Lời thú nhận đột ngột của Cố Thiên Ân khiến Thịnh Tâm Lan không kịp đề phòng.
Cô sửng sốt, mím môi cúi đầu suy nghĩ một chút: “Thật ra sau này cậu nói cho tôi cũng được mà.”
Cố Thiên Ân sửng sốt trong giây lát, thấy Thịnh Tâm Lan ngẩng đầu lên nhìn anh cười, nụ cười của cô vẫn ấm áp và tràn đầy sự quan tâm như mọi khi.
"Chị sớm biết rồi sao?" Anh ta hỏi.
Thịnh Tâm Lan lắc lắc đầu: “Biết không chi tiết như cậu vừa kể, chỉ là biết trí nhớ của cậu hình như khôi phục lại rồi.”
“Vậy tại sao chị vẫn....”
"Tại sao chị vẫn giả vờ như không biết gì?"
Thịnh Tâm Lan thở dài nói: “Bởi vì dù sao cũng là tôi làm cậu bị thương, lúc đầu tôi đưa cậu đến bệnh viện, nhìn bộ dạng rách rưới của cậu, tôi còn nghi ngờ cậu có phải kẻ lang thang hay không kìa, hơn nữa nếu bản thân cậu muốn đi, lúc nào cũng có thể đi, còn nếu không đi, chắc hẳn là có khó khăn gì đó.”
Cố Thiên Ân trong lòng cảm động, nhưng có chút dở khóc dở cười, dù sao bị người ta coi như kẻ thang lang cũng không phải cảm giác dễ chịu gì cho cam: “Chị, tôi không phải kẻ lang thang.”
“Biết rồi.” Thịnh Tâm Lan chớp chớp mắt: “Cậu là sinh viên của Đại học công an à, sao không nói sớm, tôi còn chuẩn bị nuôi cậu cả đời luôn kìa.”
Trong lòng Cố Thiên Ân thắt lại, nắm tay cô cả buổi.
“Chị thật là tốt.”
“Đương nhiên là tôi tốt, còn cần cậu nói sao.”
“Hay là chị đừng quen tên Nguyễn Anh Minh đó nữa, nhà anh ta rối rắm quá, tôi nuôi chị với Ái Linh cả đời được không?”
“Cậu à?” Thịnh Tâm Lan trợn mắt, rút bàn tay của mình về, sẵn tiện vỗ lên mu bàn tay của anh ta
“Sinh viên năm ba của Đại học công an, là cậu vẫn còn xin tiền gia đình đi học đúng không, lời vậy mà cậu cũng nói ra được?”
“Ai nói tôi xin tiền gia đình, tôi tự kiếm tiền đó.”“Cậu tự kiếm? Vậy sao cậu còn ăn nhờ ở đậu nhà tôi vậy chứ?” Thịnh Tâm Lan nhướng nhướng mày, ôm cánh tay chờ được giải thích.
Cố Thiên Ân vội vàng sửa lời: “Tôi không có tiền, tôi không có.....”
“Được rồi, cậu muốn ở lại thì cứ ở lại, không có ai muốn cậu dọn đi đâu.”
Thịnh Tâm Lan cười nhẹ một cái: “Ăn mì nữa không? Trong nồi còn đó.”
Cố Thiên Ân thở phào nhẹ nhõm, cười đáp:
“Ăn.”
Nói ra được điều giấu kín trong lòng rồi, cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, anh cũng không giải thích được bản thân mình ở ngoài lừa người ta cũng quen rồi, tại sao ở trước mặt Thịnh Tâm Lan lừa cô lại cảm thấy có tội chứ?
——
Trước kia sau khi thân phận của Thịnh Tâm Lan gây nên một hồi phong ba bão táp, tin tức về vụ trấn áp độc hại của Tập đoàn Ất Bạch cũng bị lên hotsearch hai ngày liền, hotsearch không phải do Thịnh Tâm Lan làm, nhưng xét về sự ổn định của các hotsearch chiếm tiêu đề cả tuần nay, không cần suy nghĩ cũng biết ai làm.
Huống hồ chi chuyện lớn đến như vậy, Cố Duy chẳng hề điện thoại đến lấy một cuộc, nếu không giúp thì cũng không giống phong cách của anh ấy lắm.
Vào ngày Tập đoàn Kiều An trông báo trúng thầu, cô đặc biệt gọi cho Cố Duy để nói cảm ơn.
“Đơn hàng trước kia, Tập đoàn Kiều An giao cho Thanh Mông rồi, cảm ơn anh, Cố Duy.”
Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh của Cố Duy, mang theo chút chế giễu.
“Đơn hàng vốn dĩ không phải của em sao, chỉ là ở giữa xảy ra chút vấn đề mà thôi, tôi giải quyết giúp em nhiều chuyện như thế, sao lại đáng để em phải gọi điện cho tôi vì chuyện nhỏ thế này?”
“Làm việc tốt không cần cảm ơn mà, nhưng chuyện nhỏ thì vẫn cần.” Thịnh Tâm Lan tỏ vẻ đương nhiên: “Chỉ là tôi thật sự không giấu nổi anh, tôi điện thoại cho anh thật ra là có chuyện muốn nói.”
“Chuyện của luật sư?”
“Sao anh biết?” Thịnh Tâm Lan sửng sốt.
“Nghe nói em quay lại với Nguyễn Anh Minh rồi.” Giọng Cố Duy không nghe ra bất kỳ cảm xúc gì: “Vì vậy tôi nghĩ chuyện vụ kiện có thể lại phải tạm hoãn nữa rồi.”
Thịnh Tâm Lan có chút xấu hổ: “Không gì giấu được anh hết, chẳng qua lần này tôi cũng hết cách, tôi không muốn anh ấy biết quan hệ giữa tôi và Lập Huy quá sớm, cho nên cứ vậy trước đi, những chuyện khác sau này rồi tính.”
“Lần này không được. “Giọng Cố Duy có chút nghiêm túc: “Hai người chia tay quay lại biết bao nhiêu lần rồi, tôi cảm thấy em không thể nào an ổn ở bên cạnh anh ta được, cho nên em nhất định phải chừa một đường lui cho bản thân, nếu sau này lỡ như không cùng anh ta đi tiếp được, em không cần quyền nuôi dưỡng Lập Huy nữa sao?”
“Đương nhiên là em muốn.”
“Vậy em nghe lời tôi đi, luật sư trong nước đã sắp xếp xong rồi, em rảnh thì gặp anh ta một lần, nói đơn giản chuyện của Lập Huy, còn chuyện có kiện tụng hay không thì sau này tính, chuẩn bị kỹ một chút cũng không có gì xấu.”
“Nhưng mà.....”
“Không nhưng gì hết, tôi chỉ có thể làm cho em được như vậy, nếu như em có thể hạnh phúc, viên mãn với anh ta thì ai cũng mừng, còn nếu không được, anh không muốn em mất đi tất cả.”
Cố Duy sốt sắng thuyết phục, "Nếu có thể, hay là em tạm gửi Ái Linh cho tôi đi, lỡ sau này xảy ra biến động gì, em không thu xếp kịp, tôi ở quá xa, nước xa không cứu được lửa gần.”
“Để tôi suy nghĩ đã.”
Thịnh Tâm Lan cũng biết Cố Duy không phải lo lắng suông, lo trước tính sau cũng là vì muốn tốt cho cô.
Sau khi nhìn cổ tay của mình, Thịnh Tâm Lan kêu một tiếng: “Cố Duy, bên anh chắc là cũng trễ rồi, ngủ sớm một chút, tôi cũng phải mau đến Tập đoàn Kiều An ký hợp đồng đây.”
Không chờ Cố Duy trả lời, cô liền kết thúc cuộc gọi bằng một câu “ngủ ngon”.
Ở bên kia đại dương cách mười bốn tiếng đồng hồ, trong khung cảnh đêm nhộn nhịp của Manhattan, Cố Duy bất lực thở dài nhìn màn hình điện thoại di động mờ đi.
Khi bạn yêu một người hơn bản thân mình, hạnh phúc của cô ấy quan trọng hơn bất cứ chuyện gì khác, anh có thể nhìn cô sống bên cạnh người khác, cũng có thể sống cô đơn cả đời, nhưng điều duy nhất anh không chấp nhận là người mà cô chọn ngoài mang đến cho cô hạnh phúc ngắn ngủi, còn có vô số mối đe dọa.
Cho nên anh muốn sắp xếp một con đường lui cho cô.
Theo thời gian đã hẹn trước, Thịnh Tâm Lan và trợ lý Na Na đến phòng họp của trụ sở tập đoàn Kiều An, ký hợp đồng đặt hàng này với tổng giám Lý, người đứng đầu tập đoàn Kiều An ở khu Hoa Đông.
Cho dù trước đây có náo loạn thế nào, nhưng sau những xáo trộn lớn của Tập đoàn Ất Bạch lại giúp cho Thanh Mông một tay, bây giờ ai cũng biết phía sau Thanh Mông có sự hậu thuẫn rất lớn, cộng thêm việc Tập đoàn Thịnh Thị khôi phục, chắc chắn cũng trợ giúp vô hình thêm cho Thanh Mông.
Việc ký hợp đồng tất cả đều thuận lợi.
Thịnh Tâm Lan bắt tay người phụ trách bên kia.
“Hợp tác vui vẻ.”
“Hợp tác vui vẻ.”
Đây là đơn hàng lớn đầu tiên cô hoàn thành kể từ khi thành lập công ty, mặc dù tâm trạng khá rối bời, nhưng trên mặt cô vẫn khá là bình tĩnh.
Sau khi từ chối lời mời ăn trưa của ông Lý, Thịnh Tâm Lan đi xuống cầu thang, đợi Na Na đi gara lấy xe.
Tại đại sảnh của Tập đoàn Kiều An, vừa ra khỏi thang máy cô liền gặp Nguyễn Kỳ Phong, một trong ba người cô không muốn gặp nhất.
“Cô Thịnh.”
Nguyễn Kỳ Phong vẻ mặt ung dung, còn không quên sửa miệng:
“Bây giờ nên gọi là chủ tịch Thịnh rồi nhỉ, lần này cô đến Tập đoàn Kiều An để ký hợp đồng à?”
Trên mặt Thịnh Tâm Lan cố giữ lịch sự.
“Phải, Nguyễn tổng đoán không sai, gói thầu của Tập đoàn Kiều An, Thanh Mông trúng thầu rồi.”
“Vậy thực sự phải chúc mừng chủ tịch Thịnh rồi, hôm nay tôi cùng đi ăn cơm với Lý Tổng, hay là chủ tịch Thịnh nể mặt một chút, coi như kỉ niệm việc hai người hợp tác đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT