cùng mặc lên người bộ váy có phong cách công sở, phần trên chiết eo, phần váy dưới bó sát cơ thể…

Chị Linh đẩy tôi, để tôi ngắm mình ở dáng nghiêng. Mặt tôi thoắt cái nóng bừng.

“Cô Đồng, từ ‘đường cong chữ S’ đại khái dùng để miêu tả cô đấy.” Chị ấy tặc lưỡi ca ngợi.

“Thế này… thế này không ổn lắm…” Tôi nắm thật chặt áo vest trên người, nhưng vô dụng cả thôi, nếu cài nút áo trên, sẽ chỉ càng bộ ngực tôi trông có vẻ to hơn, giống như bất cứ lúc nào cũng làm bật tung nút áo vậy. Tháo nút áo vest ra, bên trong là áo sơ mi trắng, có thể thấy đường nét phần ngực mờ mờ… Với tình trạng này, tôi khẩn trương đến độ không cả dám đi bộ.

“Ngẩng đầu ưỡn ngực!” Chị Linh vỗ tôi một cái, “Tự tin lên nào!” Đến khi chị Linh đưa tôi đến dưới chân tòa cao ốc của tập đoàn Thiên Hoa, chị ấy vẫn không quên nhắc nhở tôi.

Tôi đứng bên dưới, ngước nhìn toàn cao ốc Thiên Hoa, tưởng tượng Cố Thanh Thiên đang ngồi ở gian phòng nào đó làm việc, trông thấy tôi anh sẽ có phản ứng gì?

“Cô Đồng, hơn bốn giờ rồi, cô chờ một lát, ngài Cố xong việc là cùng cô đi ăn tối, hi vọng cô chơi vui vẻ, tôi sẽ chăm sóc bọn trẻ thật tốt.” Chị Linh nói xong, khoát tay chào tạm biệt rồi bảo tài xế lái xe rời đi.

Một mình tôi đứng ven đường giống như dũng sĩ cô độc, sắp bắt đầu hành trình của riêng mình.

Bước vào cửa tòa nhà, nhân viên phục vụ ở quầy lễ tân nhanh nhảu lịch sự hỏi tôi tìm ai.

“Tôi tìm Cố tổng.” Tôi mỉm cười đáp lại cô ấy.

“Xin hỏi cô có hẹn trước với Cố tổng không?” Cô ta hỏi.

Tôi lắc đầu: “Không có, nhưng không sao cả, anh ấy nhìn thấy tôi sẽ không trách các cô đâu.”

Hai nhân viên đánh giá tôi, mỉm cười nói: “Xin lỗi, nếu cô chưa đặt lịch hẹn với Cố tổng thì không thể gặp ngài ấy được.”

Tuy rằng họ mỉm cười niềm nở nhưng tôi vẫn đọc được vẻ đề phòng và khinh bỉ từ trong mắt họ, chắc hẳn họ coi toi là đám oanh yến đeo đuổi Cố Thanh Thiên rồi.

Song mối quan hệ giữa tôi và Cố Thanh Thiên rất khó giải thích, nhất thời tôi đứng sững lại ở bàn tiếp tân, không biết nên làm thế nào cho phải.

Đúng vào lúc này, tôi thấy một bóng dáng quen thuộc vừa bước ra khỏi thang máy, đang đi về phía cửa lớn, bèn vội vàng gọi anh ta: “Triệu Văn Mãnh! Thư ký Triệu!”

Triệu Văn Mãnh đứng lại, quay đầu ngó xung quanh một lượt, rốt cuộc nhìn về phía tôi: “Xin hỏi cô là?”

Lại không nhận ra tôi ư?

Tôi chớp mắt với anh ta: “Tôi á! Đồng Kha Kha! Không nhận ra à?”

“Đồng Kha Kha?” Triệu Văn Mạnh kinh ngạc mở to mắt, “Cô là Đồng Kha Kha hả, sao cô… sao cô…”

“Thay đổi thành người khác vậy ư?” Tôi mỉm cười, “Trông được không?”

Triệu Văn Mạnh vỗ đùi: “Cực kỳ được ấy chứ! Tuyệt vời!”

“Bây giờ tôi có thể gặp Cố tổng được không?” Tôi hơi lo lắng.

“Được chứ… Ơ mà cô muốn gặp Cố tổng ngay hả? Hiện tại Cố tổng đang có khách.” Triệu Văn Mãnh gãi đầu, “Tôi đang định ra ngoài mua trà sữa cho vị khách kia.”

“Mua trà sữa?” Tôi sửng sốt, “Khách nữ à?”

“Đúng vậy, hơn nữa Cố tổng chỉ đích danh phải mua trà sữa ở tiệm YOUSHA cơ. Chỗ đó hơi xa, tôi phải đi nhanh rồi về thôi.” Triệu Văn Mãnh nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, gấp gáp nói.

Nỗi bất an trong lòng tôi lan tràn: “Vị khách kia là cô Ôn phải không? Ôn Nhã Gia?”

“Ơ, cô quen à?” Triệu Văn Mãnh tò mò hỏi.

Tôi gật đầu: “Là con gái nuôi của bác Điền, bây giờ đang ở nhà họ.”

“Thì ra là vậy, nếu cũng quen biết thì một mình cô lên đi.” Triệu Văn Mãnh đang vội, vẫy tay với tôi rồi co giò chạy đi.

Lần này, nhân viên tiếp tân không cản tôi lại nữa, tôi quen đường quen nẻo đi thang máy tới tầng lầu phòng làm việc của Cố Thanh Thiên.

Ôn Nhã Gia đang ở bên trong, tôi có nên vào hay không?

Lúc đứng trong thang máy tôi còn do dự vô cùng, nhưng sau khi bước ra ngoài, tôi lập tức hạ quyết tâm.

Tất nhiên phải vào rồi! Nếu không ai biết họ có làm gì đó trong phòng làm việc không cơ chứ?

Tới trước phòng làm việc, tôi mới biết được vì sao lại sai Triệu Văn Mãnh ra ngoài mua trà sữa rồi. Bởi vì Cố Thanh Thiên có những bốn, năm thư kí, nhưng hiện tại chỉ còn lại mỗi một vị trí của Triệu Văn Mãnh. Có nghĩa là trải qua một khoảng thời gian bấp bênh, chỉ có người trung thành nhất mới được giữ lại.

Tôi thở dài, cẩn thận ghé tai vào tấm cửa phòng làm việc, muốn nghe trộm bên trong có động tĩnh gì không.

Có điều hình như cách âm rất tốt, tôi chẳng nghe được âm thanh nào hết, trước kia làm gì có cách âm tốt như vậy nhỉ? Mẹ kiếp!

Tôi cau mày, đi đi lại lại mấy bước, quyết tâm lần nữa, hít thật sâu, không thèm gõ cửa mà trực tiếp mở cửa xông vào.

“Cố Thanh Thiên…”

Tôi vừa cười vừa gọi to, sau đó giả bộ kinh ngạc nhìn một người khác: “Cô Ôn, sao cô cũng ở đây thế?”

Cố Thanh Thiên ngồi trên bàn làm việc, còn Ôn Nhã Gia thì ngồi trên ghế dựa bên cạnh anh. Không biết hai người họ đang trò chuyện gì thì bị tôi ngắt ngang, không hẹn mà cùng ngoảnh sang nhìn tôi, nụ cười trên môi biến thành kinh ngạc.

“Đồng Kha Kha?”

“Cô Đồng?”

Tôi nhún vai: “Xin lỗi, tôi không biết… Tôi có làm phiền hai người không? Hay là để lát nữa tôi vào sau nhé?”

“Không, không sao!” Ôn Nhã Gia cuống quýt đứng lên, lắc đầu, “Tôi và A Thánh đang tán gẫu thôi, không có việc gì.”

Tán gẫu ư? Cố Thanh Thiên luôn miệng nói muốn xử lý xong đống công việc, bận đến nỗi tối cũng không về nhà ngủ, vậy mà bây giờ còn có thời gian tán gẫu cơ à?

“Sao cô lại chạy đến đây? Quần áo kiểu gì đấy?” Cố Thanh Thiên sa sầm măt.

Tâm trạng tôi như rơi xuống đáy vực, cười gượng: “Hôm nay rảnh rỗi, cùng chị Linh ra ngoài mua vài bộ quần áo. Sao, không đẹp à?”

“Đẹp lắm.” Ôn Nhã Gia cướp lời, “Cô Đồng trang điểm thật khiến người ta nhìn với con mắt khác.”

Nhưng tôi không muốn nghe đánh giá của cô có được không? Tôi chỉ muốn biết Cố Thanh Thiên thấy thế nào.

Tôi mong đợi Cố Thanh Thiên, song ánh mắt anh ngày càng âm u.

Anh không thích! Điều này làm tôi càng bất an hơn.

“Đẹp cái gì mà đẹp!” Anh nổi giận, “Ăn mặc thế này còn ra thể thống gì! Khó coi chết được! Cô mặc kiểu này mà còn dám đi dạo phố hả? Đồng Kha Kha, cô điên phải không?”

Tôi bị anh mắng đến nỗi chỉ muốn khóc, nhưng tôi vẫn cố dằn lại nước mắt, vô thức liếc sang Ôn Nhã Gia.

Cô ta buộc tóc đuôi ngựa, tóc mái thưa chạm đến lông mày giúp cô ta trông như trẻ hơn mấy tuổi, lại phối với chiếc váy liền màu trắng, trông nhẹ nhàng thanh thoát như thiếu nữ đôi mươi.

Trong đầu tôi lập tức hiện lên hình ảnh trong gương của mình, so sánh với cô ta, bộ đồ này của tôi thật quá mức trang trọng.

Cố Thanh Thiên thích cách ăn mặc của cô ta, lần này coi như tôi khéo quá hóa vụng rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play