Vốn dĩ xe bị kẹt lại, giống như một con bò sát chậm rãi chen chúc trên đường phố đông nghìn nghịt nào người nào xe. Mắt thấy con đường phía trước dần dần được khơi thông, có thể tăng tốc rời đi thì trong xe bỗng nhiên vang lên tiếng “Dừng xe!” khiến Tiểu Lưu giật mình:

“Dạ?”

Dù là Tiểu Lưu, cậu mợ, hay là Ái Linh, bọn họ đều hơi sững người.

Mợ cả là người phản ứng nhanh nhất, bà nắm chặt cánh tay Thịnh Tâm Lan:

“Con muốn làm gì? Đừng quên con vừa đồng ý với mợ sẽ không lội xuống vũng nước đục này đấy.”

Thịnh Tâm Lan nhíu mày, khóe mắt hướng về phía bên ngoài cửa sổ xe, giọng điệu gấp gáp:

“Mợ, con muốn cứu người.”

Cô không phải thánh mẫu tấm lòng rộng lớn, chẳng qua chỉ vì tâm lý đồng cảm, cảm thấy bất kì sinh mạng nào cũng đều không nên bị coi rẻ.

Phía trước đã nhảy sang đèn đỏ, tài xế Tiểu Lưu rối rắm không biết làm sao, dưới ánh mắt ra hiệu của ông Thư mới hiểu ra, chậm rãi dừng xe ở bên đường.

Vẻ mặt của mợ trở nên khó coi: “Tâm Lan, có phải con cho rằng bản thân có chỗ dựa là tên nhóc nhà họ Nguyễn nên làm gì cũng không sợ không? Đây là một tập đoàn, con có biết nếu như nó có lỗ thủng về tài vụ, trên cơ bản nó là một cái động không đáy, con dùng cái gì để lấp đây hả?”

Nghe thấy cái tên “Nguyễn Anh Minh”, Thịnh Tâm Lan chợt thất thần.

Mợ vẫn chưa biết chuyện cô và Nguyễn Anh Minh đã chia tay từ lâu, cô cũng không tìm được cơ hội để nói với họ.

“Mợ, mợ cảm thấy mặc cho tập đoàn nhà họ Thịnh đóng cửa là một chuyện tốt làm người ta sảng khoái sao?” Thịnh Tâm Lan bình tĩnh trở lại, nhìn chăm chú vào mợ cả.

“Đó không chỉ là sự nghiệp mà ba con gây dựng, đó còn là tâm huyết của mẹ con.”

Cánh tay mợ cả nắm chặt lấy Thịnh Tâm Lan cứng đờ.

Thời gian trôi qua đã quá lâu, lâu đến nỗi bà gần như quên mất tập đoàn mang họ Thịnh này có mối quan hệ mật thiết với người bạn thân thiết nhất của bà. Nói là quên, không bằng nói rằng bà không thừa nhận được.

Những năm đầu Thịnh Thanh Sơn bắt đầu xây dựng sự nghiệp, nguồn vốn, thậm chí là ý tưởng phát triển công ty đều là từ người vợ cả - Thư Mộng. Có thể nói, tập đoàn nhà họ Thịnh vực dậy nhờ có một nửa công lao của Thư Mộng.

Trước kia Thư Mộng cũng là cổ đông lớn của tập đoàn nhà họ Thịnh, thành viên quan trọng của ban giám đốc, chỉ là sau này bà lại khó sinh mà qua đời. Nhà họ Thư hận thấu xương Thịnh Thanh Sơn, ngay cả cổ phần của tập đoàn nhà họ Thịnh cũng không thèm, dùng cái giá thấp để chuyển nhượng ra bên ngoài.

“Bất động sản mà tập đoàn nhà họ Thịnh phát triển mới đây, tôi đã bỏ ra 600 triệu tiền đặt cọc, vay mượn từ bạn bè đến người thân, giờ nói không hoàn thành là không hoàn thành. Bây giờ bạn gái tôi đã chạy theo người khác, ba tôi đột quỵ nằm chờ khoản tiền cứu mạng hàng tháng. Nhưng đến tận bây giờ đã nửa năm lại không phát lương.”

Trên sân thượng lầu ba mươi lăm, gió thu thổi, người đàn ông mặc chiếc áo khoác da màu đen đã sờn, môi khô nứt, bởi vì tâm trạng kích động mà khuôn mặt đỏ ửng bất thường. Anh ta oán giận quy hết những đau khổ bất hạnh của mình đều là tội do tập đoàn nhà họ Thịnh gây ra, cực lực hét to:

“Không trả tiền cho tôi, tôi sẽ nhảy xuống từ chỗ này xem như hết chuyện, có làm ma làm quỷ cũng sẽ không buông tha cho tất cả những ai làm việc trong tòa nhà này.”

Đám đông người lao động giống như nhận được sự cổ vũ, đều trở nên quá khích.

Từ trong nhóm người này, có một người cao gầy vội vã chen ra, sau khi giải thích rõ ràng tình hình với bên lính cứu hỏa thì tiến vào tòa nhà.

“Đám ông chủ tập đoàn nhà họ Thịnh này đều là đám con ông cháu cha không ra gì, xảy ra nhiều chuyện như thế nhưng chẳng một ai dám đứng ra nói chuyện. Tôi biết số tiền này tôi không thể nào đòi được nữa rồi, bây giờ tôi nhảy xuống đây.”

“Anh bình tĩnh đã! Đã có người liên hệ với người chịu trách nhiệm của tập đoàn nhà họ Thịnh rồi.”

Trên sân thượng, lính cứu hỏa cách người đàn ông mặc áo khoác da khoảng năm sáu mét, nhìn bóng người đứng trên sân thượng lung lay sắp ngã, cả đám người đều căng thẳng, nghĩ đến những phương án đối phó.

“Tiền không có thì có thể kiếm lại, người không có thì cái gì cũng mất hết.”

“Tiền không có thì người sống dùng cái gì đây?”

Người đàn ông mặc áo khoác da tất nhiên không bị mấy món “canh gà tâm hồn” đầu độc, tức giận đến mức trán nổi gân xanh: “Mấy người đừng tới đây, tôi đếm đến ba, nếu vẫn chưa có người của tập đoàn nhà họ Thịnh đến cho tôi một câu trả lời thì tôi lập tức nhảy xuống.”

“Đang trên đường tới rồi.”

“Một.”

“Anh bình tĩnh đã.”

“Hai.”

“Tổ hai chuẩn bị, điều chỉnh vị trí túi khí nén…”

“Ba…”

“Đừng nhảy.”

Dường như ngay khi tiếng “Ba” vọt ra miệng, Thịnh Tâm Lan chạy đến từ trong cầu thang, thở hồng hộc đứng ở cửa vào sân thượng, vẫy vẫy tay với người đàn ông mặc áo khoác da.

“Đừng nhảy, tôi… tôi đưa tiền cho anh.”

Người đàn ông mặc áo khoác da tất nhiên đã sững người: “Cô là ai?”

“Không phải anh muốn tìm người chịu trách nhiệm tập đoàn nhà họ Thịnh? Là tôi đây.”

“Đừng đùa, các người cho rằng tùy tiện tìm một người đến thì tôi sẽ tin à? Mấy gã chủ của tập đoàn nhà họ Thịnh chúng tôi đều gặp cả rồi, vốn không có cô.”

Người đàn ông mặc áo khoác da thẹn quá hóa giận: “Mấy người tìm người giả mạo thì cũng phải tìm người giống chút, tìm một con nhóc đến! Lừa gạt ai hả?”

Thịnh Tâm Lan hít vào hơi thật sâu, nỗi lòng cũng dần dần bình ổn lại, bình tĩnh nhìn người đàn ông mặc áo khoác da kia:

“Tôi tên là Thịnh Tâm Lan, anh hẳn chưa từng thấy tôi. Trên thực tế, toàn bộ tập đoàn không được mấy người từng gặp tôi, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc tôi là con gái của Thịnh Thanh Sơn, có trách nhiệm và nghĩa vụ đối với tập đoàn này. Không phải anh cần tiền sao? Tôi bồi thường cho anh.”

Người đàn ông mặc áo khoác da biến sắc: “Cô nói thật chứ?”

“Đây là thẻ căn cước của tôi, không tin thì anh cứ việc nhìn.”

Thịnh Tâm Lan lấy thẻ căn cước từ trong túi, giơ lên giữa không trung: “Những lời tôi vừa nói nếu có nửa chữ là giả thì thiên lôi đánh xuống.”

Người đàn ông mặc áo khoác da đứng trong gió, hơi do dự, nhìn chằm chằm vào thẻ căn cước nằm trong tay Thịnh Tâm Lan, chậm rãi đi xuống.

Lính cứu hỏa xung quanh đã sớm chuẩn bị xong lập tức nhào tới, trong tiếng hét thất thanh, người đàn ông mặc áo khoác da bị đè chặt trên mặt đất.

“Thả tôi ra, các người thả tôi ra…”

Người đàn ông đó giằng co, gần như tức giận đến mức thở hổn hển, hét to: “Các người lừa tôi, các người lừa tôi.”

Thịnh Tâm Lan ở cách đó không xa thở dài nhẹ nhõm.

Người đàn ông mặc áo khoác đen bị lính cứu hỏa áp giải như áp giải tội phạm đi lướt qua bên cạnh Thịnh Tâm Lan. Ánh mắt người đàn ông đó giống như muốn ăn thịt người khác, chỉ là khi ánh mắt xẹt qua tay Thịnh Tâm Lan, thì bỗng dưng dừng lại, trở nên phức tạp hơn.

Thịnh Tâm Lan sững người, đang muốn hỏi thêm nhưng sau lưng chợt có một giọng nói vang lên:

“Cảm ơn cô, cô đến từ cảnh khu nào vậy? Sao trước đây chưa từng gặp?”

Vừa xoay đầu lại nhìn thì là một lính cứu hỏa trẻ tuổi.

Vậy là nhầm cô thành cảnh sát mặc thường phục à?

Thịnh Tâm Lan vội vàng lắc đầu: “Tôi không phải cảnh sát, tôi chỉ là người qua đường, cho nên…”

“Thật sao? Vậy phản ứng của cô cũng nhanh thật.”

“Không tính là phản ứng, lời tôi nói là thật.”

Thịnh Tâm Lan đi theo mấy anh lính cứu hỏa xuống lầu, dưới lầu đã bị người lao động và đám đông người vây xem tụ tập chật như nêm cối.

Cảnh sát tất nhiên sợ người đàn ông mặc áo khoác da lại làm chuyện thiếu suy nghĩ nên liên tục giữ chặt đi về phía xe cứu thương. Hẳn là định đưa anh ta đi trị liệu tâm lý, bởi vì dáng vẻ anh ta nói chuyện không mạch lạc rõ ràng, chỉ sợ tinh thần đã có chút vấn đề.

Lúc xuống lầu lính cứu hỏa liền nói với Thịnh Tâm Lan rằng người đàn ông này vốn không có bạn gái, cũng không hề tổn thất mất 600 triệu để làm tiền đặt cọc gì cả.

Trước khoảnh khắc người đàn ông mặc áo khoác da bị đưa lên xe cứu thương, anh ta bỗng nhiên xoay người quát to với đám đông:

“Cô ta là con gái Thịnh Thanh Sơn! Tóm được cô ta là có tiền.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play