Thẩm Kinh Diễn mang cô tới một sơn động khác, Thời Lễ phát hiện sơn động này lại tốt hơn gấp trăm lần cái sơn động cũ, trong này không chỉ có giường, còn có cả nến cùng chăn đệm, hơn nữa không biết Thẩm Kinh Diễn làm như thế nào, trong động rõ ràng ẩm ướt, nhưng trện giường lại đặc biệt khô ráo, giống như đang đặt mình nằm dưói ánh mặt trời.
Thời Lễ vui sướng nhảy lên giường, lăn hai cái rồi tò mò nhìn về phía hắn: "Thượng tiên, nơi này cũng là động phủ của ngài sao?"
"Ừ." Thẩm Kinh Diễn lười biếng trả lời.
Thời Lễ khó hiểu: "Chỗ này tốt như thế, tại sao trước đây lại cứ ở trong sơn động đó?"
"Vì nơi này là để dùng cho ngươi ấp trứng." Sắc mặt Thẩm Kinh Diễn bình tĩnh giải thích.
Thời Lễ sửng sốt một chút, mới phản ửng lại chỗ này là phòng ở cữ giành cho cô.. Cũng như nếu cô không hoài trứng, hắn vẫn sẽ luôn để cô ở đống cỏ khô.
Thời Lễ nhìn hắn mà không nói nên lời, ngay sau đó lại nhào về đệm chăn lần nữa. Quản hắn mang mình tới đâu làm gì, dù sao sau này cái giường này cũng là của cô.
Thẩm Kinh Diễn nhìn cô một cái, xoay người đến nằm trên vách đá. Tuy rằng hắn khá thích độ ấm trên người Thời Lễ, nhưng lại không thích cảm giác có chăn trên người, thứ kia đối với hắn có cảm giác quá trói buộc, cho nên hắn cũng lười chạm vào cô.
Thời Lễ mừng được thanh tĩnh, một mình bá chiếm lấy giường, tiếp tục làm cuộc sống của một sủng vật. Trong khoảng thời gian này cô cố gắng lấy lòng Thẩm Kinh Diễn, quan hệ của hai người rõ ràng được kéo gần lại chút, ngẫu nhiên khi cô muốn cần Thẩm Kinh Diễn hỗ trợ, Thẩm Kinh Diễn cũng không hề lạnh nhạt giống như trước, cũng không hù dọa cô.
Chỉ là giá trị thù hận vẫn là 100%.
Nhưng nếu ngẫm lại, hẳn là thù hận phát ra với cô là từ những trải nghiệm của hắn, cô làm một sủng vật, mặc dù tạo cho hắn niềm vui, nhưng cũng không thể giảm bớt thù hận của hắn đối với thế giới này, chỉ có thể giúp hắn khôi phục lại sức mạnh mới được.
Chỉ là cô vẫn luôn bị nuôi nhốt, tìm không được cây Cam Tâm, giúp hắn thế nào đây? Thời Lễ càng nghĩ càng nóng lòng, cho dù không khí ở đây chất lượng, điều kiện xung quanh cùng ăn uống cũng không tồi, nhưng khóe môi cô vẫn bị bỏng rộp lên mấy nốt.
".. Ta đối xử khắt khe với ngươi?" Tuy vẫn luôn có nhiều chuyện cần quan tâm, nhưng sau khi Thẩm Kinh Diễn nhìn thấy khóe môi cô cũng một thoáng im lặng. Trước kia hắn đều tùy tiện nuôi dưỡng, cô luôn tung tăng nhảy nhót bên cạnh, bây giờ hơi có chút để bụng đến thì lại không thể tốt lên.
Thời Lễ ưu sầu nhìn hắn một cái, một lát sau buông tiếng thở dài: "Ta ở một mình đã hơi lâu, cho nên rất dễ bực bội cùng phiền não."
Dựa theo cốt truyện, hai ngày nữa hắn sẽ lại đi Thiên Sơn tìm linh dược chữa bệnh, bên đó có đủ loại linh dược, cây Cam Tâm thì càng có một đống lớn, cô muốn Thẩm Kinh Diễn có thể mang theo mình đi, đến lúc đó lấy mấy cây mang về.
"Mấy ngày gần đây ta không hề đi đâu." Thẩm Kinh Diễn vô ngữ nói.
Thời Lễ dừng một chút, nghiêm túc nhìn hắn: "Ngài có phải con người không?"
"Ngươi đang mắng ta?" Thẩm Kinh Diễn nheo mắt.
Thời Lễ: ".. Ta chỉ đang nói sự thật."
Thẩm Kinh Diễn nghĩ lại, hắn đúng là không phải người thật.
"Thượng tiên, ngài ở trong sơn động đã lâu như vậy, chắc là cũng nhàm chán rồi, nếu không lần sau ra cửa ngài mang theo ta với?" Thời Lễ cọ xát đến bên người hắn, lấy lòng nhìn nhìn.
Thẩm Kinh Diễn dừng một chút: "Không được."
"Thượng tiên." Hốc mắt Thời Lễ đỏ lên, vô cùng đáng thương cầm tay hắn.
Thẩm Kinh Diễn chỉ nắm lấy tay cô, cầm sang một bên nói: "Hai ngày sau ta cần ra ngoài một chuyến, nơi ta đến vô cùng lạnh lẽo, loại như ngươi đi đến khẳng định là chết không thể ngờ, ta mang theo ngươi chính là tự tìm phiền toái."
"Ta tuyệt đối không tạo phiền phức cho ngài," Thời Lễ vội thề, "Ta sẽ mặc thật dày, chỉ cần ngài mang theo ta, để ta thay đổi hoàn cảnh làm thoải mái tâm trạng là được."
"Không được." Thẩm Kinh Diễn vẫn không khách khí mà từ chối.
Thời Lễ: "..."
Biết hắn là cái tính nói một không hai, Thời Lễ sợ chọc hắn bực, cũng không dám nói tiếp nữa, chỉ đành nghĩ biện pháp khác. Đảo mắt liền tới trước một đêm Thẩm Kinh Diễn sẽ ra ngoài.
Đến đêm, cô lẻ loi một mình nằm trên giường, lăn qua lộn lại cũng không ngủ được, nghĩ đến việc thẩm Kinh Diễn phải đi, kế hoạch tìm cây Cam Tâm của cô sẽ phải đẩy ra xa, trong lòng cô thật sự vội.
Cô một tiếng tiếp một tiếng thở dài, không bao lâu sau bên tai liền truyền đến một giọng nói sâu kín: "Ngươi cố ý?"
"Hả?" Thời Lễ khó hiểu nhìn qua.
Thẩm Kinh Diễn không nói.
Thời Lễ ngủ không được, dứt khoát tìm hắn nói chuyện phiếm: "Thượng tiên, ngài cũng mất ngủ à? Gần đây ta không biết vì sao lại như thế này, luôn không ngủ được, ngài có hay không.."
Cô còn chưa nói xong, liền cảm giác được một trận gió lạnh thổi tới, tiếp theo liền bất tỉnh nhân sự. Tâm tình Thẩm Kinh Diễn thoải mái, trở mình tiếp tục ngủ, chỉ là vừa mới ngủ không bao lâu, bên tai lại xuất hiện âm thanh lăn qua lộn lại.
Thẩm Kinh Diễn nghiến răng nghiến lợi: ".. Thời Lễ."
"Thượng tiên, ta ở đây!" Thời Lễ bò dậy chạy đến bên người hắn, đôi mắt sáng ngời có thần nhìn sang, "Vừa rồi không biết vì sao đột nhiên ngủ, kết quả bây giờ tỉnh lại một chút buồn ngủ cũng không có."
Thẩm Kinh Diễn: "..."
"Thượng tiên vẫn chưa ngủ sao, nếu đã thế thì chúng ta không ngủ nữa, trực tiếp chờ trời sáng đi." Thời Lễ đề nghị.
Thẩm Kinh Diễn bình tĩnh nhìn cô, đồng tử hình tròn biến thành dựng đứng mang màu đỏ sâu kín. Thời Lễ im lặng một lát, ngoan ngoãn gật đầu: "Ta đi ngủ."
Nói xong liền xoay người chạy, còn chưa chạy được hai bước đã bị đuôi rắn cuốn lấy, trực tiếp bị ném vào trong ngực Thẩm Kinh Diễn.
Khi cô bị hai cánh tay của Thẩm Kinh Diễn khống chế, khóc không ra nước mắt nói: "Thượng tiên, ta lại chọc ngài tức giận sao?"
"Ngủ, ngày mai ta mang ngươi lên Thiên Sơn." Thẩm Kinh Diễn vô cảm nói.
Thời Lễ sửng sốt: "Mang ta đi thật sao?"
"Nói thêm chữ nữa thì đừng nghĩ đến việc được đi." Thẩm Kinh Diễn yên lặng nhìn về phía cô.
Thời Lễ nhanh chóng câm miệng, chui đầu vào trong lồng ngực hắn, ôm eo hắn nhắm mắt giả vờ ngủ. Tuy rằng hô hấp có chút loạn nhưng cũng may không nói, bên tai Thẩm Kinh Diễn cuối cùng cũng thanh tịnh, tâm tình hắn sung sướng nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Ngủ không được bao lâu lại nghe Thời Lễ nói nhỏ: "Vậy ngài nhớ phải giữ lời, không được chạy trước mà đi."
