Thịnh Tâm Nhu sửng sốt một lát:

“Ba, không phải con hô to gọi nhỏ, mà con cảm thấy Thịnh Tâm Lan quay về hoàn toàn không có ý tốt, ba đừng để cô lừa.”

“Con bé là em gái con.” Thịnh Thanh Sơn nhíu mày nói: “Con bé đã nhiều năm không quay về như vậy, thế mà vừa quay về con đã dùng thái độ này, con muốn làm gì?”

“Con không có em gái không biết xấu hổ như thế.”

Thịnh Tâm Nhu khoanh tay, vẻ mặt đầy đắc ý:

“Ba, ba biết không, cô ta đã làm rất nhiều chuyện mất mặt ở bên ngoài, lúc trước lừa chúng ta nói là ra nước ngoài du học, nhưng cuối cùng thì sao, chưa kết hôn đã sinh con, giấu tất cả chúng ta để chạy ra nước ngoài sinh con hoang, ngay cả ba đứa bé là ai cũng không biết.”

Mẹ con Thịnh Tâm Nhu khẳng định một khi cho ba biết tin tức này, chắc chắn sẽ giận tím mặt, thậm chí Vu Cẩm Hà còn giả vờ khuyên nhủ một câu.

“Thanh Sơn ông đừng tức giận quá, tôi thấy trước đây Tâm Lan chỉ là còn nhỏ nên nhất thời hồ đồ thôi.”Thịnh Tâm Lan không hề giải thích một câu, trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường và cười khẩy mỉa mai.

“Ông ngoại.”

Một giọng nói non nớt vang lên, phá vỡ bầu không khí căng thẳng, cũng phá vỡ lòng mong đợi của hai mẹ con Thịnh Tâm Nhu.

Thịnh Ái Linh chạy ra khỏi thư phòng, trong tay còn cầm tẩu thuốc cổ quý giá nhất của Thịnh Thanh Sơn, dụi đôi mắt lim dim nói: “Ông ngoại, con muốn ăn bánh kem.”

Vẻ lạnh lùng trên mặt Thịnh Thanh Sơn dịu lại ngay, ông cúi người bế Thịnh Ái Linh đi xuống lầu: “Được, chúng ta đi ăn bánh kem thôi.”

Cho dù ông không đáp lại lời tố cáo của Thịnh Tâm Nhu lúc nãy, nhưng hành động này thật sự đã vả mạnh vào mặt hai mẹ con cô ta.

Một cái tát không hề phát ra tiếng.Sắc mặt Thịnh Tâm Nhu tái xanh, gần như không dám tin những gì mình đang thấy, đến khi tiễn Thịnh Tâm Lan ra cửa, cô đã nghiến răng nghiến lợi nói:“Cô đã dùng bản lĩnh gì để ba dễ dàng chấp nhận đứa con hoang này của cô?”qua khe cửa, cảnh tượng nóng bỏng thật sự quá mãnh liệt, cô vội nhắm mắt lại rồi đóng cửa lại lần nữa.

Đêm nay, cô không được ngủ yên giấc.

Sáng sớm hôm sau, Thịnh Tâm Lan đang bận rộn chuẩn bị bữa sáng trước bàn ăn, trong giây phút nhìn thấy Lưu Ngọc Hạnh mở cửa phòng ngủ ra, cô đã hít sâu một hơi.

“Woa, là há cảo à, tớ rất thích.”

Vẻ mặt Lưu Ngọc Hạnh như chưa từng xảy ra chuyện gì, cô nhấc chân đi tới, vừa đặt mông xuống ghế đã tiện tay cầm lấy một miếng há cảo bỏ vào miệng.

Thịnh Tâm Lan khoanh tay trước ngực nói: “Cậu không muốn nói gì với tớ về chuyện tối qua ư? Lúc nãy khi Cao Khải rời khỏi đây, lần đầu tiên tớ nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của anh ta.”

Cao Khải là tình nhân của mọi người trong tập đoàn Thịnh Đường, trước giờ luôn mặt mày hớn hở, nhưng lúc nãy trong giây phút nhìn thấy mình khi đi ra khỏi phòng Lưu Ngọc Hạnh, anh ta lại đỏ mặt, chuyện này chẳng phải là mặt trời mọc ở đằng tây à?

Lưu Ngọc Hạnh nghiêm mặt, rõ ràng tốc độ nhai đã chậm lại một chút:

“Thì tối qua bọn tớ uống hơi nhiều, có gì hay ho đâu mà nói.”“Cậu không cho là thật à?”

Giọng điệu Thịnh Tâm Lan ẩn chứa hàm ý sâu xa.cô sẽ có thời gian sao?”

“Cảm ơn anh, nhưng chuyện này không cần đâu.”

Thịnh Tâm Lan chưa từng làm người đại diện, nên dứt khoát từ chối mà chẳng cần suy nghĩ.

“Có phải cô đang lo rằng công việc của mình sẽ không ổn định đúng không, cô yên tâm, tiền lương mà chúng tôi trả cho cô sẽ không thấp hơn tiền cô làm quản lý khách sạn.”

“Không phải không phải, thật sự không phải...”

Thịnh Tâm Lan khéo léo từ chối, khuôn mặt nhà sản xuất đầy nuối tiếc, trước khi đi còn đưa cho cô một tấm danh thiếp.

“Nếu cô suy nghĩ kỹ càng rồi, thì có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào, giờ có không ít bà mẹ đào tạo con gái mình thành nghệ sĩ, tôi thấy Ái Linh dù đặt ở phương diện nào, cũng rất có tố chất làm ngôi sao nhí.”

Thịnh Tâm Lan hơi dở khóc dở cười nhận lấy tấm danh thiếp, nhưng cô không nhận ra rằng, cảnh tượng lôi lôi kéo kéo này đã lọt vào mắt Nguyễn Anh Minh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play