Thịnh Tâm Lan nuốt nước bọt, nhìn người đàn ông ngồi trước mặt đang đút cháo cho cô, lúng túng nói.
“Hình như lúc đó tổng giám đốc công ty là anh.”
“Không cần thêm từ hình như, vốn chính là tôi.”
Nguyễn Anh Minh đút muỗng cháo cá cuối cùng vào miệng cô, muỗng chạm vào chén sứ phát ra tiếng “leng keng”, anh đặt lên tủ đầu giường, thong thả lau tay.
“Nhưng lúc đó người quản lý thương hiệu trang phục không phải là tôi.”
Nguyễn Anh Minh nhìn Tần Ba, giọng điệu vô cùng lanh nhạt.
“Không phải buổi chiều anh đã nghe lén tôi nói chuyện điện thoại rồi sao? Vẫn còn đang nghi ngờ à? Hay là nói thật ra anh vốn chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi.”
Tần Ba giận run người: “Đó cùng là do cấp lãnh đạo các anh đấu tranh giành lợi ích gây ra, dùng nhà thiết kế bọn tôi trở thành vật hy sinh để đỡ đạn, đúng là làm người ta buồn nôn.”
“Nếu anh đã nghĩ như thế, tôi cũng không có gì để nói.”
Nguyễn Anh Minh nhìn anh, sau đó vò khăn giấy thành một cục, cục giấy màu trắng vạch ra một đường cong hoàn mỹ ở giữa không trung, rơi ngay vào thùng rác ở phía cuối giương.
Nếu không phải vì Thịnh Tâm Lan, anh cũng lười đi lật lại mấy chuyện cũ rích đó, hơn nữa còn là mấy chuyện rắc rối do Nguyễn Kỳ Phong để lại.
“Tôi cảm thấy đây là một hiểu lầm.”
Thịnh Tâm Lan nhìn hai người: “Lúc đó tập đoàn Thịnh Đường chưa phân biệt rõ phải trái đúng sai đã vu oan cho nhân viên của công ty, đây là chuyện không công bằng, rất dễ phá hủy cả đời của người khác.”
Tần Ba vô cùng tán thành về điểm này.
“Nhưng cho dù tập đoàn Thịnh Đường làm như thế là không đúng thì anh Tần cũng không nên chưa điều tra rõ ràng sự thật đã đổ tội lên đầu người khác, cách làm này có khác gì những hành động của lãnh đạo tập đoàn Thịnh Đường lúc đó đâu chứ?”
Nghe vậy, gương mặt đen thùi của Tần Ba hình như hơi trắng.
Thật ra từ những lời kể lại trúc trắc cẩn thận của Tần Ba, Thịnh Tâm Lan đã nhận ra, có lẽ anh đã biết anh vu oan cho Nguyễn Anh Minh, cũng hối hận, nhưng mà không muốn mất mặt đi xin lỗi mà thôi.
“Vậy hôm nay không bằng hai người nể mặt tôi bắt tay giảng hòa đi, tôi cũng đã ăn cháo cá cả anh Tần rồi, cực kỳ ngon, xem như là lời xin lỗi vì đã bất cẩn làm tôi bị phỏng, tôi khỏi trả tiền cho anh ha.”
Thịnh Tâm Lan vốn có ý định làm không khí sôi động hơn, nhưng Tần Ba lại cười không nổi.
Hơn nữa còn có một tên Nguyễn Anh Minh mặt lạnh như núi băng, không ai thèm tiếp lời câu chuyện đùa của cô, không khí càng thêm xấu hổ.
“Anh ta phải xin lỗi tôi.”
Nguyễn Anh Minh giơ ngón tay chỉ vết bầm xanh trên khóe miệng cho Thịnh Tâm Lan xem: “Bảo anh ta xin lỗi đã là nhẹ rồi.”
“Anh...” Tần Ba tức muốn hộc máu chỉ vào vành mắt xanh đen của bản thân: “Tôi cũng bị anh đánh ra thế này.”
“Tự vệ chính đáng và cố ý gây thương tích là hai chuyện khác nhau.”
Thấy tình hình sắp sửa ngập mùi thuốc súng nữa, Thịnh Tâm Lan đột nhiên ho khan: “Khụ khụ khụ...”
Lúc này hai người mới chịu thôi, đều căng thẳng quay sang nhìn cô.
“Tôi chạy đường xa đến đây để tìm nhà thiết kế thời trang ký hợp đồng, cuối cùng còn bị thương chân, hai người còn ở đây ồn ào nhốn nháo, có thấy phiền không?”
Nhắc đến chuyện này, Nguyễn Anh Minh cũng cảm thấy hơi áy náy.
Nếu không phải vì anh thì cũng đã không hại Thịnh Tâm Lan bị thương, một bụng lửa giận không có chỗ phát tiết, vì thế anh lại lạnh lùng nhìn Tần Ba.
Tần Ba cũng không thèm nể mặt trừng ngược lại, sau đó nhìn Thịnh Tâm Lan, xác nhận: “Cô Thịnh, lúc trước cô từng nói với tôi cô và tập đoàn Thịnh Đường không phải cùng một công ty, tôi muốn xác nhận lại một lần nữa, có phải là thật không?”
“Đương nhiên rồi.” Thịnh Tâm Lan gật đầu: “Tuy rằng tôi họ Thịnh, nhưng ngoại trừ việc tôi là nhân viên cũ của khách sạn Thịnh Đường ra thì không có bất cứ liên quan gì với họ nữa, Trang phục Thanh Vân vốn là sản nghiệp của gia đình chúng tôi, bây giờ do tôi quản lý.”
Cô còn cố ý nhấn mạnh ba chữ “nhân viên cũ”, giống như là cố ý nhắc nhở Nguyễn Anh Minh, dơi vào trong tai anh, anh yên lặng nuốt xuống mấy lời chuẩn bị châm chọc Tần Ba.
“Vậy là tốt rồi.”
Tần Ba trịnh trọng gật đầu: “Vậy tôi ký hợp đồng cùng cô, điều kiện thế nào cũng được, xem như là tôi xin lỗi cô.”
“Hả?”
Thịnh Tâm Lan lập tức đờ ra: “Anh nói thật sao? Anh nói lại lần nữa.”
Tần Ba nghiêm túc, lặp lại những lời vừa nói không sót một chữ.
Hạnh phúc đến quá đột ngột, ai mà ngờ Tần Ba lại là người có ý thức trách nhiệm cao đến thế, làm cô bị phỏng chân xong thì lập tức đồng ý, cái chân này bị phỏng có giá trị lắm!
“Sau khi tôi về sẽ lập tức soạn hợp đồng, sau đó cho nhân viên đưa đến đây cho anh.”
“Không cần, hai người về trước, tôi dọn dẹp đồ đạc ở đây rồi lập tức đến Đông Lăng, đúng rồi, tôi có một yêu cầu.”
“Anh còn dám có yêu cầu?” Nguyễn Anh Minh trừng anh.
“Anh nói đi.” Thịnh Tâm Lan lại nhéo anh, quay sang nhìn Tần Ba cười tươi như hoa: “Yêu cầu gì cũng được.”
Vậy sao được? Mặt Nguyễn Anh Minh đã tái rồi.
“Tôi không có nhà ở Đông Lăng, tôi cần một nơi ở tạm, chờ thêm một khoảng thời gian nữa, tôi sẽ tự tìm nhà rồi dọn đi.”
“Được, cứ giao cho tôi, chờ anh đến là có thể vào ở ngay.”
Thịnh Tâm Lan đồng ý một cách dứt khoát.
Phải biết là ký được một nhà thiết kế tốt chính là ký được một cây rụng tiền đó! Nhà cửa thì tính là cái gì chứ?
“Hợp tác vui vẻ.”
Thịnh Tâm Lan giãy dụa vươn cánh tay, định bắt tay với Tần Ba.
Nhưng vừa mới vươn tay được một chút, đã bị Nguyễn Anh Minh túm lấy cản lại, anh không kiên nhẫn đè cô nằm xuống: “Sẹo chưa lành mà em đã quên đau rồi đúng không? Hợp cái gì tác? Ngoan ngoãn nằm yên đó.”
Tần Ba khinh thường nhìn anh, sâu xa nói: “Gia trưởng chính là sát thủ của hôn nhân, cô Thịnh, tôi khuyên cô nên suy xét cẩn thận người này.”
“Anh nói cái gì?” Mặt Nguyễn Anh Minh đã đen thùi.
“Tôi về dọn dẹp, cố gắng đi về cùng cô.”
Tần Ba giống như không hề nghe thấy, để lại một bóng lưng vô cùng tiêu sái rời khỏi bệnh viện.
“A, anh Tần, chén của anh.”
Một giọng nói du dương truyền từ sảnh lớn của trạm y tế đến.
“Quăng đi, chuyển nhà đổi cái mới.”
Tần Ba đi được một lúc lâu, Thịnh Tâm Lan vẫn cứ nhìn chằm chằm hướng anh rời đi cười ngu ngơ.
“Vui đủ chưa?” Nguyễn Anh Minh lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, dáng vẻ như không dễ chọc.
Thịnh Tâm Lan nhướng mày: “Ký hợp đồng với một nhà thiết kế, đương nhiên là vui rồi.”
“Tôi thấy em còn chưa bao giờ cười như thế này với tôi.”
“Với anh?”
Thịnh Tâm Lan nhìn anh bằng ánh mắt đầy ghét bỏ: “Tôi mà cười với anh như thế thì người ta sẽ tưởng tôi bị điên.”
Nếu như để Lưu Ngọc Hạnh nhìn thấy, chắc chắn sẽ nói cô bị sắc đẹp quyến rũ, thành một người mê trai.
Nguyễn Anh Minh không hài lòng với câu trả lời này, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Lúc em vào phòng bệnh xử lý miệng vết thương, tôi còn đang vất vả nghĩ cách dụ dỗ nhà thiết kế này cho em, kết quả em vừa tỉnh lại thì đặt toàn bộ lực chú ý lên tên nhóc kia, cũng không hỏi thăm tôi, Thịnh Tâm Lan, em không muốn nói gì với tôi sao?”
Nói xong, anh lập tức hối hận, nhíu chặt mày định bỏ đi.
Nếu như lúc trước, anh làm gì thì cũng sẽ không kể ra, bây giờ có lẽ là bị chọc tức, lại còn mặt dày nói mát tranh công trá hình nữa.
Thịnh Tâm Lan đột nhiên nắm chặt tay anh, tay anh rất rộng, có nhiệt độ đặc trưng của phái nam.
Khi cô cúi người, vòng eo của cô dần lộ ra một độ cong mượt mà, nụ hôm ấm áp rơi xuống khóe miệng của Nguyễn Anh Minh.
“Cảm ơn anh.”
Trong phòng bệnh lập tức trở nên vô cùng yên lặng, anh nghe thấy được giọng nói dịu dàng nhất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT