Anh ta phát ra tiềng cười mỉa mai, bàn tay giữ lấy ngón tay tôi, kéo bàn tay của tôi xuống.
Xoay người lại, anh cầm lấy tay tôi, mắt sáng như đuốc: “Đồng Kha Kha, đây là do cô tự tìm đến!”
Hoa mắt, cũng không biết nên làm gì, tôi đã bị anh nhét vào ghế sau xe, tiếp đó, cả người anh cũng chen vào trong.
“Cố tổng!” Tôi kinh ngạc kêu một tiếng, lại lấp tức bị anh bịt miệng.
“Đồng Kha Kha, đừng giả bộ kinh ngạc kiểu đó nữa, cô đã dự định như vậy từ sớm không phải sao? Giả bộ trong sáng ngây thơ, thật khiến người ta ghê tởm.”
Cố Thanh Thiên nói bên tai tôi, tay kia cởi áo sơ mi của tôi ra, thò vào.
Tôi mở lớn hai mắt, da thịt toàn thân đều căng cứng, hai tay hơi lạnh, giống như một con rắn độc trơn tuột lạnh lẽo, bò lên người tôi.
“Hu! Hu hu hu!”
Tôi căm hận nhìn anh, hận hiện tại trong tay không có một con dao sắc có thể hung hăng đâm anh, ép anh buông tha mình.
Đêm đó quả nhiên uống quá nhiều, mới có thể khuất phục trong tay anh, tôi hiện giờ mới thực sự là tôi, tôi căn bản không chịu được sự đụng chạm của anh.
Ghê tởm!
Khi bàn tay anh bao lấy ngực tôi, tôi giống như bị con rắn độc kia cắn vậy, điên cuồng vùng vẫy.
Nhưng sự vùng vẫy của tôi lại yếu đuối như vậy trước mặt Cố Thanh Thiên, cơ thể của anh giống như một tảng đá lớn vô cùng nặng, ép tôi không thể động đậy.
“Cô có biết, bộ dạng kiên cường của mình buồn nôn và nực cười thế nào không? Tôi đã buông tha cho cô rồi, là cô đuổi theo ôm lấy tôi! Đồng Kha Kha, nếu cô đã lựa chọn, thì phiền cô có thành ý một chút, chọc giận tôi có kết quả thế nào, trong lòng cô là rõ nhất.”
Anh lạnh lùng nói, tôi rùng mình, không dám giãy giụa nữa, giống như con cá sắp chết đang nằm đó vậy, thở dốc từng hồi, vô vọng nhìn anh.
Đúng vậy, vào khoảnh khắc tôi xông đến ôm lấy anh, không phải tôi đã quyết định rồi sao?
Tôi nguyện ý vì người mình yêu, nhảy vào nước sôi lửa bỏng, thậm chí hiến cả bản thân mình…
Nước mắt dần dần làm ánh mắt trở nên mơ hồ, tôi nghĩ vận mệnh cả đời mình có lẽ đều vào lúc gặp Hạng Chương, bắt đầu từ hôm nay, đã dùng hết sự may mắn rồi, vận rủi bắt đầu rơi xuống.
Tôi ngừng giãy giụa, Cố Thanh Thiên cũng không tiếp tục nữa, ngược lại còn thả lỏng buông tôi ra.
Tôi vội vàng đứng dậy, dùng áo khoác che kín mình lại, lui sang một bên.
Cố Thanh Thiên khinh thường nhìn tôi: “Xem ra, chúng ta có được sự nhất trí rồi.”
“Chức vị của chồng cô sẽ được bảo đảm, nhưng vào bắt đầu từ hiện tại, giờ phút này cô thuộc về tôi, đến khi tôi chán mới thôi.”
“Sửa sang quần áo xong thì cút!”
Cố Thanh Thiên xuống xe, ra lệnh cho tôi.
Tay chân tôi đồng thời bước ra khỏi xe, nhìn anh đóng cửa xe lại, lại ngồi vào ghế lái.
Tưởng rằng anh sẽ đi ngay lập tức, tôi sợ bị người ta nhìn thấy quần áo xốc xếch, cúi đầu cởi áo khoác chỉnh lại nội y và áo sơ mi bị anh làm loạn, sau đó lại lấy áo khoác che lại.
Ngẩng đầu mới phát hiện Cố Thanh Thiên đang ngồi trên ghế lái, xoay người nhìn tôi.
Đôi mắt u ám khiến người ta cả kinh.
Tôi theo bản năng lùi về sau một bước, sau đó nhìn thấy khóe miệng anh hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười giễu cợt.
“Đồng Kha Kha, giao dịch của chúng ta sẽ bắt đầu từ bây giờ, nhưng tôi không hy vọng nghe thấy bất kỳ tin đồn nào, đương nhiên nếu cô không ngại để Hạng Chương biết chuyện cô ở cùng một chỗ với tôi, cô có thể tuyên truyền khắp nơi, tôi đây không ngại đâu.”