Phim trường[ Ngự tiên truyện] , lúc này đang quay đến đoạn nữ chủ Liễu Băng Lam vì cứu nam chủ trúng độc nên đến Tử Vân điện xin thuốc giải, nhưng bị cự tuyệt ở ngoài cửa, nên đành phải xông vào.

Bên ngoài cửa điện được chạm khắc tinh xảo, năm sáu người mặc trường bào màu than chì đứng xếp thành một hàng, người đứng đầu nói: " Sư phụ ta không muốn gặp ngươi, ngươi vẫn nên trở về đi, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí."

Liễu Băng Lam mặc một thân váy áo màu tuyết trắng, tay phải cầm kiếm, khoé môi nàng hơi gợi lên, từng bước một tới gần, " Ta cần các ngươi khách khí khi nào?"

" Ngươi..." tên cầm đầu tức giận

" Ngươi đừng rượu mời không muốn uống lại thích uống rượu phạt."

Liễu Băng Lam tiếp tục tới gần, rút kiếm ra khỏi vỏ: " Hôm nay Tử Vân điện này ta nhất định phải đi vào, các ngươi nếu dám cản, thì ta cũng dám đánh."

" Chấp mê bất ngộ." Tên cần đầu cũng rút kiếm ra, hỏi một tiếng liền xông lên, sáu người đem Liễu Băng Lam bao vây xung quanh, một hồi đánh nhau cứ vậy mà diễn ra.

Khương Bích Tuyết dựa theo yêu cầu của người chỉ đạo võ thuật, hoàn mĩ đem bộ kiếm pháp đánh ra, ngay cả thế thân cũng không dùng.

Lúc này bên ngoài phim trường, một nam nhân mặc sơ mi đen đang tiến vào, hắn một đầu tóc nâu, dáng người cao gầy, tai phải đeo một chiếc khuyên tai màu đen, đứng trong đám người nhìn về phía Khương Bích Tuyết đang quay phim, khoé môi hơi cong lên một độ cung.

Biên kịch chính nhìn thấy hắn, vội vàng tiến lên, thập phần cung kính nói: " Tần tổng, ngài làm sao tới mà lại không báo trước một cái."

Tần Hằng nhẹ liếc mắt nhìn hắn ta một cái: " Hoá ra muốn tới thăm ban còn phải thông báo trước mới được vào?"

Biên kịch nghe vậy, sắc mặt ngay lập tức xanh mét, lúc này mới ý thức được lời mình nói lại có nghĩa khác: " Không phải như vậy, Tần tổng, tôi.... tôi không phải sợ chiêu đãi không được chu toàn hay sao."

Tần Hằng cũng không nói giỡn với hắn ta nữa, không chút để ý nói: " Tôi chỉ tuỳ tiện lại đây nhìn xem, chỉ là hứng thú nhất thời, ông không cần để ý đến tôi, đợi một lúc tôi sẽ rời đi."

" Vâng." Biên kịch vẫn là sợ chậm trễ người bên nhà đầu tư, " Nếu ngài không ngại, tôi nhờ người mang cho ngài một cái ghế dựa ."

Tần Hằng tầm mắt dừng ở hướng Khương Bích Tuyết đang nghỉ ngơi, hắn khều biên kịch nói: " Tôi vừa mới nói, không cần phải để ý đến tôi!"

Biên kịch xấu hổ mà cười cười: " Vậy Tần tổng tuỳ ý."

Khương Bích Tuyết vừa mới quay chụp xong một phân cảnh, diễn đánh võ yêu cầu thể lực rất nhiều, cô hiện tại đang muốn uống nước, cũng muốn nghỉ ngơi một chút.

Mạnh Hiểu Đông cầm quạt quạt cho Khương Bích Tuyết, ở phía sau nói: " Tuyết tỷ, phân cảnh vừa rồi chị diễn rất tuyệt, khi đánh nhau nhìn đặc biệt soái."

Hôm nay vừa mới khởi động máy, Mạnh Hiểu Đông đã ở bên tai cô nói rất nhiều lần ' chị diễn quá tuyệt' , Khương Bích Tuyết sau khi ngồi xuống, cô vặn nắp một chai nước, uống một ngụm nước, sau đó nói: " Hiểu Đông, em vẫn là đừng vuốt mông ngựa nữa thì hơn, chị không thích nghe."

Mạnh Hiểu Đông ủy khuất: " Tuyết tỷ, em không có vuốt mông ngựa, đạo diễn cũng nói chị diễn rất tốt mà."

" Hắn nói không sai, đúng là diễn rất tốt."

Một thanh âm mang theo khẩu âm ngoại quốc vang lên, Khương Bích Tuyết ngẩng đầu, nhìn người vừa mới nói chuyện . Bề ngoài hắn mang khuôn mặt con lai, bên tai phải đeo một cái khuyên tai màu đen, cô ngay lập tức nhớ tới một người. Trong [ Em là bức vẽ đẹp nhất], Tần Hằng là một người bên phía nhà đầu tư lão bản, hắn đầu tư cho không ít tác phẩm điện ảnh, ở trong tiểu thuyết, tần suất hắn xuất hiện không cao, nhưng lại khiến người khác nhớ kỹ.

Khương Bích Tuyết đứng lên nói: " Tần tổng, anh khỏe!"

Tần Hằng nói: " Có thể gọi tôi là Alex, kêu Tần tổng, quá xa lạ."

Khương Bích Tuyết nghĩ thầm vốn dĩ chính là xa lạ có được không, nhưng Tần Hằng lại là người quen, cô cười cười nói: " Được."

Tần Hằng thực vừa lòng, trên dưới đánh giá Khương Bích Tuyết một vòng. Một thân váy trắng mặc trên người cô thực ra rất phù hợp với khí chất của cô, " Bọn họ tuyển đúng nhân vật rồi, cô rất thích hợp."

Khương Bích Tuyết nói: " Anh nói chính là hoá trang của tôi phù hợp sao?"

" Không, vừa nãy tôi có nhìn cô diễn qua, kĩ thuật diễn không tồi ."

Nghe kĩ thuật diễn của mình được khẳng định, Khương Bích Tuyết cảm thấy cái hứng phát ra từ nội tâm: " Cảm ơn đã khích lệ."

Tần Hằng không chút nào che dấu, mà hướng cô ngả bài: " Tôi cảm thấy cô bây giờ cùng với lần trước tôi nhìn thấy có chút bất đồng."

Khương Bích Tuyết không hiểu những lời này có ý gì: " Cái gì?"

Tần Hằng cắm tay trong túi quần, vừa rồi khi hắn ta quan sát cô, hắn ta cảm thấy người hiện tại mình nhìn thấy so với trước kia cho người ta cảm giác không giống nhau.

" Lần trước tôi gặp cô, là trong hôn lễ của cô với Kent."

Khương Bích Tuyết cuối cùng cũng hiểu ý tứ của hắn , không thể không nói hắn ta quan sát rất tinh tế, lần trước mới chỉ cùng hắn gặp mặt có một lần, có lẽ là nhìn qua vài lần, nhưng lại nhanh như vậy phát giác được sự không giống nhau.

Cô thong dong hỏi lại: " Nơi nào không giống?"

Tần Hằng hơi cong cong lưng, cùng cô đối mặt, một đôi mắt thân tình hơi nheo nheo lại: " Khí chất."

Khương Bích Tuyết cũng không chột dạ, cô nghĩ trên thế giới này chắc chẳng có ai tin tưởng chuyện xuyên vào trong sách, " Khí chất cũng sẽ thay đổi."



Tần Hằng thẳng eo, khoé môi hơi hơi gợi lên: " Thật sao?"

Bên kia một nhân viên chạy tới: " Tuyết tỷ chuẩn bị quay cảnh tiếp theo."

Khương Bích Tuyết nghiêng đầu nói : " Hảo."

Tần Hằng nâng tay lên, nhìn chiếc đồng hồ đeo tay phiên bản có hạn Cartier của mình nên nhìn: " Tôi cũng nên đi rồi!"

Khương Bích Tuyết nói: " Tần tổng đi thong thả."

" A?" Tần Hằng hơi nhướn mày.

Khương Bích Tuyết sửa miệng: " Alex."

Tần Hằng lúc này mới gợi lên một mạt tươi cười.

Khương Bích Tuyết lập tức chuẩn bị cho cảnh diễn tiếp theo.

Tần Hằng ra khỏi lều quay chụp, bước lên chiếc lamborghini đỗ bên ngoài phim trường, đeo kính dâm, đeo tai nghe Bluetooth gọi điện thoại.

Hắn ta một bên khởi động xe một bên nói: " Kent, hôm nay anh nên tới đây thăm ban, anh đã bỏ lỡ cơ hội được nhìn thấy tiên nữ."

Đầu bên kia điện thoại, Hàn Thanh Từ hỏi: " Cậu muốn nói cái gì?"

" Đối tượng kết hôn của cậu, không hiểu sao hôm nay tôi lại cảm thấy rất thuận mắt."

" Cậu thật nhàm chán."

" Tôi đã sớm cùng cậu nói, tôi thực sự rất nhàm chán, là do cậu không bồi tôi đánh golf."

" Tôi phải làm việc." Hàn Thanh Từ treo điện thoại.

Chương trước mình viết cách xưng hô của Tần Hằng với Hàn Thanh Từ là anh-tôi, hôm nay mình sửa thành cậu- tôi, giống cách xưng hô của Hàn Thanh Từ với Tần Hằng ah, bởi hai người là bạn thân nên dùng vậy cho thống nhất ạ, mình dịch vẫn còn non tay, nên mong mọi người góp ý nhiều hơn ah. Xin cảm ơn

[ Ngự tiên truyện] là một bộ phim huyền huyễn được kể dưới góc nhìn của nam chính, suất diễn của nữ chính so ra vẫn còn kém so với nam phụ, cho nên thời gian Khương Bích Tuyết quay chụp cũng không quá khắt khe, ngẫu nhiên cách một hai ngày cô cũng không phải diễn.

Chủ Nhật cô vừa vặn không có suất diễn, ở trong nhà, nhưng mà cũng không nhàn rỗi .

Buổi chiều cô có một buổi học múa, vũ đạo lão sư đã dạy cô một lần ở phim trường sau đó đem video quay lại, muốn cô mang về nhà học.

Đối với múa, cô kì thật không có thiên phú, cho nên chỉ có thể luyện nhiều. Ít nhất không thể để thời điểm đóng phim chỉ vì quên động tác mà bị NG.

NG: not good, nghĩa là cảnh quay không tốt, không đạt hiệu quả.

Cô luyện tập vũ đạo, động tác đại, trong nhà không đủ không gian, cho nên đành phải chuyển đến sân cỏ trong viện. Cô mặc một thân váy trắng dài, tóc quấn lên, cô đem các động tác trong video học một lượt, sau đó nối liền luyện tập.

Nhảy vài lần hoàn chỉnh, Khương Bích Tuyết đã đem động tác toàn bộ nhớ rõ, không cần phải cố tình suy nghĩ, cũng có thể trôi chảy đem động tác thực hiện.

Càng nhảy động tác càng thông thuận, Khương Bích Tuyết dần lĩnh ngộ được điều thú vị vũ đạo, tâm tình vui sướng, trên mặt lơ đãng hàng chứa ý cười. Váy trắng dài mặc trên người cô, khi cô xoay tròn làn váy xoè ra, cùng với mặt cỏ xanh mướt, màu hồng nhạt của hoa tường vi hoà vào với nhau tựa như tiên tử của hoa giới.

Cuối cùng là một động tác khom lưng ngửa ra sau, cánh tay tự nhiên mở ra.

Khi cô làm động tác này, tầm mắt vừa vặn nhìn theo góc nghiêng 60 độ về hướng biệt thự, chỉ thấy trên ban công lầu hai, Hàn Thanh Từ mặc một thân trang phục ở nhà màu xám nhạt, bưng một cái ly, một tay cắm túi quần, đang nhìn về phía bên này.

Cô sửng sốt, lập tức đem động tác thu hồi, có chút thất thố.

Anh ta ở trên đó nhìn bao lâu?

Bình ổn lại nhịp tim, khi ngẩng đầu nhìn ban công lần nữa, trên đó đã không còn một ai.

Dì Lan mở cửa sổ sát đất, hướng Khương Bích Tuyết nói: " Thiếu phu nhân, lễ phục đã được đưa tới, cô mau lại đây nhìn xem."

Lễ phục chỉ chính là lễ phục tham gia tiệc sinh nhật buổi tối, mấy hôm trước Hàn Thanh Từ đã cùng cô nói qua, có lão tổng tập đoàn nào đó tổ chức sinh nhật muốn cho cô cùng anh tham gia.

Dì Lan lập tức gọi người đến nhà làm gấp lễ phục, không nghĩ tới nhanh như vậy đã có rồi.

Khương Bích Tuyết trở lại phòng khách, trên bàn trà có để một cái hộp hình vuông màu đen, là hộp đựng trang phục mà nhân viên cửa hàng mới mang qua, trang phục của cửa hàng này toàn là hàng đặt may riêng dành cho những kẻ có tiền, phục vụ thập phần chu đáo.

Khương Bích Tuyết mở cái hộp, bên trong là một bộ lễ phục cúp ngực màu rượu đỏ, mặt ngoài là tơ lụa, khi có ánh sáng chiếu vào sẽ có hiệu quả phản quang.

" Thiếu phu nhân có thể mặc thử xem, nếu có chỗ nào chưa hài lòng thì nói với tôi." Nhân viên của cửa hàng trang phục cung kính nói.

" Muốn tôi thử ngay bây giờ sao?"



" Nếu có thể thì ngay bây giờ là tốt nhất ạ."

Khương Bích Tuyết vừa mới nhảy xong, toàn thân đều là mồ hôi, nếu thử lễ phục mà làm dơ thì thật không tốt. " Vậy cô có thể chờ tôi một chút được không, tôi muốn tắm trước."

" Không thành vấn đề, tôi không gấp."

Khương Bích Tuyết mang lễ phục lên lầu, khi qua lối đi, cửa bên cạnh bị mở ra, Khương Bích Tuyết theo bản năng nghiêng đầu, nhìn thấy Hàn Thanh Từ ở phía sau cửa, như là muốn ra ngoài.

Khương Bích Tuyết nhớ tới chuyện vừa nãy luyện múa ở bên ngoài, Hàn Thanh Từ ở trên ban công xem, nên có chút xấu hổ.

Hàn Thanh Từ chú ý tới cái hộp trên tay cô, thuận miệng hỏi: " Đây là cái gì?"

Khương Bích Tuyết có quắp trả lời: " Lễ phục."

" Tôi muốn đi thử." Khương Bích Tuyết mang lễ phục vào phòng bên cạnh, đầu tiên cô tắm rửa, đem một thân mồ hôi tẩy sạch đi, sau đó thay kiện lễ phục màu đỏ rượu kia vào, đứng trước gương trong phòng thay đồ.

Ở trước gương xoay hai vòng, váy này thật sự rất vừa người, cô cũng không tìm ra vấn đề nào khác.

Cô thay váy, đổi một thân quần áo ở nhà, xuống lầu nói với nhân viên cửa hàng là cô rất vừa lòng chiếc váy, không cần phải sửa chữa.

Nhân viên cửa hàng trang phục nghe vậy, liền nói cảm ơn rồi rời đi.

Hàn Thanh Từ ngồi ở ghế bên ngoài hoa viên, đọc báo kinh tế tài chính.

Dì Lan làm trà chiều, một phần cho cô, còn một phần cho Hàn Thanh Từ.

Khương Bích Tuyết giúp dì Lần bưng một phần ra cho Hàn Thành Từ, sợ quấy rầy đến anh cho nên toàn bộ quá trình đều không dám lên tiếng, chỉ đem hồng trà cùng một cái bánh kem nhỏ đặt trước mặt anh.

Hàn Thanh Từ từ tờ báo ngước mắt lên nhìn, liếc mắt nhìn bánh kem trên bàn cùng hồng trà, nhàn nhạt nói: " Tôi không ăn bánh kem, cô ăn đi."

Khương Bích Tuyết hôm nay thử lễ phục rất vừa người, nếu không chú ý ăn uống, trong hai ngày cũng có khả năng mặc không vừa mất, " Em không ăn, sẽ béo!"

Hàn Thanh Từ: " ...."

" Đại ca, chị dâu."

Hàn Minh Huy cùng Hàn Ngọc Đình, hai anh em mặc trang phục tennis, cầm vợt tennis chạy lại .

Tuy là người một nhà, lại ở cùng một cái trang viên, nhưng từng người đều có không gian hoạt động riêng, cho nên không phải mỗi ngày đều gặp mặt, nhưng nếu gặp mặt vẫn sẽ thân thiện nói vài câu.

Khương Bích Tuyết nhìn hai anh em đột nhiên xuất hiện, hỏi: " Hai người muốn đi đánh tennis sao?"

Hàn Ngọc Đình nói: " Đúng vậy , ngày mai là thứ hai, trường bọn em có thi đấu tennis, em cũng tham gia cho nên muốn luyện tập một chút."

Khương Bích Tuyết nói: " Cố lên!"

" Cảm ơn chị dâu." Hàn Ngọc Dfinhf cầm vợt bóng, đập đập vào lòng bàn tay: " Nhưng mà em tham gia đánh kép, còn thiếu hai người luyện cùng, em muốn chị dâu cùng đại ca đánh cùng em."

Khương Bích Tuyết có chút khó xử, cô đã lâu không đánh tennis, ở đại học, cô học thể dục chỉ có một năm thôi, t năm như vậy không chạm vào, sớm đã quên hết. Cô nhìn về phía Hàn Thanh Từ muốn dò hỏi ý tứ của anh.

Hàn Ngọc Đình thấy Khương Bích Tuyết không trả lời, nhìn Hàn Thanh Từ nói: " Anh cả, có thể chứ?"

Hàng Thanh Từ lại nói: " Nếu chị dâu em nguyện ý thì anh không sao cả."

Khương Bích Tuyết cảm thấy nếu lúc này mà cự tuyệt, thì có vẻ chính mình không phóng khoáng, " Chị cũng không vấn đề gì, dù sao hôm nay cũng rảnh."

Hàn Ngọc Đình thấy vậy liền nói: " Vậy đi thôi, đi sân tennis đi."

Khương Bích Tuyết không có trang phục tennis, liền ăn mặc một bộ đồ thoải mái liền đi theo, Hàn Thanh Từ cũng giống vậy.

Trang viên Hàn gia rất rộng lớn, bên trong có thiết kế sân tennis, cùng với một cái sân golf nhỏ, còn có bể bơi.

Bốn người đi vào sân tennis, Hàn Minh Huy dùng vợt bóng chống xuống mặt đất, làm vợt bóng trên mặt đất xoay vài vòng, cách lưới cầu nâng cằm lên: " Anh cả, chị dâu, trước tiên em thông báo, từ trước đến giờ em đánh bóng đều không đùa giỡn, là nghiêm túc đánh, cho nên, chút nữa hai người đừng nhường em và Ngọc Đình."

Hàn Thanh Từ không chút hoàng mang mà dùng tay sờ sờ mặt vợt : " Nếu là muốn luyện thi đấu, liền không có đạo lý nhường."

" Vậy được, chúng ta liền tới thi đấu." Hàn Minh Huy xốc xốc khoé môi, tựa hồ trong lòng như đang tính toán gì đó.

Hàn Thanh Từ nhìn thoáng qua Khương Bích Tuyết ở bên cạnh , xoay xoay cổ tay khởi động, hướng Khương Bích Tuyết hỏi: " Cầu kỹ thế nào?"

Khương Bích Tuyết nói: " Một hai cầu vẫn có thể tiếp được."

" Vậy là đủ rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play