Rắc một tiếng, cửa phòng đóng lại, tôi đột nhiên tỉnh dậy.

Không phải mơ, vừa rồi hình như thực sự là Hạng Chương.

Tôi nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, đã một giờ sáng rồi, sao hắn vẫn chưa ngủ?

Cho dù có tức giận cũng cần nghỉ ngơi chứ, tôi vừa nghĩ vừa xuống giường.

Khi đứng lên có chút choáng váng, lười đi giày, tôi chân trần đi đến trước cửa.

Không biết tại sao, có thể chính là ma xui quỷ khiến, khi tôi mở cửa, động tác rất nhẹ, cửa vừa mở một khe nhỏ liền nghe thấy tiếng thở dốc từ phòng khách truyền tới.

Tôi đột nhiên cứng đờ, đứng trước cửa, không nhúc nhích duy trì nguyên tư thế cũ.

Căn nhà của chúng tôi là một căn hộ chung cư nhỏ khoảng bốn mươi mét vuông, một phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp, một nhà vệ sinh, rất nhỏ, nhỏ đến mức đứng ở cửa phòng ngủ cũng có thể lờ mờ nhìn thấy bóng lưng của Hạng Chương.

Còn có thể nghe thấy tiếng thở dốc đang cố kiềm nén, thế nhưng trong đêm khuya lại rõ ràng đến lạ thường.

Hạng Chương… Hắn đang làm gì vậy?

Không biết vì sao, tôi dựng hết cả tóc gáy, nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, không phát ra bất kỳ âm thanh nào, cũng không động đậy.

Lúc này, một âm thanh trầm thấp khàn khàn truyền tới, tôi chưa từng nghe thấy Hạng Chương phát ra âm thanh khiến người ta đỏ mặt thế này.

“Cưng ơi, cho anh nhìn, nhanh nào…”

“Đẹp quá… Ôi, em yêu, anh muốn em, anh đã không kiềm chế nổi nữa rồi, cho anh… cho anh…”

Tôi nhìn thấy bóng lưng của hắn đang không ngừng run rẩy, mà tôi, đứng ở trong bóng tối không ai phát giác được, giống như bị một chậu nước tạt vào người, toàn thân lạnh buốt.

Trong lòng giống như bị người ta dùng dao cùn cứa, đau, từng chút từng chút một, đau đến tận cùng, đau đến mức tôi dùng toàn lực mới có thể khống chế bản thân mình không xông ra, chất vấn hắn rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.

Tôi không biết tôi đóng cửa lại thế nào, cũng không biết mình bò lên giường kiểu gì, tôi nói với chính mình, đây chỉ là mơ, tỉnh rồi, hết thảy đều không sao cả.

Khi Hạng Chương gọi tôi dậy, mắt tôi rất sưng, nhưng híp mắt tôi cũng có thể nhìn thấy sự quan tâm trước sau như một của hắn.

“Kha Kha, mắt em sưng rồi, anh đi lấy đá để em đắp.”

Quả nhiên chỉ là một giấc mơ? Hắn vẫn không hề thay đổi.

Tôi ngồi xuống, nhìn hắn vội vàng giúp tôi chườm đá.

“Em nằm xuống một lát, anh đi làm bữa sáng, đỡ hơn thì ra ngoài ăn.” Giọng nói của Hạng Chương cũng vẫn dịu dàng như trước.

Khi ăn sáng, mắt đã đỡ hơn rất nhiều, tôi không tập trung được mà khuấy bát cháo trước mặt, len lén nhìn Hạng Chương.

Một màn tối qua vẫn luôn hiện lên trước mặt, tôi không xác định được đó có phải là mơ hay không.

“Sao vậy?” Nhiều lần, hắn phát hiện tôi đang nhìn hắn, cười hỏi.

“Hạng Chương, tối qua, anh…”

“Đêm qua làm sao?” Vẻ mặt hắn mờ mịt nhìn tôi.

Tôi lấy hết can đảm nhỏ giọng hỏi: “Tối qua anh ra phòng khách làm gì?”

“Lên mạng.” Ánh mắt hắn nhìn tôi giống như nhìn đứa ngốc vậy: “Không phải đã nói với em rồi sao?”

“Ồ, là vậy sao…” Cuối cùng tôi vẫn không dám hỏi chuyện tối qua tôi đã nhìn thấy, chỉ có thể hỏi vòng vo: “Anh lên mạng nói chuyện với người ta sao? Hay là làm gì?”

Hạng Chương nhíu mày: “Kha Kha, em sao vậy? Anh lên mạng làm gì còn cần em đồng ý sao?”

“Không phải, em không có ý này?” Tôi vội vàng lúng túng lắc đầu.

“Anh chỉ uống chút rượu không ngủ được, đi xem hai bộ phim mà thôi, em muốn hỏi cái gì? Em nghi ngờ anh chuyện gì?” Mặt hắn rũ xuống, bất mãn nhìn tôi.

Tôi lập tức chột dạ nhụt chí.

Thì ra chỉ là xem phim mà thôi, giọng nói kia chắc hẳn là trong phim, nhất định không phải của Hạng Chương, đúng vậy?

Tôi thầm nghĩ mình lòng dạ hẹp hòi.

“Anh không ăn nữa!” Hạng Chương đột nhiên đứng dậy nói, gương mặt không vui.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play