Đúng lúc này...

Tiếng gõ cửa cốc cốc cốc dồn dập cắt đứt tình cảnh giữa hai người

“Quản lý Thịnh, Văn Văn đã tỉnh, chuyện này làm sao bây giờ? Cảnh sát cũng đã đến.”

Thịnh Tâm Lan bỗng nhiên giật mình một cái, đẩy Nguyễn Anh Minh ra, một mặt kinh hoảng ngồi dậy.

“Cốc cốc cốc”

“Quản lý Thịnh, cô ở đâu?”

Bên ngoài cánh cửa, giọng nói của Tiểu Trương có chút nghi hoặc.

Thịnh Tâm Lan hít sâu một hơi, miễn cưỡng bình tĩnh lại: “Tôi ở đây, vừa rồi không nghe thấy, tôi có chút việc, năm phút sau sẽ đến, anh đi trước đi.”

“Cô sao vậy? Cần tôi giúp một tay không?”

Nghe xong lời này, Thịnh Tâm Lan chợt cảm thấy đầu đều to ra, gấp giọng nói: “Không cần, tôi... Tôi thay quần áo mà, vừa nãy cứu người quần áo đã bẩn rồi.”

Thật vất vả để Tiểu Trương đi, Thịnh Tâm Lan nhẹ nhàng thở ra, quay đầu liền nhìn thấy Nguyễn Anh Minh đang nhìn qua cô, bên trong hai mắt nheo lại có mấy phần chế nhạo”

“Cô nói dối mà mắt không chớp một cái sao?”

gương mặt của Thịnh Tâm Lan nhất thời đỏ bừng, trừng mắt liếc anh một cái: “Còn không phải bởi vì anh.”

“Kỳ thật cô nói dối cũng không tốt.” Nguyễn Anh Minh ôm cánh tay, có chút hăng hái nói: “Nhiều người như vậy nhìn thấy tôi ôm cô đi vào, cô cảm thấy khả năng trợ lý của cô không biết tôi ở đây là bao nhiêu?”

Nghe vậy, Thịnh Tâm Lan biến sắc, nửa ngày đều nói không ra lời.

Đây không phải là cầm tảng đá đập vào chân mình sao?

“Anh còn biết rõ như vậy?” Thịnh Tâm Lan cắn răng: “Anh cố ý.”

“Đúng, tôi cố ý.” Biểu cảm của Nguyễn Anh Minh thản nhiên: “Ăn miếng trả miếng.”

Thịnh Tâm Lan nhướng mày: “Cái gì cơ? Tôi lại chọc giận anh chỗ nào?”

Nguyễn Anh Minh nhìn cô một cái thật sâu, nhắc nhở:

“Chuyện quy tắc ngầm ở cổ trấn, cô ngược lại đã quên rất nhanh.”

Thịnh Tâm Lan bỗng nhiên lấy lại tinh thần, gương mặt càng thêm đỏ lợi hại: “Lúc đó tôi là…”

Là nửa ngày, cũng không có là ra cái gì, lập tức rất phiền muộn, nửa ngày mới thay đổi lời nói:

“Cho nên vì sự kiện kia, anh canh cánh ở trong lòng cho tới hôm nay, khắp nơi nhằm vào tôi, hôm nay còn ở trước mặt nhiều người như vậy, cố ý…

Ánh mắt Nguyễn Anh Minh thay đổi, trầm giọng nói:

“Ai bởi vì sự kiện kia nhằm vào cô?”

“Không phải thì còn có khả năng gì nữa?” Thịnh Tâm Lan một mặt tức giận bất bình, nhỏ giọng nói thầm: “Ở ngay trước mặt của nhiều người như vậy, vạch trần điểm yếu của tôi ở hội nghị, lấy việc công báo tư thù, bụng dạ hẹp hòi.”

“Cô nói cái gì?”

“Tôi không nói gì cả.” Thịnh Tâm Lan tránh ánh mắt của anh, xê dịch về một bên.

Nguyễn Anh Minh nhìn cô một cái, sau đó ánh mắt rơi vào bó hoa hồng to cắm ở trong bình hoa nơi hẻo lánh, sự trêu đùa trong mắt dần dần thu lại, ra vẻ lạnh lùng nói:

“Mùi hoa quá nồng, về sau đừng đặt ở văn phòng, tục khí.”

Ngữ khí vô cùng ghét bỏ, Thịnh Tâm Lan nhướng mày, bật thốt lên”

“Tục khí? Vậy anh tặng hoa này cho tôi làm gì?”

Biểu cảm của Nguyễn Anh Minh cứng lại, trong mắt hiện lên mấy phần thần sắc nghi hoặc.

“Tôi là người phàm, phối với hoa tục khí là được rồi.” Thịnh Tâm Lan liếc mắt nhìn anh, tức giận đứng dậy, ho khan một tiếng: “Tôi đi ra ngoài trước, anh đợi bên ngoài không có ai thì hãy ra.”

Nói xong, cô liền đỏ mặt rời đi, cứ việc ra vẻ làm ra dáng vẻ thong dong, kỳ thật rơi vào trong mắt Nguyễn Anh Minh, tấm lưng kia rõ ràng vẫn hốt hoảng.

Sau khi cô rời đi, Nguyễn Anh Minh đứng dậy đi đến trước bình hoa cắm hoa hồng, sau khi quan sát một lát, thấy được tấm thiệp đặt ở dưới đáy bình hoa, sau khi nhìn chữ viết ở bên trên, khóe miệng nhịn không được kéo ra.

Chân tướng rõ ràng,

Ông cụ gần nhất quả thật là rảnh rỗi đến hoảng!

Trong phòng nghỉ, Văn Văn vừa tỉnh lại, sắc mặt tái nhợt lộ ra vẻ hết sức yếu ớt, đồng nghiệp bình thường có quan hệ tốt với cô ta đang an ủi cô ta.

“Văn Văn. “Thịnh Tâm Lan đẩy đám người ra đi đến bên giường, giọng nói cố gắng dịu dàng: “Sao rồi? Còn có chỗ nào không thoải mái sao?”

Văn Văn dùng sức lắc đầu, nước mắt to như hạt đậu rơi vào bên trên chăn.

“Chuyện này tôi sẽ điều tra rõ ràng, về sau không thể có loại suy nghĩ bỏ rơi bản thân này, nếu để cho bà nội của cô ở quê biết, sẽ có bao nhiêu đau khổ?”

Thịnh Tâm Lan cầm bàn tay lạnh buốt của cô ta, có chút đau lòng.

Văn Văn là lễ tân cô mới tuyển dụng một tháng trước, mặc dù còn chưa tốt nghiệp đã bỏ học đi làm công, người lại hướng nội chưa nói tới có năng lực gì, nhưng làm việc gì cũng nghiêm túc cẩn thận, là đứa trẻ đi ra từ trong nông thôn, một lòng chỉ nghĩ nuôi sống bà nội ở nhà có thân thể không khỏe, những bối cảnh này đều là Thịnh Tâm Lan lúc trước tự mình biết được.

Đối với chuyện Văn Văn trộm đồ này, hiện tại càng không nói là còn không có chứng cớ, cô cũng hoàn toàn không tin Văn Văn sẽ làm ra chuyện như vậy.

Đang an ủi, bên ngoài lại vô cùng rối loạn.

“Chuyện gì xảy ra?”

Thịnh Tâm Lan nhíu mày hỏi.

“Là Linh Đan.” Bên trong đám người vây xem truyền đến âm thanh thảo luận xôn xao.

Thời điểm nghe được hai chữ Linh Đan, Thịnh Tâm Lan rõ ràng cảm giác được bàn tay Văn Văn cầm lấy tay cô gấp gáp hơn mấy phần, dường như cực kì sợ hãi.

“Đừng lo lắng, tôi sẽ điều tra rõ ràng.” Thịnh Tâm Lan vỗ vỗ tay Văn Văn, đứng dậy đi ra ngoài: “Mọi người cũng đều tản ra đi, trước hết để cho Văn Văn nghỉ ngơi thật tốt.”

“Nghỉ ngơi?” Vừa đóng cửa lại, ở cửa liền vang một giọng nói cay nghiệt: “Nếu như mỗi tên trộm đều dùng một chiêu tìm cái chết này để tranh thủ đồng tình, vậy tôi nhìn những tên tội phạm giết người ngồi tù kia đều chạy đến bên trên cao ốc nhảy một lần là được rồi.”

Thịnh Tâm Lan định thần nhìn lại, liền nhìn thấy Linh Đan ôm cánh tay nhìn chằm chằm cô, trên bên gương mặt thanh thuần tràn đầy sự khinh thường, mặc một bộ quần áo thể thao thoải mái màu xanh sẫm cùng áo gió rộng rãi màu đen, nhìn qua rất là nhỏ nhắn xinh xắn động lòng người.

Vị tiểu hoa đán này lấy hình tượng thanh thuần ngọc nữ để ra mắt, gần đây danh tiếng đang lớn mạnh, tính tình của chính mình cũng lớn, lúc ở khách sạn, nghe nói đã nhiều lần bởi vì chuyện phần diễn, đã ở trong bóng tối xảy ra nhiều xung đột cùng với nữ chính Cao Mỹ Lệ của bộ phim này.

“Cô Linh Đan, không phải là chúng tôi cố ý có ý tứ muốn bao che, chỉ là chuyện này còn chưa điều tra rõ ràng, tùy tiện kết luận như thế không thích hợp.”

“Từ đêm qua cho đến hôm nay, chỉ có một người là cô ta tiến vào gian phòng của tôi, bên trong tất cả camera đều ghi lại, tôi còn có thể oan uổng cô ta sao?”

Linh Đan cau mày, một mặt không vui: “Tôi thấy cô rõ ràng chính là cố ý bao che, vừa rồi cô liều mạng cứu cô ta như vậy, làm sao? Cô có quan hệ họ hàng gì với cô ta sao?”

Nghe vậy, trong nội tâm của Thịnh Tâm Lan yên lặng trợn mắt, trên mặt còn phải vẻ mặt ôn hoà: “Chuyện này...”

“Chuyện này rất đơn giản, không cần điều tra, tôi cũng không thiếu một sợi dây chuyền, nhưng tôi ghét nhất là người trộm đồ, cho nên tôi chỉ có một cái yêu cầu, đuổi việc cô ta, chuyện này đến đây là kết thúc, nếu như cô không đồng ý, tôi thấy chuyện này cũng có trách nhiệm với cô.”

Linh Đan trực tiếp cắt ngang lời cô, giơ cái cằm nhọn lên, thần sắc kiêu căng:

“Dù sao, cô gái trộm đồ này cũng là cấp dưới của cô, nếu như tôi truy cứu tới, cô cũng có thể cùng nhau gói đồ cút xéo đi đấy.”

Thịnh Tâm Lan nắm chặt nắm đấm.

“Người nên thu dọn đồ cút đi phải là cô, cô Linh Đan.”

Một giọng nam lạnh lùng vang lên ở trên hành lang, dẫn tới đám người vây xem nhao nhao quay đầu nhìn lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play