Thịnh Ái Linh vừa nhìn thấy Thịnh Tâm Lan thì nhào tới hoan hô vạn tuế, Nguyễn Lập Huy lại tràn đầy mệt mỏi lê bước đi tới, mông vừa đặt xuống sofa liền ôm chặt cánh tay cô, giống như muốn ngủ ngay tại chỗ.
“Dì đã nói đứa nhỏ này thể chất quá tệ, mới chạy không bao lâu đã mệt ra như vậy rồi, nuông chiều quá mức.” Mợ cả dáng vẻ hận sắt không thể thành thép.
Thịnh Tâm Lan có chút bất đắc dĩ, sờ sờ đầu cậu bé, giải thích: “Cũng không trách nó được, Lập Huy lúc nhỏ luôn yếu ớt nhiều bệnh, lúc nhỏ sốt cao xong liền không thể nói chuyện nữa, vẫn luôn thể chất không tốt.”
“Là sốt cao đến không thể nói chuyện sao?” Mợ cả đặt ly nước xuống, có chút suy ngẫm nhìn cậu bé: “Chưa từng nói sao?”
Thịnh Tâm Lan cau mày: “Cũng không phải chưa từng nói, con nghe Anh Minh nói, năm nay từng nói hai lần.”
“Mợ thấy không đơn giản như vậy.” Mợ cả có chút sâu xa nhìn cô: “Gia tộc lớn như nhà họ Nguyễn, độc đinh tới đời Nguyễn Anh Minh, nếu tuyệt hậu thì bao nhiêu người được lợi, thằng nhóc này không hẳn có thể an toàn lớn lên.”
Nghe vậy, cô sững sốt, kinh dị nhìn bà.
Trước đây từng nghe ông ngoại nói, mợ cả trước đó từng có con, sau này không biết thế nào lại mất, nhưng từ đó về sau, mợ cả và mợ hai quan hệ vốn luôn tốt đẹp lại không còn qua lại nữa, cho tới sau này cậu hai ly hôn tái hôn mới khôi phục lại.
Lúc nhỏ không hiểu chuyện, nhưng bây giờ nghĩ lại những chuyện trước đây, nhớ tới chỉ cảm thấy vô cũng lạnh lẽo.
Ở trước mặt tài sản đồ sộ, phần lớn mọi người đều sẽ mất đi tâm trí.
Mợ cả đây là đang nhắc nhở cô, trận sốt cao của Lập Huy lúc nhỏ e rằng không phải ngoài ý muốn, mà những ‘ngoài ý muốn’ như vậy sau này vẫn sẽ không ngừng xảy ra, cô rất nhanh liền kết nối với chuyện đèn treo rơi xuống lúc lần đầu tiên cô gặp Lập Huy.
“Sớm đề phòng, đừng tin ai cả.” Giọng mợ cả kéo suy nghĩ cô quay lại.
Cô nhìn bà, chỉ thấy bà mặc đồ thể thao đứng trước bệ bếp rót cà phê uống, hơn năm mươi tuổi vẫn vóc dáng thẳng tắp, khí thế siêu quần, lời nói ra cũng đi sâu vào lòng cô.
Nói chuyện một lát, cô dẫn hai đứa nhỏ rời đi.
“Con dẫn Lập Huy và Ái Linh đi trước, có thời gian con lại dắt chúng đến thăm mợ.”
“Đợi chút.” Bà đi tới, đưa chìa khóa cho cô: “Đồ của mình phải tự mình giữ.”
“Cái này con không thể cầm.”
“Lần trước lúc chạy tới đòi di sản của mẹ con không phải rất khí phách sao? Đây chỉ là một phần nhỏ di sản mẹ con để chỗ mợ, để con về nước có nơi trú chân mà thôi, bớt ra vẻ giống Thịnh Thanh Sơn, cái khác không học, học ông ta đội lốt cừu non làm gì? Sao nào, tài sản nhà họ Thịnh một đồng cũng không cho con, liền định đưa bộ da cừu trên người ông ta để con kế thừa sao?”
Bị quở trách một trận, mợ cả mắng tất cả già trẻ lớn bé nhà họ Thịnh, không có từ ngữ dơ bẩn nào cũng có thể mắng người ta cái gáy ớn lạnh, Thịnh Tâm Lan nghe xong da đầu tê rần, chỉ đành miễn cưỡng nhận chìa khóa.
Từ lúc rời khỏi nhà họ Thịnh, Nguyễn Lập Huy làm ổ ngủ trong lòng cô, Thịnh Ái Linh lại tràn đầy tinh thần, tò mò hỏi: “Mami, sao bà mợ lại ghét ông ngoại như vậy?”
“Bà mợ không nói với con sao?”
“Bà nói rồi, bà nói có thâm thù đại hận với ông ngoại, còn hung hăng mắng ông một trận nữa, con đều nghe không hiểu, dù sao cũng rất hung dữ.” Ái Linh chớp mắt: “Nhưng mami nói không thể nghe một người nói chuyện, con vẫn là muốn nghe mami nói.”
Cô bất đắc dĩ cười, vỗ đầu cô bé: “Quỷ tinh linh, đó gọi là đừng tin lời một phía, chuyện người lớn, con nít đừng hỏi quá nhiều, cũng đừng gánh vác quá nhiều.”
“Gánh vác là gì?”
“Gánh vác chính là...” Thịnh Tâm Lan có chút khựng lại, do dự một lát, trầm giọng nói: “Gánh vác chính là thứ trong cặp lúc con mỗi ngày đến trường, con phải vác một phần đồ ăn vặt là thứ con thích, cũng phải vác một phần sách vở là thứ con không thích nhưng vẫn phải vác theo, đợi đến ngày nào đó con thực sự quá mệt mỏi, kêu con từ bỏ một phần, con sẽ từ bỏ cái gì?”
Thịnh Ái Linh còn nhỏ, lại cực kỳ nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, suy nghĩ một lúc sau mới nhìn cô đáp: “Tại sao phải từ bỏ chứ? Con có thể kêu Chú Nguyễn, mami, anh Lập Huy giúp con vác mà!”
Thịnh Tâm Lan sững sốt, cuối cùng sờ đầu cô bé, có chút mơ màng.
Đúng vậy, khi bạn cảm thấy đưa ra lựa chọn không khó hay thậm chí không có lựa chọn, là do có người đang thay bạn gánh vác tiến về phía trước, cô không có quá nhiều hận ý đối với việc ban đầu ba từ bỏ mẹ, vì từ nhỏ không ai nói cho cô biết những chuyện này, người gánh những chuyện này là ông ngoại, là cậu cả, mợ cả.
Lúc tới nhà tổ nhà họ Nguyễn vừa qua mười một giờ.
Lúc xuống xe, Thịnh Tâm Lan vừa bước xuống đã bị trận thế nghênh đón dọa nhảy dựng.
Hai hàng người giúp việc tổng cộng hai mươi người, nam trái nữ phải xếp hai bên cùng khom người cúi chào: “Xin chào mợ chủ, cậu chủ nhỏ, cô chủ nhỏ.”
Toàn thân Thịnh Tâm Lan đều căng thẳng, một trái một phải dắt hai đứa nhỏ, bước đi cũng không dám.
Nguyễn Anh Minh từ trong nhà đi ra, thấy sắc mặt cô thì có chút không tự nhiên cứng đờ, không vui nói: “Các người làm gì vậy? Không có chuyện gì làm rồi sao? Chạy tới đây vây xem cái gì?”
Hai hàng người làm nhìn nhau, như chuột thấy mèo lập tức làm chim vỡ tổ.
Đám người tản đi hết, Thịnh Tâm Lan mới cười ra tiếng, theo anh sóng vai vào nhà, vừa đi vừa hỏi: “Nhà họ Nguyễn các anh là bắt nguồn xã hội đen sao? Trận thế này em còn cho rằng là muốn ra oai với em chứ.”
Nói tới đây, Nguyễn Anh Minh liền sắc mặt không tốt: “Mấy người làm ban nãy làm ra vẻ ở cửa đều là người làm do ông chọn, rất ồn ào, việc đàng hoàng không làm, mỗi ngày chỉ biết đồn đãi xem náo nhiệt.”
Cô quay đầu nhìn, vừa khéo lại thấy có cô gái núp phía sau cây xanh trong vườn hoa lén nhìn mình, cô phóng khoáng vẫy tay, cô gái đó cũng không sợ hãi, cũng phất tay về phía cô.
“Nguyễn Nhất Nhất, nếu cô còn nhìn, tôi kêu quản gia xuyên đêm đưa cô về cô nhi viện.”
Cô gái phía sau cây vội rụt đầu chạy, biến mất như một làn khói.
Thịnh Tâm Lan kéo cánh tay anh: “Anh dọa cô bé rồi, người ta chỉ là tò mò thôi, anh hung dữ với cô ấy như vậy làm gì? Nhìn chỉ mới mười hai mười ba tuổi.”
“Nó sẽ sợ?” Nguyễn Anh Minh cau mày, rõ ràng có chút không kiên nhẫn.
“Ê? Không phải không thể thuê thanh thiếu niên làm việc sao? Cô bé đó không phải người làm nhà anh đi.” Thịnh Tâm Lan bỗng nhớ tới gì đó, nhìn hướng cô bé chạy đi, đã không còn thấy ai nữa.
Quản gia dẫn đường phía trước quay đầu lại, cười giải thích: “Cô Nhất Nhất là học sinh trong cô nhi viện do cậu chủ viện trợ, sáu năm trước tới, lấy họ Nguyễn theo ông chủ, rất tinh nghịch, ông chủ rất thích, liền thu làm con gái nuôi, tính ra thì cậu chủ phải gọi cô ấy là cô.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT