Lời nói này là đang nhắc nhở Cao Mỹ Lệ.

Quả thật chính xác Nguyễn Anh Minh là người làm theo ý mình quen rồi, lời của ông cụ thì anh cũng ngoan ngoãn nghe theo, tự mình làm thế nào thì vẫn là chuyện của anh. Cho nên chuyện hôn sự này, cô ta cứ đảm bảo là Nguyễn Anh Minh không lay chuyển là được rồi.

Màn đêm buông xuống, hai ba con Nguyễn Anh Minh ngủ lại ở nhà cổ.

Vốn dĩ cho rằng ông cụ có lời muốn nói, kết quả bỗng nhiên lại nhận được một cuộc điện thoại, trực tiếp khoác tay cho người giúp việc dọn dẹp căn phòng rồi sau đó khóa trái thư phòng lại.

“Gần ông nội bận nhiều việc lắm à?” Nguyễn Anh Minh thắc mắc hỏi quản gia.

Vẻ mặt của quản gia ung dung, không nhanh không chậm nói: “Gần đây ông chủ liên lạc với bạn bè tương đối nhiều, cụ thể thì tôi cũng không biết rõ ràng đâu, trước tiên cậu chủ cứ ở lại đi, chờ ông chủ nói chuyện điện thoại xong thì ra ngay.”

Kết quả là cuộc điện thoại này gọi đến nửa đêm, Nguyễn Anh Minh đọc một quyển sách tiếng anh cho Nguyễn Lập Huy nghe, cuối cùng Nguyễn Lập Huy cũng ngủ thiếp đi, anh thì cũng ngáp không dừng, thấy thời gian cũng đã đến mười một giờ rồi, cho nên cũng không đợi nữa trực tiếp đi ngủ.

Nửa đêm, Thịnh Tâm Lan rời giường đi uống nước, đứng ở cửa phòng khách liền nhìn thấy phòng của Thịnh Ái Linh vẫn còn sáng đèn, nhất thời nhíu mày bước tới.

Ở trong phòng truyền đến tiếng nói của Ái Linh.

“Ông cũng không có nói cho cháu biết là còn có người này nữa nha, cái người này thật là phiền phức quá đi thôi, nếu như ông nói cho cháu biết thì cháu sẽ không cho mẹ của cháu đi, thật là phiền!”

Thịnh Tâm Lan trực tiếp mở cửa phòng ra, nhíu mày hỏi: “Ái Linh, hơn nửa đêm rồi mà con không ngủ, còn làm cái gì vậy hả?”

Thịnh Ái Linh vội vàng cúp điện thoại, một mặt hoảng sợ quay đầu lại, hai mắt xoay tít vòng vòng: “Đâu có gì đâu ạ, con chỉ đang gọi điện thoại với mẹ nuôi thôi.”

Nghe vậy, hai mắt của Thịnh Tâm Lan sáng lên: “Vậy hả? Đúng lúc mẹ cũng có việc muốn nói với cô ấy, đưa điện thoại cho mẹ đi, để mẹ nói vài câu.”

“Hết nói rồi ạ.” Thịnh Ái Linh giấu điện thoại di động ra phía sau: “Đã cúp máy rồi, mẹ nuôi nói là mẹ đi ngủ.”

“Ồ.”

Thịnh Tâm Lan có chút thất vọng, nhưng mà cũng không nghi ngờ cái gì.

“Thôi được rồi, con đi ngủ sớm đi, bây giờ đã là mấy giờ rồi hả, con nít đi ngủ sớm một chút mới tốt.”

“Con biết rồi.” Thịnh Ái Linh gật gật đầu, lông mày nhíu lại một chỗ, một bộ dạng sầu lo: “Mẹ, con vừa mới biết được một tin tức xấu, mẹ có muốn nghe không?”

Sắc mặt của Thịnh Tâm Lan siết chặt lại: “Mẹ nuôi của con lại ra tay với khách hàng nữa hả?”

Tuy nói tên gọi của Lưu Ngọc Hạnh điềm đạm nho nhã, nhưng mà con người thì lại không bình tĩnh, tính tình nóng nảy cộng thêm thân thủ không tệ, thấy khách hàng nào mà có tính tình không phù hợp với cô ấy, nói vài ba câu mà không đánh nhau là chuyện thường.

Cô lập tức cảm thấy lo lắng.

“Không phải đâu ạ.” Thịnh Ái Linh vội vàng lắc đầu: “Không phải là chuyện của mẹ nuôi đâu, là chuyện của mẹ đó.”

“mẹ hả?”

Thịnh Tâm Lan chỉ vào mũi của mình.

“Dạ.” Thịnh Ái Linh gật đầu, vẻ mặt sầu lo, thở dài nói: “Mẹ à, con nghĩ là cuộc hôn nhân lần thứ hai của mẹ đã tan vỡ rồi.”

“Cuộc hôn nhân thứ hai?” Thịnh Tâm Lan không hiểu ra làm sao.

“Con nghe nói là chú Minh, ông chủ của mẹ đã sắp kết hôn rồi.”

Nghe vậy thì Thịnh Tâm Lan hơi bất ngờ.

Chuyện Nguyễn Anh Minh và Cao Mỹ Lệ muốn kết hôn với nhau gần đây mọi người trên dưới tập đoàn đều biết hết, tuyên truyền đủ hàng đủ dạng, cộng thêm việc nghe nói gần đây Cao Mỹ Lệ cứ ra vào thường xuyên tổng bộ của tập đoàn không kiêng dè, tin tức bát quái Nguyễn Anh Minh cũng không đứng ra giải thích, cho nên mọi người cũng xem là thật.

Nhưng mà chuyện Nguyễn Anh Minh muốn kết hôn thì có liên quan gì tới mình chứ?

“Con đang cái gì vậy?”

“Chú Minh vừa có dáng dấp đẹp trai vừa có tiền, đẹp trai nhà giàu đúng nghĩa, nếu như mẹ gả được cho chú ấy thì con đã có thể đi theo mẹ ăn ngon mặc đẹp rồi. Bây giờ thì hay rồi đó, ai kêu mẹ không chịu nắm chặt làm chi, người ta cũng đã sắp kết hôn rồi.”

Lúc này Thịnh Tâm Lan đã hiểu được mấy phần, cảm giác là cô nhóc này vẫn còn chưa từ bỏ chuyện tìm chồng cho cô.

Cô lập tức dở khóc dở cười, chọt chọt vào trán của cô bé rồi nói: “Trong cái đầu nhỏ này của con cả ngày cứ suy nghĩ cái gì ở trỏng vậy hả? Anh ta kết hôn hay không thì có liên quan gì tới mẹ đâu chứ, anh ta chính là cấp trên của mẹ, con cũng đừng có suốt ngày suy nghĩ tào lao cho mẹ nữa, đi ngủ đi.”

Thịnh Ái Linh lặng lẽ leo lên giường ngủ tiếp, trong lòng đang âm thầm phiền muộn vì cơ hội tốt đã bị vụt mất, Thịnh Tâm Lan lại lắc đầu, một mặt bất đắc dĩ tắt đèn đóng cửa.

Ngày hôm đó qua đi, Thịnh Tâm Lan lần lượt mua những thứ cần thiết cho Thịnh Ái Linh đi học, đặc biệt chọn đưa cô bé đến trường vào sáng ngày thứ hai.

Dù sao thì trường học ở trong nước so với nước ngoài cũng có chỗ khác biệt, cô vẫn có chút lo lắng về tình hình thích nghi của Thịnh Ái Linh.

Trùng hợp chính là Nguyễn Anh Minh cũng chọn ngày hôm nay đưa Nguyễn Lập Huy đến đi học.

“Tiểu Lập Huy ở nhà có gia sư dạy bảo không phải là rất tốt rồi à, sao đột nhiên lại muốn đưa thằng bé đến trường học vậy?”

Ở trong xe, Cao Mỹ Lệ như là tùy ý hỏi một câu.

Từ khi Nguyễn Anh Minh đề cập với cô ta chấm dứt chuyện cưới xin, cô ta liền tỏ ra chu đáo hơn, vô cùng chịu khó chạy từ tập đoàn Thịnh Đường đến nhà của Nguyễn Anh Minh, nhất là nghe nói ngày hôm nay Nguyễn Lập Huy sắp đi học, sáng sớm cố ý chạy đến nhà với thằng bé, nghiễm nhiên một bộ dạng quan tâm đầy đủ.

“Nhiều người một chút cũng giúp đỡ cho sự hồi phục của thằng bé.” Vẻ mặt của Nguyễn Anh Minh lạnh nhạt.

Chuyện đi học này nếu như không phải là Nguyễn Lập Huy la hét ầm ĩ muốn đi học thì anh thật sự cũng không có dự định đưa cậu bé đi, ở trường học có nhiều người như vậy, những nơi có người nhiều thì sẽ có chuyện nhiều, đến lúc đó anh cũng phải lo lắng.

“Nếu như Lập Huy thích thì sau này cứ cho thằng bé thêm mấy đứa em trai và em gái nữa chẳng phải là có bạn rồi à.”

Lời này vừa mới nói ra, sắc mặt của Nguyễn Lập Huy liền trắng bệch cầm bản vẽ nhỏ co ro ngồi ở trên ghế an toàn.

Người phụ nữ xấu xa sinh ra con chắc chắn cũng rất xấu.

Lông mày của Nguyễn Anh Minh cũng nhíu lại: “Tạm thời không có quyết định này, có một mình Lập Huy là đủ rồi.”

Lời nói này làm cho sắc mặt của Cao Mỹ Lệ tái nhợt nhanh chóng.

Vậy là có ý gì? Đây là sau này kết hôn thì sẽ không có ý định sinh em bé với cô ta à?

Bầu không khí có chút đông cứng, cũng may là trường học không xa, lúc này đã đến rồi.

Tài xế mở cửa ra, Nguyễn Anh Minh nắm tay của Nguyễn Lập Huy đi đến cổng trường học.

Mới vừa đi được hai hước, Nguyễn Lập Huy bỗng nhiên hất tay của anh ra rồi chạy vội đến một bóng dáng nọ.

Thịnh Tâm Lan đang nói chuyện với trợ quản Tôn Hồng của Thịnh Ái Linh đến đón cô bé, bỗng nhiên bắp chân lại bị siết chặt, cúi đầu liền nhìn thấy một gương mặt thanh tú động lòng người, Nguyễn Lập Huy đang ôm lấy chân của cô, một mặt ủy khuất mếu máo với cô.

“Lập Huy đó hả.” Thịnh Tâm Lan vội vàng ngồi xổm xuống: “Con cũng đi học ở đây có đúng không, sao lại không vui vậy nè, còn chưa tỉnh ngủ hả?”

Nguyễn Lập Huy buồn tủi lắc đầu.

Thịnh Ái Linh ở bên cạnh nhìn thấy Nguyễn Lập Huy thì lại mang theo vẻ mặt hưng phấn, không nói lời nào liền nắm chặt lấy cánh tay của cậu bé: “Hóa ra là anh cũng học ở đây hả, vậy thì tốt rồi, em có bạn rồi, sau này em sẽ bảo kê cho anh.”

Nguyễn Anh Minh và Cao Mỹ Lệ cùng sóng vai đi tới, nhìn thấy Nguyễn Lập Huy vô cùng thân mật với hai mẹ con của Thịnh Tâm Lan, Cao Mỹ Lệ nhìn chằm chằm vào Thịnh Tâm Lan một hồi lâu, cứ luôn cảm thấy gương mặt rất quen.

“Cô Cao.” Thịnh Tâm Lan nhìn thấy Cao Mỹ Lệ, vội vàng đứng thẳng người dậy: “Chào cô.”

“Cô biết tôi hả?” Cao Mỹ Lệ nhíu mày.

“Có ai mà không nhận ra Cao Mỹ Lệ được đâu.” Thịnh Tâm Lan cười nói: “Huống hồ gì trước đó cô đã ở khách sạn Thịnh Đường rồi, là tôi dẫn theo người tiếp đãi cô.”

“Cô là nhân viên của Thịnh Đường?” Cao Mỹ Lệ hơi sững sờ, chợt nhớ đến cái gì đó, mở miệng hỏi: “Có phải là cô họ Thịnh không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play