Thẩm Kinh Diễn lười đáp lại, chỉ là ngón tay như có như không chạm vào cánh tay cô. Thời Lễ gối lên cánh tay hắn nằm một lát, thế nhưng bất tri bất giác cũng ngủ luôn.
Trời nhanh chóng sáng, Thời Lễ bởi vì lăn lộn một đêm, cho dù nắng chiếu lên mặt cũng không tỉnh, ngủ đến khi no thì thôi.
Khi cô mở to mắt đã là buổi chiều, ánh mặt trời từ phía Tây chiếu vào sơn động, mà trong sơn động to như vậy lại chỉ có một mình cô.
Thời Lễ im lặng một lát, tức giận đến trong mắt cũng đỏ: "Vương Bát Đản, đã nói mang ta đi cùng, thế mà vẫn nói chuyện không giữ lời, Vương Bát.."
"Đang mắng ai?"
Một trận gió ấm thổi qua tai cô, Thời Lễ theo bản năng quay đầu, môi không nghiêng không lệch dán ở trên môi Thẩm Kinh Diễn, cô ngạc nhiên, mới phát hiện Thẩm Kinh Diễn không biết đã xuất hiên từ khi nào, hai đùi mở rộng ra, cô vừa vặn ngồi ở giữa, phía sau là cơ thể của hắn.
Thời Lễ mếu máo, duỗi tay ôm lấy cổ hắn: "Ta cho rằng ngài không mang theo ta.."
"Đừng tưởng rằng giả khóc ta sẽ tha cho ngươi, đến ta cũng dám mắng, chán sống?" Thẩm Kinh Diễn sâu kín hỏi.
Thời Lễ sững người một lúc, ngượng ngùng buông hắn ra, vẻ mắt lấy lòng nói: "Ta là con người, là người thì sẽ có thất tình lục dục, ta cho rằng ngài trộm đi một mình, nên có chút tức giận, đây cũng là việc bình thường thôi."
"Cho dù ta đi trước, cũng không tính thất tín bội nghĩa, dù sao hôm qua sau khi ta cấm ngươi nói chuyện, không phải ngươi cũng trộm mở miệng nói sao?" Thẩm Kinh Diễn nhướng mày.
Thời Lễ cẩn thận nhớ lại, phát hiện thật là có việc này, lập tức vẻ mặt vô tội giả ngu: "Khi nào, sao ta lại không biết vậy?"
"Lại giả vờ?" Thẩm Kinh Diễn nheo mắt lại.
Thời Lễ lấy lòng ôm hắn: "Thượng tiên đừng nóng giận, cũng không còn sớm nữa, chúng ta nhanh chóng xuất phát thôi."
Thẩm Kinh Diễn xuy một tiếng, trực tiếp bế người lên, bay ra bên ngoài.
Cho đến khi tới thiên Sơn, Thời Lễ mới nhớ ra là mình không mang theo quần áo dày.. Mà cô có vẻ cũng không có bộ quần áo dày nào, bộ đang mặc trên người cũng là Thẩm Kinh Diễn đưa cho, mỗi ngày đều dựa vào Thẩm Kinh Diễn để hắn thi chú thanh khiết bảo dưỡng, mới có thể sạch sẽ như vậy.
Càng tới gần Thiên Sơn, cô càng cảm thấy lạnh, nhưng sợ Thẩm Kinh Diễn thấy hối hận khi mang cô theo, cho nên vẫn luôn cắn răng kiên trì, cuối cùng vẫn do Thẩm kinh Diễn nhận ra nhiệt độ cơ thể cô càng ngày càng thấp, mới lãnh đạm mở miệng: "Lạnh sao không nói?"
".. Ta sợ ngài sẽ không mang theo ta." Thời Lễ thành thật nói.
Thẩm Kinh Diễn xuy một tiếng: "Điểm này cũng có chút tiền đồ."
Thời Lễ tự biết đuối lý, ngượng ngùng cười một tiếng, không đợi cô nói chuyện, Thẩm Kinh Diễn đã mang theo cô đáp xuống mặt đất.
"Sao không đi tiếp?" Vẻ mặt Thời Lễ khẩn trương, nghĩ thầm không phải là hắn sợ phiền toái chứ, cho nên được nửa đường muốn ném cô xuống.. Bỏ rơi sủng vật là vô đạo đức đấy!
Tâm trạng Thẩm Kinh Diễn không tốt liếc nhìn cô: "Giúp ngươi tìm một bộ y phục."
Thời Lễ sửng sốt, tiếp theo nhìn một vòng xung quanh, uyển chuyện nhắc nhở: "Chỗ này hình như là rừng núi hoang vắng mà."
"Không sao cả, có y phục là được." Thẩm Kinh Diễn nói xong liền đi lên phía trước, Thời Lễ vội vã chạy theo.
Hai người đi được vài bước, Thời Lễ đột nhiên nghe được hai thanh âm giao triền đan xen nhau, vừa nghe y y a a chính là cái loại tiếng mà Tấn Giang không cho phép. Cô nhíu mày, tức khắc hiểu rõ "tìm bộ y phục" trong miệng Thẩm Kinh Diễn là có ý gì.
Không thể không nói, mỗi lần khi cô cảm thấy Thẩm Kinh Diễn không có giới hạn, hắn liền làm ra một số việc chứng minh ý tưởng của cô là đúng. Cô không thể nào nghĩ tới, tìm y phục trong miệng hắn, thế nhưng lại là lấy y phục của người khác.
Đôi uyên ương đang trong thời điểm tình cảm thiêu đốt mãnh liệt, trộm đồ của họ, đây đâu chỉ nói về đạo đức. Thời Lễ hít sâu một hơi, trong lòng một bên mãnh liệt khiển trách hắn, một bên cầu nguyện lần này có thể lấy được bộ y phục vừa người, tốt nhất là điều sau, miễn cho cô mặc nhiều như vậy mà vẫn lạnh.
Trong lòng cô nói thầm, Thẩm Kinh Diễn lại đột nhiên ngừng lại, Thời Lễ suýt nữa thì đập vào người hắn. Thẩm Kinh Diễn quay đầu lại đỡ lấy cô, thuận tiện tạo ra kết giới, che hai người vào bên trong.
"Làm sao vậy?" Thời Lễ khẩn trương hỏi.
Thẩm Kinh Diễn quét mắt nhìn cô: "Đã tạo kết giới, ngươi có thể nói chuyện bình thường, hai tên kia không nghe thấy được."
Thời Lễ hiểu ra, vội dùng giọng nói bình thường hỏi: "Sao lại không đi tiếp?"
"Bởi vì ta đột nhiên phát hiện, hai tên kia lại là đồng loại của ta." Thẩm Kinh Diễn nghiền ngẫm gợi lên khóe môi.
Thời Lễ sửng sốt: "Đồng loại, vậy họ cũng là.."
"Yêu tu," Thẩm Kinh Diễn nói xong dừng một chút, "Nhưng tu vi lại khá thấp."
Khi hắn nói những lời này trên mặt lộ vẻ kiêu căng, tiếp theo nghĩ tới cái gì, tức khắc nghiến răng nghiến lợi: "Mặc dù tu vi thấp, nhưng đã có thể tu thành hình người hoàn toàn, còn gặp được kỳ động dục sớm như vậy, quả thực tội không thể tha, ta đây phải đi chơi chết chúng."
".. Ngài bình tĩnh trước đã," Thời Lễ vội ngăn hắn lại, "Việc cấp bách bây giờ là lấy được y phục, còn hai bọn họ.. Cũng đang làm việc vui, vẫn đừng nên quấy rầy."
Tên xà tinh kia cũng gặp đủ xui xẻo, vốn dĩ hôm nay sẽ vô cùng vui vẻ, nhưng bây giờ không chỉ bị trộm đi y phục, còn suýt chút nữa bị Thẩm Kinh Diễn chơi chết, quả là quá đáng thương.
Thẩm Kinh Diễn thấy vẻ mặt thông cảm của cô, nghĩ nghĩ rồi thay đổi chủ ý: "Ngươi nói đúng, bọn họ cũng không trêu chọc ta, ta không cần thiết phải dồn bọn họ vào chỗ chết."
Thời Lễ nhẹ nhõm một hơi: "Đúng vậy đúng vậy, chúng ta lấy y phục rồi đi thôi." Nói xong cô liền mò lấy y phục ở xung quanh, tìm được rồi thì tay chân nhẹ nhàng đi qua, cầm lấy rồi rời đi.
Thẩm Kinh Diễn xách lấy cổ áo cô, không nhanh không chậm nói một câu: "Gấp cái gì?"
".. Đi trộm mà, không nên gấp sao?" Cái thứ xà tinh này có ý thức tự giác khi ăn trộm không thế? Thời Lễ mặt ngu nhìn về phía hắn, nhìn thấy đáy mắt hắn nổi lên một tia sáng quỷ dị, tức khắc sinh ra chút dự cảm không tốt.
Mười lăm phút sau, bọn họ công khai xuất hiện bên cạnh đôi nam nữ đang vui vẻ tìm hoan mua vui, Thẩm Kinh Diễn ỷ vào tu vi của mình cao hơn bọn họ, liền lập kết giới che mắt, bây giờ bọn họ nói chuyện sẽ không bị phát hiện, cho dù ngồi cạnh đôi xà kia cũng không có vấn đề gì.
Thời Lễ mặt vô cảm nhìn đôi nam nữ đang đuổi bắt, sau một lúc lâu vẫn nhịn không được nói với Thẩm Kinh Diễn: "Ta không cảm thấy cái này có gì đẹp."
"Đúng là không có gì đẹp, nhưng dù sao ngươi cũng phải học, chờ đến kỳ động dục của ta thì ngoan ngoãn hầu hạ." Thẩm Kinh Diễn nhàn tản nói.
Thời Lễ: "..."
Đầu tiên, cô không cảm thấy cái đồ xà bên cạnh sẽ có kỳ động dục gì, tiếp theo, cô ngượng ngùng nói, tuy rằng thế giới này cơ thể cô vẫn còn chưa vào trạng thái khai phá, nhưng căn cứ vào kinh nghiệm ở mấy thế giới trước, đối phó với thứ xà này hẳn vẫn đủ dùng.
Cô ý thức được suy nghĩ của mình đang phân tán, không khỏi lắc đầu, khụ một tiếng khuyên bảo Thẩm Kinh Diễn: "Mấy cái cảnh này trong xuân cung đồ cũng có, trước kia ta cũng đã từng trộm xem qua, ta hiểu, vậy nên chúng ta đi chứ?"
"Trên xuân cung đồ chỉ vẽ nam nữ bình thường, lại không hề vẽ xà," Thẩm Kinh Diễn khẩu vị nặng nghiêm túc nói, "Ngươi chờ một lát, chờ chút nữa hắn hiện nguyên hình, lúc đó mới là thứ ngươi cần học."
Thời Lễ ngẩn người, quay đầu tiếp tục xem đôi nam nữ, chỉ thấy khi chuẩn bị đổi tư thế, tên nam kia tạm thời bứt ra, lộ ra cái thứ..
Ôi đi con mẹ nó, đôi mắt cô cũng ô uế mất rồi. Thời Lễ chỉ muốn ôm đầu mà khóc, tiếp theo hình ảnh làm cô càng muốn khóc đã xuất hiện, nam nhân kia lắc mình biến hóa, biến thành một con rắn, mà nữ tử trên mặt đất tựa như đã sớm biết thân phận của hắn, mị nhãn như tơ hướng hắn câu ngón tay, sau đó Thời Lễ liền thấy.
Thời Lễ im lặng trong chốc lát, yên lặng xoay đầu: "Nôn*.."
*Từ "Ọe" này mình sẽ thay thế bằng từ "Nôn" nhé.
"Ngươi cảm thấy ghê tởm?" Thẩm Kinh Diễn nheo mắt lại.
Thời Lễ vội vàng nhìn hắn: "Ta không, nôn.."
"Còn dám nói dối?" Thẩm Kinh Diễn nghiến răng nghiến lợi.
Thời Lễ xua tay: "Không giống nhau, ta thấy hắn ghê, nhưng không bao gồm cả ngài, ta một chút cũng không thấy ngài ghê tởm nôn.."
Đi con mẹ nó, bây giờ nhìn thấy nửa người rắn của Thẩm Kinh Diễn, cô liền muốn phun.
"Không phải ngươi nói đã quen rồi sao, ta thấy ngươi thật ra còn kém xa lắm." Thẩm Kinh Diễn cười lạnh.
Thời Lễ lắc đầu: "Ta không có, nôn.."
Thẩm Kinh Diễn: "..."
Thời Lễ rốt cuộc không nhịn được, vọt tới bên bụi cỏ mà nôn, đến khi đôi nam nữ kia đã rời đi, cô vẫn còn giống như cọng bún quỳ rạp trên mặt đất, một chút sức lực cũng không có.
Thẩm Kinh Diễn trước sau thờ ơ lạnh nhạt, cho đến khi cô nghỉ ngơi đủ rồi, chủ động đến gần hắn, vẻ mặt mới tốt lên chút: "Không phải thấy ghê à? Còn tới gần ta làm gì?"
"Không hề không hề, ta không cảm thấy ngài ghê," Thời Lễ nói xong, ánh mắt lại dời về phía thân rắn của hắn, "Nôn.."
"Thời! Lễ!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT