Ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách, trước cửa sổ sát đất căn nhà hai tầng, Thịnh Tâm Lan pha cho Cố Duy một tách trà lài.

“Chuyện trong nhà hỗn loạn quá, nên hai ngày nay em đã gửi Ái Linh cho người khác chăm sóc, để xem ngày nào anh rảnh rỗi, em sẽ đón con bé về mời anh ăn cơm.”

“Anh thì ngày nào cũng rảnh.”

Trên ghế sofa vải bố màu xám, người đàn ông đeo mắt kính trông rất dịu dàng, anh có sự trầm ổn và tự tin thuộc về độ tuổi này, mọi hành động cử chỉ đều tạo cho người khác cảm giác an toàn.

“Chúng ta có đi ăn cơm với nhau hay không không quan trọng, mà chuyện quan trọng trước mắt là, em cứ thế chấm dứt chuyện ba em qua đời?”

“Người chết thì không thể sống lại, Cố Duy, anh biết em không thích dây dưa quá nhiều vào những chuyện đã kết thúc mà.” Vẻ mặt Thịnh Tâm Lan uể oải, khẽ xoa huyệt Thái dương đã căng cứng của mình.

Hai ngày nay, cô không thể ngủ ngon một giấc.

Quả thật chuyện ba cô qua đời hơi khả nghi, không phải cô không nghi ngờ một chút nào, mà giờ thân phận của cô thật sự không thích hợp để làm nhiều chuyện, bằng không sẽ khó tránh khỏi bị người khác chỉ trích, vì ba chia di sản bất công nên cô nảy sinh bất mãn cố ý tới sinh sự, cô thì không sao, nhưng cô không muốn Ái Linh bị người khác nói ra nói vào.

“Lẽ ra em có quyền thừa kế một nửa gia sản nhà họ Thịnh.”

“Em thật sự không đặt nặng vấn đề này.”

Cố Duy thở dài, vẻ mặt hơi bất đắc dĩ: “Em chẳng muốn gây rắc rối cho mình đúng không, nếu họ không ép tới một mức độ nhất định, thì em thật sự không muốn nhúc nhích à?”

“Chuyện này có gì không tốt, em hy vọng cuộc đời em có thể đơn giản một chút.”

“Giờ em đang sống đơn giản à?”

Giọng điệu Cố Duy hơi thâm trầm: “Một gia tộc lớn như nhà họ Nguyễn, thì chắc chắn chuyện tranh giành trong gia đình sẽ không đơn giản.”

Thịnh Tâm Lan nghe vậy thì sửng sốt: “Anh biết rồi à?”

“Anh không muốn biết cũng khó.”

Cố Duy lạnh nhạt nói: “Là người được yêu thích trên các tiêu đề tài chính châu Á, trong các tin tức, mối quan hệ giữa em và anh ta gần như đã không còn là chuyện bí mật nữa rồi.”

Thịnh Tâm Lan ngả hết người lên ghế sofa, cười nói: “Anh chắc chắn thế sao? Thật ra vẫn còn một nguyên nhân nữa, là trước đây Ngọc Hạnh đã nói cho anh biết.”

Cố Duy không tỏ rõ ý kiến.

Lưu Ngọc Hạnh luôn vui vẻ thông báo tin tức cho Cố Duy biết, ban đầu lúc Thịnh Tâm Lan mới quen biết Lưu Ngọc Hạnh ở Mỹ, thì cô đã đăng ký kết hôn với Cố Duy rồi, lúc đó sự nghiệp mà Cố Duy gây dựng vừa vượt qua giai đoạn bế tắc, đang ở trạng thái phát triển vững chắc, nên giúp đỡ rất nhiều cho Lưu Ngọc Hạnh – người đang theo học ngành thiết kế đồng thời túng quẫn về kinh tế.

Có thể nói, cô ấy đã nhận được lợi ích thì phải làm việc giúp người ta.

Nghĩ đến Lưu Ngọc Hạnh, Cố Duy cũng hơi nhíu mày.

“Trạng thái Lưu Ngọc Hạnh không được tốt cho lắm, anh đề nghị nên đưa cô ấy vào viện để điều trị, người tên Cao Khải đó chưa chắc đã có đủ sức lực để chăm sóc tốt cho cô ấy.”

“Anh yên tâm đi, tình cảm người ta rất tốt.”

Thịnh Tâm Lan phất tay nói, cảm thấy Cố Duy đang lo bò trắng răng.

Cố Duy từ tốn thở dài, khẽ nói:

“Tình cảm rất tốt là một chuyện, còn chăm sóc tốt cho người bị bệnh trầm cảm lại là chuyện khác, ngoài y tá chuyên nghiệp, không ai có thể trông chừng người bệnh suốt ngày đêm được, dù sao cũng phải có lúc đi ra ngoài, mà một khi anh ta rời đi, nếu lỡ xảy ra chuyện gì thì ai có thể chịu trách nhiệm? Là người giúp việc trong nhà à?”

Câu nói này lại làm Thịnh Tâm Lan xao động: “Vậy để hôm nào em gặp Cao Khải nói thử.”

“Ừm, về bệnh viện, anh đã liên hệ với trung tâm điều trị bệnh trầm cảm tốt nhất nước Mỹ rồi, nếu muốn tốt cho Lưu Ngọc Hạnh, thì anh đề nghị nên đưa cô ấy qua đó.”

“Mỹ?”

Thịnh Tâm Lan sửng sốt: “Có lẽ Cao Khải sẽ khó mà đồng ý.”

Dù gì cũng cách bên kia đại dương và chênh lệch múi giờ, nếu thật sự đưa Lưu Ngọc Hạnh tới đó, Cao Khải không điên mới lạ.

“Vậy để xem anh ta là nghĩ cho mình hay thật lòng muốn tốt cho Lưu Ngọc Hạnh.”

Cố Duy rất lí trí, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện tình cảm của người ta.

Nhưng Thịnh Tâm Lan có thể thấu hiểu điều này, dù gì anh cũng không quen Cao Khải, nên mọi chuyện đều được suy xét từ góc độ của Lưu Ngọc Hạnh, anh đâu thể quản được nhiều chuyện như thế.

“Được, em sẽ nói rõ với Cao Khải.”

Thịnh Tâm Lan nhíu mày đồng ý, nói thì nói thế, nhưng đến lúc mở miệng thì rất khó.

Hai người lại trò chuyện tiếp, đến khi tiễn Cố Duy ra ngoài thì trời đã tối mịt, Lilian đứng trong bóng đêm vẫy tay với Thịnh Tâm Lan, ra hiệu tôi về đây.

Thịnh Tâm Lan gật đầu, quấn chặt áo choàng trên người rồi xoay người, lúc mở cửa gió lạnh ùa vào, trong nháy mắt mưa như trút nước, làm cô không khỏi rụt vai lại, cảm thấy trời hơi lạnh.

Thang máy đang nhảy số tầng đi lên.

“Ting”, cửa thang máy từ từ mở ra, Thịnh Tâm Lan cúi đầu đi về phía nhà mình, tiếng bấm mật mã vang lên rất rõ trong hành lang, cô mở cửa ra, trong nhà vẫn còn ngập tràn mùi trà hoa lài.

Cô đi vào phòng bếp đun cho mình một ấm nước nóng mới, lúc cô đang nhìn chằm chằm ấm nước nóng, thì phía sau bỗng vang lên một giọng nam, dọa cô giật mình.

“Em đang nghĩ gì thế?”

Cô kinh ngạc thốt lên, vừa ôm ngực quay đầu lại, thì thấy một chiếc bóng đổ dài dưới ánh đèn sợi đốt trong phòng khách, dù không thấy rõ mặt, nhưng cô có thể nhận ra người này.

Là Nguyễn Anh Minh.

“Anh hù chết tôi rồi.”

Thịnh Tâm Lan đè nén trái tim đang đập loạn nhịp của mình: “Ôi mẹ ơi, anh về lúc nào vậy? Chẳng phải anh đang ở thành phố T à?”

Nguyễn Anh Minh mặt không cảm xúc nói:

“Hạng mục kết thúc rồi, tôi nghe thấy tin tức ba em xảy ra chuyện nên quay về ngay.”

Hai ngày nay thành phố T mưa tầm tã, nên toàn bộ chuyến bay đều hoãn lại, cao tốc thì xảy ra nhiều vụ tai nạn, đường cũng kẹt cứng, đến sáng nay mới có chuyến bay cất cánh.

Thịnh Tâm Lan vẫn chưa hoàn hồn lại từ nỗi sợ, tay vẫn đang run rẩy, cô vịn mặt bàn bằng đá cẩm thạch, không ngừng thở hổn hển: “Không phải, anh về cũng phải nói với tôi một tiếng chứ, cứ lặng lẽ xuất hiện trong nhà tôi thế này, anh có biết sẽ dọa tôi chết khiếp không, tôi thật sự hối hận khi nói mật mã nhà cho anh biết.”

Thật ra cô chỉ càu nhàu thôi, ai ngờ câu nói này lọt vào tai Nguyễn Anh Minh, lại mang hàm ý khác.

“Em không chỉ hối hận chuyện này thôi đúng không?”

Nguyễn Anh Minh từng bước áp sát, nước mưa nhỏ xuống sàn nhà, đọng thành một vũng nước bẩn.

Lúc này Thịnh Tâm Lan mới nhận ra cả người anh đều ướt sũng.

“Anh bị gì vậy? Sao lại mắc mưa thế này? Trợ lý Chu đâu?

Nguyễn Anh Minh làm như không nghe thấy cô nói gì, chỉ cách một bàn đá cẩm thạch trong phòng bếp, thâm trầm nhìn chằm chằm Thịnh Tâm Lan, giọng nói cực kỳ lạnh lẽo:

“Người đàn ông đó đâu? Em đã tiễn người ta đi rồi à?”

Anh không dám tin, đã là lúc này rồi, mà Thịnh Tâm Lan vẫn có thể đối mặt với anh như chưa có gì xảy ra, không ngờ cô vừa tiễn người đàn ông khác ra khỏi nhà, đã có thể thẳng thắn vô tư với anh như thế.

Câu nói của Nguyễn Anh Minh đã làm tim Thịnh Tâm Lan hơi chùng xuống.

“Đàn ông gì?”

Cô chỉ bật thốt hỏi ngược lại, thật ra trong lòng cô đã đoán được, có lẽ Nguyễn Anh Minh đã nhìn thấy Cố Duy.

“Em hỏi tôi?” Nguyễn Anh Minh cảm thấy nực cười, trong ánh mắt lạnh lùng hơi pha lẫn tia chế giễu và khinh bỉ, rồi cực kỳ thất vọng nhìn chằm chằm Thịnh Tâm Lan.

“Có phải trừ phi tôi chính miệng nói ra tôi đã nhìn thấy điều gì, bằng không em sẽ lặng thinh không nhắc tới chuyện giữa em và người đàn ông đó đúng không?”

“Tôi và Cố Duy chỉ là bạn bè thôi, anh hiểu lầm rồi.”

Thịnh Tâm Lan đỡ trán, cuối cùng cũng biết tại sao tâm trạng Nguyễn Anh Minh bỗng kích động đến thế.

“Bạn bè?” Trong căn nhà rộng lớn, vang lên tiếng cười khẩy rất rõ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play