Cảm giác lạnh lẽo thẩm thấu toàn thân, chút hơi ấm cuối cùng trong mắt Nguyễn Anh Minh đã tắt, anh lạnh lùng nhìn chòng chọc vào gương mặt không biểu cảm của Thịnh Tâm Lan, gằn từng chữ một:

"Em lặp lại lần nữa."

"Cho dù lặp lại mười lần, tôi vẫn nói vậy, anh dám động vào Cố Duy thì xử lý tôi luôn đi." Giọng điệu của Thịnh Tâm Lan rất cương quyết, cô đã thất vọng tột độ với Nguyễn Anh Minh.

Thậm chí cô bắt đầu hoài nghi, lúc trước rốt cục là mắt mình bị mù thế nào mới coi trọng người đàn ông bụng dạ hẹp hòi, tư tưởng giai cấp nặng nề, tự cho là mình siêu phàm, thậm chí coi mạng người như cỏ rác này.

Nguyễn Anh Minh siết chặt khớp tay đến vang lên kẽo kẹt, nặn ra một câu từ trong kẽ răng:

"Tình cảm đánh đổi bằng cả mạng sống, thật khiến người ta cảm động, chính là bạn bè bình thường trong miệng của cô, Thịnh Tâm Lan, cô diễn trò trước mặt tôi thật giỏi."

Thịnh Tâm Lan nhíu mày, không giải thích câu nào cả.

Nguyễn Anh Minh lại nghĩ cô không còn lời nào để nói, cười lạnh một tiếng: “Nhưng cô không cảm thấy lấy cô ra để uy hiếp tôi quá buồn cười sao? Cô cho rằng mình là cái gì của tôi chứ?"

Mặc dù biết trong thời khắc này, những câu Nguyễn Anh Minh nói ra hầu như chỉ là lời giận hờn, nhưng Thịnh Tâm Lan vẫn không nhịn được, nhìn vào ánh mắt của anh, cô không ôm bất cứ hi vọng nào mà hỏi:

"Tôi cũng rất tò mò, tôi là cái gì của anh?"

"Là bạn giường cố định tạm thời mà thôi."

Hiện thực vĩnh viễn càng tàn khốc hơn tưởng tượng, ngôn ngữ sắc nhọn như một con đao, hung hăng đâm vào màng nhĩ của Thịnh Tâm Lan, cô siết quả đấm, muốn đấm vào mặt Nguyễn Anh Minh một cái, nhưng lại phát hiện mình yếu ớt không có chút sức lực nào. Người đàn ông mà cô thật tình yêu thương lại đánh giá cô chỉ là 'Bạn giường mà thôi'.

Từ trước đến nay, lòng tự trọng mà cô vẫn lấy làm kiêu ngạo bị anh giẫm đạp dưới chân như vậy, còn không có một cái gì để che giấu, trực tiếp giẫm cho cả đám người xem.

"Nguyễn Anh Minh, trừ chuyện chờ mong quá cao ra, trước đây tôi cũng có hiểu lầm nhất định đối với phong độ của anh."

Ngay vào lúc này, tiếng nói của Cố Duy vang lên, đánh vỡ sự giằng co hiện giờ, anh ta cực kỳ tự nhiên mà tháo cúc áo vest ra, sau đó đột nhiên thay đổi sắc mặt, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mà đấm một cái vào mặt Nguyễn Anh Minh.

Trong tiếng rên rỉ đau đớn thê thảm, cả người Nguyễn Anh Minh và cái bàn bên cạnh ngã xuống mặt đất.

Đám vệ sĩ của anh thấy thế thì vội muốn đi lên hỗ trợ, nhưng người của Cố Duy cũng không phải hiền lành, họ nhanh chóng đánh nhau trực diện, hai nhóm người đều có trình độ ngang nhau.

Trong tiếng bàn ghế bị va chạm, có người kêu thảm lăn lộn trên mặt đất, hiện trường hỗn loạn không thôi, mà bên này, Thịnh Tâm Lan còn chưa kịp phản ứng thì Cố Duy và Nguyễn Anh Minh đã ra tay đánh nhau.

Cố Duy là người yêu thích thể thao mạo hiểm, khả năng đánh nhau và sức chịu đựng đều mạnh hơn người thường nhiều, anh ta nhanh chóng chiếm được ưu thế.

Nguyễn Anh Minh lại bị đánh trúng một đấm, 'Rầm' một tiếng, đụng ngã cái đèn đặt dưới đất cao cỡ nửa người, anh hết sức thảm hại mà ngồi bệt xuống đất.

"Anh Anh Minh!" Lâm Mạn Hàm thét lên cản trước mặt anh, quát về phía Cố Duy: “Tôi đã báo cảnh sát, anh của tôi và cảnh sát lập tức tới ngay."

Nhìn thấy là một cô gái, nắm đấm vốn đã nâng lên của Cố Duy đột ngột ngừng lại, ánh mắt anh ta dạo một vòng qua lại trên người Lâm Mạn Hàm và Nguyễn Anh Minh, cuối cùng để lại một nụ cười lạnh: “Tôi chưa từng đánh phụ nữ."

Nguyễn Anh Minh ôm ngực, nửa ngày cũng không nói ra lời.

Cố Duy đang châm chọc anh ra tay với Thịnh Tâm Lan sao? Ngay cả chuyện này mà anh ta cũng biết, Thịnh Tâm Lan thật sự không giấu anh ta cái gì cả.

Cố Duy lấy cái khăn trên bàn lên lau tay, sau đó nhìn thấy sắc mặt Thịnh Tâm Lan tái nhợt, trong mắt lóe lên một chút ảo não.

Làm ầm ĩ đến mức này, chắc cô bị dọa sợ.

"Tâm Lan, đi thôi." Anh ta lo lắng đỡ lấy bờ vai của cô.

Khóe mắt Thịnh Tâm Lan nhìn lướt qua Nguyễn Anh Minh, nhìn thấy sắc mặt Lâm Mạn Hàm thật sốt ruột, biểu cảm lã chã chực khóc kia là dáng vẻ thùy mị mà cô vĩnh viễn không học được, vốn còn muốn xem anh bị thương thế nào, nhưng nhìn thấy hình ảnh này, cô khẽ cắn môi, không quay đầu lại mà bước đi.

Một nhà hàng kiểu Pháp sang trọng lúc này lại như hóa thành một bãi hoang tàn, bàn ghế tan thành từng mảnh một.

Với thân phận của Cố Duy, đi ra ngoài sao lại không mang vệ sĩ, Thịnh Tâm Lan cũng không cảm thấy kinh ngạc, cô không hỏi thêm cái gì, sau khi ra ngoài thì trực tiếp theo anh ta lên xe.

Thịnh Ái Linh đang ngồi trong xe im lặng ăn pudding xem phim hoạt hình.

Trẻ con chính là trẻ con, mặc kệ bên ngoài xảy ra chuyện gì, tụi nhỏ vĩnh viễn có thể sống trong thế giới của mình, không bị bất kỳ cái gì quấy nhiễu.

"Cơm cũng chưa ăn xong, chọn nơi khác mang hai người đi ăn cơm." Cố Duy có vẻ cũng không bị sự cố vừa rồi quấy nhiễu, anh ta chỉ nghĩ đến chuyện lúc nãy chưa ăn xong cơm thôi.

Thịnh Tâm Lan còn lòng dạ đâu mà ăn, lắc đầu: “Không cần, tôi ăn no rồi, đưa Linh Linh đến chỗ mợ của tôi đi, đêm nay tôi còn phải bàn với nhà thiết kế của công ty về chuyện thiết kế mẫu nữa."

Cố Duy không nói nhiều, chỉ đáp lại một chữ "Được" đơn giản, sau đó thì bảo tài xế lái xe.

Sau hôm ấy, Thịnh Tâm Lan và Nguyễn Anh Minh đã nửa tháng không có liên hệ hay chạm mặt nhau nữa.

Thịnh Tâm Lan vội vàng chế tạo thiết kế mẫu cho ngày đầu tiên Thanh Vân khai trương, đổi mười mấy loại vải và tầm mười nhà máy làm quần áo, nhưng vẫn không đạt được hiệu quả khiến Tần Ba hài lòng, anh ta lại là một người cứng ngắc cố chấp, không được bỏ sót tiêu chí gì về chất liệu vải hay kỹ thuật, tình hình cho thấy kỳ hạn hoàn thành cũng bị kéo dài.

Cuối cùng vẫn là Cố Duy ra tay giúp đỡ, anh ta liên hệ một công ty chất liệu vải của Italy, họ chấp nhận sẽ hợp tác với Thanh Vân một dự án trước để thử xem, cung cấp cho Thanh Vân chất liệu vải đang cần. Mà phương diện kỹ thuật thì dưới sự cố gắng không ngừng nghỉ của đại thần Tần Ba, cuối cùng có thể độc lập hoàn thành cải tiến máy móc của nhà máy.

Nửa tháng sau, cửa hàng thương hiệu đầu tiên của Thanh Vân đúng hạn khai trương.

Cửa hàng này nằm trong khu thương mại của Hải Tinh, là một vị trí cực tốt. Để ăn mừng buổi khai trương, không ít lẵng hoa được đưa tới ngoài cổng, phần lớn đều là đồng nghiệp trước kia của Thịnh Tâm Lan ở khách sạn Thịnh Đường.

Chuyện cô và Nguyễn Anh Minh chia tay hiện đã không phải bí mật, cho nên bọn họ đều không tiện đến đây ủng hộ, tặng lẵng hoa tới cũng xem như bày tỏ tâm ý, cô cũng hiểu được.

Cố Duy đến sớm nhất, tự mang theo một bó hoa hướng dương tới, chúc mừng Thịnh Tâm Lan khai trương tiệm mới, Lilian đứng một bên thì thúc giục nhiều lần, Thịnh Tâm Lan cũng nhìn không được, giục anh ta mau chóng rời đi làm chuyện của mình đi, cô nói đến vậy anh ta mới chịu đi.

Vừa tiễn Cố Duy đi, Thịnh Tâm Lan đã nhìn thấy một dáng người màu tím ngoài cổng, tập trung nhìn lại, cô hoảng sợ trong chốc lát.

Người kia đã đi vào, trong tay mang theo một hộp quà màu tím được bao bì cực kỳ xa hoa, anh ta đưa cho Thịnh Tâm Lan, ánh mắt hoa đào kia cười đến sóng mắt lăn tăn:

"Cô chủ Thịnh khai trương tiệm mới, chúc mừng chúc mừng."

Thịnh Tâm Lan nhận lấy hộp quà: “Tôi nhận lời chúc của anh."

Cao Khải cười tủm tỉm nhìn cô, ranh mãnh mà nói:

"Có phải cô không ngờ tôi đến hay không, vừa rồi thấy biểu cảm của cô, hình như khá là xấu hổ."

Thịnh Tâm Lan nhíu mày, thề thốt phủ nhận: “Chẳng qua tôi cảm thấy anh chăm sóc Ngọc Hạnh nên không có thời gian tới thôi, đừng suy nghĩ quá nhiều."

"Tôi cũng không nghĩ nhiều."

Cao Khải đi theo Thịnh Tâm Lan dạo bước trước cửa hàng lớn, như tùy tiện mà hỏi: “Nhưng tôi thật tò mò, cha của Tiểu Linh Linh rốt cục là ai?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play