Sau khi lái xe hơn 30 km, cuối cùng cũng đến trấn Quan Hải.
Trên ghế phụ, Thịnh Tâm Lan đã chìm vào giấc ngủ, vệt nước mắt vẫn còn nguyên trên khóe mắt.
Nguyễn Anh Minh không đành lòng đánh thức cô nhưng anh cũng biết thời gian đang gấp rút và anh cần phải hoàn thành mọi việc ở đây càng sớm càng tốt, vì vậy sau khi dừng lại, anh vỗ nhẹ vào vai cô.
"Tâm Lan, tới rồi."
Thịnh Tâm Lan mở mắt ra, mơ mơ màng màng nhìn chằm chằm Nguyễn Anh Minh một hồi lâu rồi sau đó mới nhìn ra ngoài cửa sổ, như vừa sực tỉnh khỏi cơn mơ.
Bên ngoài nắng gắt, như thiêu đốt da người ta.
Thịnh Tâm Lan sau khi xuống xe đi được hai bước đã được che phủ bởi một bóng râm, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Nguyễn Anh Minh đứng bên cạnh cầm một chiếc ô màu đen, hỏi với vẻ rất tự nhiên:
"Đi đâu?"
Cô định thần lại, chỉ vào cửa hàng tạp hóa trước mặt.
"Bên kia, Ngọc Hạnh yêu cầu tôi liên hệ với chủ cửa hàng tạp hóa. Thị trấn này chỉ có cửa hàng đó là nơi duy nhất có điện thoại công cộng. "
Bởi vì lý do địa hình, Lân Ba chưa bao giờ là một nơi giàu có và đông đúc, đặc biệt là thị trấn Quan Hải, một nơi khỉ ho cò gáy, nơi đây dường như vẫn duy trì sự phát triển kinh tế và thói quen sinh hoạt của thế kỷ trước, có thể dễ dàng nhìn thấy ngư dân đánh cá ngồi dưới ánh mặt trời ở khắp mọi nơi và hút thuốc lá tự chế.
Sau khi giới thiệu mình với chủ cửa hàng tạp hóa, ông chủ nhanh chóng nhớ ra Thịnh Tâm Lan là người phụ nữ mà mình đã nói chuyện trước đó, liền gọi vợ đến trông cửa hàng, sau đó đưa Thịnh Tâm Lan cùng Nguyễn Anh Minh đi tìm Tần Ba.
"Thằng Ba sống ven biển, thằng nhóc này hơi kỳ lạ, nó không nói chuyện với những người trong thị trấn của chúng tôi.”
"Vậy sao? Kỳ quái thế nào?"
Thịnh Tâm Lan đi theo sau ông chủ, tò mò hỏi thăm chuyện của nhà thiết kế Tần Ba.
"Cậu ta không chịu sống yên ổn ở thành phố lại chạy về chỗ này của chúng tôi để hành xác, chẳng phải là kỳ quái sao?"
Nghe vậy, Thịnh Tâm Lan cười cười: "Bác ơi, bây giờ nhiều người thế này lắm, thành phố ồn ào quá nên họ về quê sống cho sướng.”
"Tôi không hiểu chuyện này, nhưng mà thằng Ba còn có chuyện kỳ quái hơn nữa cơ, hai năm trước, chủ tịch thị trấn của chúng tôi đã đi đầu trong việc phát triển một khu du lịch bên bờ biển vậy mà kết quả lại bị thằng nhóc này phá hỏng.
"Hả, tại sao vậy?"
"Nói nào là nhiều người đến thì sẽ quấy rối sự thanh tịnh của cậu ta, còn nói cái gì mà ô nhiễm rồi nhiều chuyện lắm."
"Chủ tịch thị trấn không có biện pháp gì với anh ta sao?"
"Thằng Ba có văn hóa, và là nhân tài duy nhất trong thị trấn của chúng tôi từng ra nước ngoài. Hầu hết mọi người trong thị trấn của chúng tôi đều nghe lời cậu ta, nhưng chuyện phát triển gì đó thì chúng tôi không hiểu nên cứ nghe theo lời cậu ta thôi.”
Thị trấn Quan Hải tương đối hẻo lánh và vô cùng cách biệt với thế giới bên ngoài, cho nên một người đã ra nước ngoài nhìn ngắm thế giới như Tần Ba ở đây chẳng khác nào một nhân uy quyền, ngay cả chủ tịch thị trấn cũng phải xem trọng cậu ta.
Thịnh Tâm Lan lại nhíu mày.
Có khi nào Tần Ba vì lợi ích của bản thân mà ngăn cản người dân trong thị trấn cải thiện đời sống đấy chứ?
Ai cũng biết nếu ngành du lịch phát triển, thị trấn sẽ mang một diện mạo mới, và phát triển rất nhanh.
Sau khi đi bộ gần hai giờ, bắp chân của Thịnh Tâm Lan đều run lên thì lúc này mới nghe thấy ông chủ nói.
"Tới rồi."
Chủ cửa hàng tạp hóa chỉ vào một ngôi nhà gỗ sơn màu trắng xanh bên biển.
"Thằng Ba sống ở đó nhưng tôi không vào đâu, nếu hai người muốn tìm chỗ ở vào buổi tối thì vẫn phải quay về thị trấn, nếu không tìm được đường, hãy gọi điện thoại cho cửa hàng của tôi và tôi sẽ nhờ con gái tôi đến đón hai người.”
"Được, cảm ơn ông chủ."
Cảm ơn xong, Thịnh Tâm Lan cùng Nguyễn Anh Minh ần lượt đi về phía ngôi nhà độc đáo bên bờ biển.
Vùng biển này là một nơi chưa từng được khai phá, không có bãi cát mịn, phong cảnh chung quanh cũng không được xem là đẹp mà trong gió biển còn có mùi tanh của tôm cá nữa.
Căn nhà gỗ màu xanh trắng được bao quanh bởi một hàng rào màu trắng, bên trong có ba dãy kệ gỗ, có cá muối và phơi một số quần áo đàn ông.
Có một người đàn ông cởi trần, nước da ngăm đen đang đun nước trong sân, thấy rõ là một cái nồi không có nắp, đây là phương pháp chưng cất đơn giản nhất.
Thật là nguyên thủy.
Thịnh Tâm Lan cùng Nguyễn Anh Minh liếc nhìn nhau, và cười ẩn ý.
"Xin hỏi, có phải anh Tần Ba không?”
Thịnh Tâm Lan đứng ở cổng hàng rào, lịch sử hỏi người đó.
Người đàn ông quay đầu lại và liếc nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng và cảnh giác.
"Các người là ai?"
"Tôi là bạn của Lưu Ngọc Hạnh, cô ấy đã bảo tôi đến tìm anh, nghe nói anh và Ngọc Hạnh là cựu sinh viên của Đại học St. York và anh là đàn anh của cô ấy.
"Lưu Ngọc Hạnh?"
Người đàn ông đứng dậy, lau tay rồi đi về phía cổng sân: "Cô chính là bà chủ mà Lưu Ngọc Hạnh nói sao? Họ Thịnh?"
Thịnh Tâm Lan vội gật đầu, lấy danh thiếp của mình ra.
Người đàn ông không đưa tay nhận lấy, dáng vẻ vẫn lạnh lùng, gương mặt thì đen bóng như đít nồi, anh đánh giá Thịnh Tâm Lan trong chốc lát rồi lại nhìn về phía Nguyễn Anh Minh,
"Còn anh là ai?"
"Tôi là vệ sĩ của cô ấy."
Không đợi Thịnh Tâm Lan mở miệng, Nguyễn Anh Minh đứng bên cạnh đã lặng lẽ lên tiếng, khiến người ta sốc tận óc.
Thịnh Tâm Lan vội vàng trừng mắt với anh.
"Vệ sĩ gì chứ, anh không phải… Ngại quá, đây là trợ lý của tôi.”
Làm gì có ai dốc lòng đến mời người ta xuất sơn mà lại mang theo vệ sĩ chứ, như vậy chẳng phải nói rõ là mình không tin tưởng người ta sao?
Thịnh Tâm Lan cảm thấy Nguyễn Anh Minh đến đây để gây rối.
Người đàn ông nhìn thoáng qua Nguyễn Anh Minh rồi mở cửa hàng rào: "Vào đi."
Nhìn bờ vai đen sạm của người đàn ông, Thịnh Tâm Lan thở phào nhẹ nhõm và nhắm mắt làm theo.
"Anh Tần, tôi biết anh sống một mình ở đây đã lâu, một nhân tài thiết kế giỏi như anh mà lại sống đời hoang phí ở nơi này là rất đáng tiếc, tôi nghĩ anh nên thật sự cân nhắc đến việc xuống núi.”
Tần Ba cũng không thèm nhìn cô, anh ta ngồi xuống trước thiết bị chưng cất đơn giản của mình, khuôn mặt bừng sáng vì lửa, chỉ nghe thấy giọng nói của anh trong tiếng lửa nổ tanh tách:
"Tôi sống một mình nên ở đây không có chỗ ngồi đâu, các người cứ tùy tiện kiếm đại một chỗ đi."
Sau đó không nói gì nữa.
Thịnh Tâm Lan âm thầm kêu khổ không ngừng, Lưu Ngọc Hạnh không hề gạt mình, Tần Ba này thật đúng là người kỳ quái, muốn mời được anh ta sẽ phải tốn rất nhiều công sức.
Thấy Tần Ba hoàn toàn không để ý tới mình, Thịnh Tâm Lan cũng hết cách, lúng túng đứng đó.
Nhưng cũng không thể cứ đứng như vậy cho tới tối được.
Đang nghĩ ngợi thì Nguyễn Anh Minh đi tới từ phía sau, và một giọng nói trầm thấp vang lên trong sân.
"Anh Tần, với tôi mà nói mời người ta làm việc không hề khó, chỉ cần cung cấp cho đối phương những gì họ cần. Quá trình này đòi hỏi sự giao tiếp. Nếu anh không đề xuất ra yêu cầu của mình thì việc để chúng tôi đứng phơi nắng ở đây là vô nghĩa.”
Thịnh Tâm Lan vội vàng kéo cánh tay của Nguyễn Anh Minh đích cánh tay nhưng lời nói đã thốt ra như bát nước hắt đi không hốt lại được.
Tần Ba quay đầu nhìn Nguyễn Anh Minh.
"Xin lỗi..."
Thịnh Tâm Lan vội vàng xin lỗi.
Tần Ba lại xoay người, vẫn là quay lưng về phía hai người bọn họ:
"Trợ lý của cô nói đúng. Việc đầu tiên cần làm là trao đổi điều kiện, nhưng tôi không cần gì cả."
"Vậy mà anh còn để chúng tôi tới một chuyến?" Thịnh Tâm Lan cũng hơi tức giận.
"Tôi bảo cô tới?" Tần Ba liếc cô một cái rồi tiếp tục mày mò đồ trong chậu:" Tôi nhớ lời tôi đã nói với Lưu Ngọc Hạnh là đừng tới tìm tôi, có tìm tôi cũng không đi đâu
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT