Nói tới nói lui chính là Nguyễn Lập Huy có bệnh tự kỷ.

“Xin lỗi, tôi không phải là cố ý muốn hỏi đâu.” Thịnh Tâm Lan nói xin lỗi một cách chân thành: “Thôi như vậy đi, vì để biểu đạt áy náy của tôi, bữa cơm ngày hôm nay để tôi mời khách có được không?”

Lúc Nguyễn Anh Minh lấy lại tinh thần thì nhìn thấy một mặt rất bất an của cô, cũng ý thức được thái độ lúc nãy của mình quá cứng rắn, nhớ đến lúc trước cô còn cứu được Lập Huy, lập tức giọng nói hòa hoãn hơn, giải thích nói.

“Không phải là Lập Huy có vấn đề gì đâu, chỉ là không thích nói chuyện mà thôi.”

Thịnh Tâm Lan gật đầu rồi không hỏi thêm gì nữa.

Ở một bên khác, Nguyễn Lập Huy ngồi trong quả cầu đại dương đầy màu sắc nhưng mà đột nhiên lại không thấy bóng dáng của Thịnh Ái Linh đâu, lập tức nhíu mày lộ ra vẻ mặt lo lắng.

“Ha ha.” Quả cầu hải dương ở trước mắt bỗng nhiên lại bắn tung tóe bốn phía, Thịnh Ái Linh chui lên từ phía dưới, cười haha nhìn cậu bé: “Em ở đây nè.”

Nguyễn Lập Huy bị cô bé làm cho giật nảy cả mình, hình như đây là lần đầu tiên có người chơi đùa với cậu bé giống như vậy, hóa đá tại chỗ.

Thịnh Ái Linh ngẩn người: “Anh trai nhỏ ơi, anh sao vậy?”

Nguyễn Lập Huy lắc đầu, bỗng nhiên giữ tay của cô bé lại, chỉ chỉ về phía bàn ăn, ra hiệu muốn trở về.

Chơi vẫn còn chưa thỏa thích nhưng mà nhìn thấy bộ dạng còn chưa hoàn hồn của Nguyễn Lập Huy, Thịnh Ái Linh vô cùng khéo hiểu lòng người mà gật đầu nói: “Anh đói bụng rồi hả? Vậy chúng ta trở về đi.”

Lúc đầu ăn cơm, Nguyễn Lập Huy nhất định phải ngồi sát bên cạnh của Thịnh Tâm Lan, Nguyễn Anh Minh có cảnh cáo như thế nào cũng đều vô dụng. Cũng may là Thịnh Ái Linh rộng lượng, trực tiếp bò lên vị trí ở bên cạnh của Nguyễn Anh Minh, non nớt nói.

“Anh trai nhỏ thích mẹ của cháu như thế, vậy thì để anh ấy ở bên cạnh mẹ cháu là được rồi, cháu ngồi ở chỗ này cũng được mà.”

Nhìn thấy Thịnh Tâm Lan cũng không có ý phản cảm, Nguyễn Anh Minh đành phải làm theo cậu bé, ngắm nhìn cô bé nhỏ đáng yêu ở bên cạnh, bỗng nhiên lại có một loại cảm giác quen thuộc vô hình.

“Thằng bé tên là Lập Huy.”

“Anh Lập Huy.” Thịnh Ái Linh vô cùng ngoan ngoãn gật đầu, bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó mà hỏi: “À đúng rồi, anh Lập Huy mấy tuổi rồi, nếu như nhỏ tuổi hơn cháu thì sao đây?”

“Đã năm tuổi rồi, trước trung thu một ngày chính là sinh nhật của thằng bé.”

Nghe vậy, sắc mặt của Thịnh Tâm Lan đông cứng một lát, một ngày trước tết trung thu? Trùng hợp như vậy à? Cùng một ngày sinh nhật với Ái Linh.

“Cháu thì sao?”

Thấy Nguyễn Anh Minh hỏi lại mình, Thịnh Ái Linh gãi đầu nhìn về phía Thịnh Tâm Lan xin giúp đỡ, đối với chuyện ngày sinh nhật của mình, cô bé quả thật không thể nhớ nổi, dù sao thì cũng là một đứa bé mới có năm tuổi.

Không biết là có suy nghĩ gì, Thịnh Tâm Lan ma xui quỷ khiến lại nói sinh nhật của Thịnh Ái Linh nhỏ hơn một chút.

“Ái Linh sinh ngày mười bốn tháng chín.”

Đối với cái này, Nguyễn Anh Minh cũng không hỏi gì thêm nữa, hình như cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi, cũng không xem là cái gì.

Lúc ăn cơm, khẩu vị của Thịnh Ái Linh và Nguyễn Lập Huy giống như nhau, thích ăn đồ ngọt, sau khi món đồ ngọt cuối cùng được mang lên, Thịnh Ái Linh vừa ăn vừa nhảy cẫng lên, Nguyễn Lập Huy thì lại im lặng ăn, nhưng sau khi ăn xong nhìn vào dĩa đồ ngọt sạch bưng cũng tương đối hài lòng.

Con nít luôn không chịu ngồi yên, sau khi cơm nước xong xuôi thì hai đứa lại chạy đến khu vui chơi trẻ em, Thịnh Tâm Lan và Nguyễn Anh Minh ở bên cạnh đợi một hồi, mới đầu sắc mặt vẫn còn bình thản, đợi đến thời gian càng ngày càng lâu Thịnh Tâm Lan liền bắt đầu nhìn thời gian liên tục.

Nhắc nhở lần thứ n.

“Ái Linh, chúng ta nên về nhà thôi.”

Thịnh Ái Linh ló đầu ra từ trong quả cầu hải dương nhìn về phía Thịnh Tâm Lan: “Chưa mà, để con chơi với anh Lập Huy một lát nữa.”

“Thịnh Ái Linh.”

Lúc Thịnh Tâm Lan gọi thẳng họ tên của Thịnh Ái Linh thì chính là lúc mà cô muốn tức giận.

Bình thường đều rất có tác dụng, nhưng mà gần đây không biết là Thịnh Ái Linh lấy gan từ đâu ra, vậy mà đối với cái này làm như là không thấy, tiếp tục chơi đại chiến với Nguyễn Lập Huy ở trong quả cầu hải dương.

Cuối cùng tự mình phải đi xuống dưới ôm Thịnh Ái Linh ra: “Đã mấy giờ rồi hả, con cũng nên về nhà rồi đó Thịnh Ái Linh.”

Thịnh Ái Linh bị nắm một cánh tay, tay mắt lanh lẹ dùng một cánh tay khác bắt lấy ống quần của Nguyễn Anh Minh: “Chú đẹp trai ơi, cứu con với.”

Lúc đầu Nguyễn Anh Minh cũng chỉ muốn ở bên cạnh nhìn con trai chơi đùa, cũng không để ý con trai muốn chơi bao lâu, huống hồ gì nhìn thấy cô nhóc Thịnh Ái Linh này vô cùng thuận mắt, lập tức đưa tay kéo Thịnh Ái Linh lên ôm vào trong ngực của anh rồi tự nhiên nói.

“Con nít chơi với nhau thôi, mà chơi thêm một lát nữa thì cũng có sao đâu.”

Thịnh Ái Linh ôm cổ của Nguyễn Anh Minh, nhăn mặt với Thịnh Tâm Lan rồi nói: “Mẹ, dù sao thì mẹ về nhà cũng đâu có chuyện gì làm đâu, không bằng ở đây nói chuyện thêm với chú đẹp trai đi, tăng thêm tình cảm.”

Lời này vừa nói ra, Thịnh Tâm Lan gần như là muốn phun máu.

“Con nói bậy cái gì vậy hả? Thịnh Ái Linh, con xuống đây cho mẹ… xin lỗi Tổng giám đốc Nguyễn, nếu không thì mẹ đánh con đó…”

Thịnh Ái Linh giống như là một con khỉ cứ treo ở trên người của Nguyễn Anh Minh không chịu bước xuống, lúc bình thường thì Thịnh Tâm Lan sẽ đưa tay ra vỗ vào mông của cô bé xem như là đe dọa, nhưng mà bây giờ Nguyễn Anh Minh giống như là núi dựa lớn tất cả đều không thể dùng được.

Hai mẹ con náo loạn cả nửa ngày, thật sự làm cho những người trong cửa hàng cười chê, lúc này Thịnh Tâm Lan mới coi như là thôi tức giận, đứng nguyên tại chỗ một mặt bất đắc dĩ.

“Tổng giám đốc Nguyễn, anh vẫn nên thả con bé xuống đi, là do tôi dạy bảo không nghiêm, để tôi trở về răn con bé.”

“Không có việc gì đâu.” Nguyễn Anh Minh hiếm khi lộ ra nụ cười: “Ái Linh rất đáng yêu, chỉ là hiếu động mà thôi, ít có ai có thể chơi cùng với Lập Huy.”

Lỗ tai của Thịnh Ái Linh rất thính, lập tức nói hùa theo.

“Vậy lần sau mẹ dẫn con đến nhà của anh Lập Huy chơi có được không ạ.”

Mặt của Thịnh Tâm Lan xanh mét, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Thịnh Ái Linh!”

Người này là Nguyễn Anh Minh đó, nhà của Nguyễn Anh Minh là nơi có thể tùy tiện để cho nhân viên thực tập như cô đi tham quan hả?

“mẹ, nếu mà mẹ đồng ý với con thì con sẽ về nhà ngay.”

Thịnh Tâm Lan sắp thực hiện các biện pháp cưỡng chế để đưa Thịnh Ái Linh đi.

Nguyễn Lập Huy ở bên cạnh nhanh chóng lấy ra một xấp giấy ghi chú từ trong cái ba lô nhỏ của mình, sau khi viết vài nét thì giơ lên cho Nguyễn Anh Minh nhìn, lại là.

“Để Ái Linh đến nhà của con chơi.”

Nguyễn Anh Minh thấy kinh ngạc, Nguyễn Lập Huy rất ít khi yêu cầu với anh cái gì đó, chứ đừng nói đến chi là chuyện kết bạn với người khác.

Nghĩ đến trước đó bác sĩ tâm lý đã nói là bệnh tự kỷ của trẻ em cần phải tiếp xúc với nhiều người, trong lòng của anh dao động, sau khi suy nghĩ một lát thì nghiêm túc nói.

“Nếu không thì thứ bảy tuần sau tôi sẽ cho người đến đón cô, cô dẫn theo Ái Linh đến nhà của tôi chơi.”

“Hả?” Thịnh Tâm Lan trừng to mắt, cô còn cho là mình đã nghe lầm.

Thịnh Ái Linh cũng nhảy cẫng hoan hô, tuột xuống đất từ trong ngực của Nguyễn Anh Minh, tự nhiên nắm lấy tay của Nguyễn Lập Huy cưỡng ép đập tay với cậu bé mấy cái.

“A a a... Anh Lập Huy ơi, em có thể đến nhà của anh chơi rồi.”

Nguyễn Anh Minh cũng đã mở miệng rồi, đương nhiên cũng không tiện từ chối, Thịnh Tâm Lan xem như đã đồng ý chuyện này, may mắn duy nhất đó chính là cuối cùng hai đứa nhóc cũng đã đồng ý rời khỏi nhà hàng món nhật.

Nếu cứ tiếp tục ở đây nữa, Thịnh Tâm Lan cảm thấy là toàn bộ nhân viên của cửa hàng đều sẽ nhận ra mình.

Ra khỏi nhà hàng, Nguyễn Anh Minh lái xe tới, Nguyễn Anh Minh hiếm khi phong độ trầm giọng nói.

“Để tôi đưa hai người về.”

Không để Thịnh Tâm Lan mở miệng từ chối, Thịnh Ái Linh đã nhanh hơn một bước dùng cả tay và chân bò lên trên chỗ ngồi phía sau của xe thương vụ rồi lại ngồi ở trong xe vẫy vẫy Thịnh Tâm Lan.

“mẹ, lên xe đi ạ, xe thật là thoải mái quá.”

Thịnh Tâm Lan nâng trán, trên trán đầy đường đen, trực giác nói với mình rằng ngày hôm nay Nguyễn Anh Minh nhất định cảm thấy mẹ hư con cũng hư, là cái loại vô cùng không biết dạy dỗ con cái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play