Thời Lễ mím môi, sau lúc lâu mới mở miệng:" Anh, anh ấy vẫn luôn tìm tôi sao? "

" Đúng vậy, vẫn luôn đi tìm cô, "Giáo sư buông tiếng thở dài, dường như cảm thấy không khí có chút trầm lặng, liền chủ động nói sang chuyện khác," Cô tới tìm tôi lần này, là có chuyện gì sao? "

" Tôi, tôi muốn biết chuyện quá khứ của Kinh Diễn, "Thời Lễ nói xong ngượng ngùng bổ sung," Ngài biết đó, tôi đã bỏ lỡ quá nhiều, nếu trực tiếp đi hỏi, sẽ vạch ra miệng vết thương của anh ấy, cho nên chỉ có thể nghĩ cách liên hệ với ngài. "

" Tôi biết rồi, cô muốn hỏi cái gì, trực tiếp hỏi tôi đi. "Giáo sư hiểu rõ trả lời.

Thời Lễ gật đầu:" Thật ra cũng không có gì, tôi chỉ muốn biết thời điểm anh ấy ở trường học, có phát sinh chuyện gì không? "

Giáo sư nhớ lại:" Cũng không có gì, chỉ là quá chăm chỉ, ngày nào cũng chỉ biết học. "

Thời Lễ yên lặng lắng nghe, nghe giáo sư nói Thẩm Kinh Diễn đã nỗ lực như thế nào, ngày thường có bao nhiêu khắc khổ, trong lòng cảm thấy rất kỳ lạ. Mặc dù Thẩm Kinh Diễn chưa từng nói những lời này, nhưng có lẽ cô cũng đoán được, anh đã phải rất vất vả mới có được ngày hôm nay, nhưng mà nghe người khác nhắc tới, lại có cảm giác không chân thật.

* * * Anh quá hoàn hảo, hoàn hảo đến không giống anh. Anh trước kia đã từng nói, sau khi ra khỏi trại cải tạo liền thi đại học, nói cách khác, tính cách hoàn mỹ đó đã có trước khi vào đại học.

Chẳng lẽ cô đã đi sai phương thức? Không phải điều tra thời đại học của anh, mà phải điều tra vào thời điểm ba năm trong trại cải tạo? Thời Lễ mặc dù không thể sờ đến được cốt truyện, nhưng cũng cảm thấy tính cách Thẩm Kinh Diễn chuyển biến, chắc chắn cũng liên quan trực tiếp đến giá trị cừu hận.

Nói chuyện với giáo sư cả một giờ, thời điểm kết thúc Thời Lễ nói:" Mong ngài có thể giữ bí mật chuyện hôm nay chúng ta gặp nhau, chúng tôi cũng chưa hoàn toàn hòa hảo, nếu như anh ấy biết.. "

" Tôi hiểu rồi. "Giáo sư cười gật đầu.

Nhìn nụ cười quen thuộc của giáo sư, cảm giác kỳ lạ trong lòng Thời Lễ lại trào dâng, cô cười gượng gật đầu, nhìn theo giáo sư rời đi.

Không có sự tiến triển gì, cô chỉ có thể đến gặp bạn cùng phòng của Thẩm Kinh Diễn, nhưng người bạn cùng phòng đó vẫn không có ở văn phòng, rối rắm hồi lâu, cuối cùng quyết định không đợi nữa.

Dù sao cũng quen biết nhau trong đại học, vì vậy đáp án của bạn cùng phòng với giáo sư chắc sẽ giống nhau.

Thời Lễ thở dài, quay người bước ra khỏi trường, vừa bước ra được vài bước, dư quang đã lướt qua một khuôn mặt quen thuộc, sau khi nhận ra đó là người bạn cùng phòng trong bức ảnh, tức khắc trong lòng cả kinh, chạy tới ngăn người lại.

" Xin chào, có chuyện gì sao? "Bạn cùng phòng nghi hoặc nhìn cô.

Thời Lễ xấu hổ cười:" Tôi có thể nói chuyện với anh một lúc không? "

Bạn cùng phòng nhíu mày, trong mắt tràn đầy khó hiểu.

Mười phút sau, người bạn cùng phòng biết được ý đồ của cô, nụ cười của anh ta bỗng trở nên kỳ lạ:" Xin lỗi, tôi không thân với cậu ấy, khả năng không thể trả lời được những nghi ngờ của cô. "

Thời Lễ dừng một chút, nhạy bén nhận ra rằng anh ta có đáp án mình muốn:" Anh giúp tôi đi, tôi chỉ muốn biết rằng sinh hoạt mấy năm đó của anh ấy ra sao, không có ý gì khác. "

Bạn cùng phòng không muốn nhiều lời, xoay người rời đi, Thời Lễ chỉ có thể lặp lại nhiều lần khẩn cầu, cuối cùng vì thấy cô phiền, nói thẳng một câu:" Cô là người bên gối của cậu ta, cậu ta là người thế nào không phải cô là người rõ ràng nhất sao? "

" Ý của anh là? "Thời Lễ ngốc.

Bạn cùng phòng nhìn bộ dáng ngu ngơ của cô, nhẫn nhịn nói:" Cậu ta không bình thường, chẳng lẽ cô không biết? "

Thời Lễ:"... "

" Cũng đúng, cậu ta rất giỏi trong việc bắt chước cảm xúc của người khác, bắt chước giống y giáo sư Kim, cô sao có thể nhìn ra được, "Bạn cùng phòng trào phúng nói," Tôi cũng là quen biết cậu ta khi học đại học, mới có thể biết cậu ta không đúng chỗ nào. "

" Bắt chước cảm xúc, là có ý gì? "Thời Lễ giống như cảm thấy chính mình đã bắt được điểm mấu chốt.

Bạn cùng phòng dừng một chút, không kiên nhẫn nói:" Lời này vốn dĩ tôi không nên nói, nhưng tôi vẫn nhắc nhở cô một câu, cậu ta không phải một người bình thường, không có cảm xúc bình thường, nhưng năng lực học tập rất mạnh, nếu như là một người máy, cũng sẽ nhanh chóng tìm được đối tượng rồi bắt chước, đem tính cách cảm xúc của đối phương hiểu rõ, chuyện này giáo sư Kim cũng chưa phát hiện, chỉ là cảm thấy cậu ta với mình hợp tính, nhưng bộ dáng thật của câu ta là gì, lòng tôi cũng rõ ràng. "

Thời Lễ ngơ ngẩn tiếp thu lượng lớn tin tức, có vô số hình ảnh của Thẩm Kinh Diễn cùng bộ dáng giáo sư hiện ra trong đầu, thế nhưng lại có cảm giác trùng lặp kỳ lạ, mà điều cô luôn không rõ lúc nãy, cuối cùng cũng có lời giải thích.

* * * Khó trách khi cô bắt đầu nói chuyện cùng giáo sư, liền cảm thấy ông cùng Thẩm Kinh Diễn rất giống, không phải bề ngoài giống, mà là vẻ mặt, động tác linh tinh.

Sau khi tạm biệt người bạn cùng phòng, tâm tình Thời Lễ phức tạp rời đi, sau khi ngồi trên xe buýt, bất tri bất giác đi tới công ty Thẩm Kinh Diễn. Khi lần nữa xuất hiện tại công ty, Thời Lễ vẻ mặt có chút vi diệu, ở dưới lầu mua một cái bánh kem, liền đi vào trong.

Lần này cô không phải nhận được triệu tập của tự nguyện viên, cho nên khi từ bên ngoài đi vào, liền có bảo vệ ra ngăn lại:" Cô muốn tìm ai? "

" À, tôi tìm bác sĩ Thẩm. "Thời Lễ cười nói.

Bảo vệ nhíu mày:" Bác sĩ Thẩm nào? Nơi này không có bác sĩ nào họ Thẩm cả. "

Thời Lễ ngẩn người:" Anh chắc chắn? À, tôi chưa nói tên anh ấy cho anh biết, anh ấy tên là.. "

" Là cô sao? "Một giọng nữ vui vẻ vang lên.

Thời Lễ nghi hoặc nhìn về phía đối phương, nhìn đến khuôn mặt quen thuộc liền ngẩn người, đột nhiên nhớ tới khi cô xuyên đến thế giới tiểu thuyết này, nhớ ra người phụ nữ lôi thôi kia.

Người phụ nữ tươi cười chạy tới, đánh giá cô một cái liển hiểu rõ:" Cô đã nghe lời tôi không ký hợp đồng sao? Để tôi nói, không đến cùng đường, thì không cần ký những thứ lung tung đó. "

" Cô.. "Thời Lễ nhìn bộ dáng sạch sẽ của người phụ nữ, vẻ mặt ngu ngốc.

Người phụ nữ biết cô suy nghĩ cái gì, cười một tiếng nói:" À, cố tình ngày đó tôi ký hợp đồng, hạng mục đã kết thúc, nên không cần giả vờ nữa. "

" Vậy chúc mừng cô. "Thời Lễ cười cười.

Người phụ nữ nhướng mày nhìn cô:" Đây là có phương pháp tốt, "cô ấy có vẻ rất thích khoe ra, sau khi liếc mắt nhìn xung quanh liền hạ giọng," Chỉ chậm trễ mấy ngày công phu, tôi kiếm lời được mười mấy vạn. "

".. Bao nhiêu? "Thời Lễ không tin được vào tai mình.

Người phụ nữ đắc ý nhìn cô:" Mười mấy vạn đấy, tôi nói cho cô biết, người bình thường sẽ không lấy được cái giá này đâu, dù sao người không có giá trị làm ra loại chuyện này thì đều bị bán rẻ, loại của tôi giá cả được tính cao.

".. Cô chờ một chút," Thời Lễ gọi cô ấy dừng lại, "Cô xác định mười mấy vạn là cao?"

"Đương nhiên." Người phụ nữ chắc chắn gật đầu.

Thời Lễ ngơ ngẩn nhìn người phụ nữ, nhớ tới chính mình vừa đủ năm trăm vạn trả nợ, đột nhiên phát lạnh khắp người. Người phụ nữ còn đang nói chuyện, lảm nhảm một đống câu hỏi: "Đúng rồi, cô chạy tới đây làm gì?"

"A.. À, tôi tìm người." Thời Lễ nói.

Người phụ nữ gật đầu: "Tìm nhân viên công tác ở đây sao? Cô tìm ai? Tôi nhờ bạn trai hỏi giúp cô một chút."

"Tìm Thẩm.. Tìm một nghiên cứu viên họ Thẩm." Thời Lễ lễ phép nói, cô vốn muốn báo trực tiếp tên của Thẩm Kinh Diễn, nhưng lời nói đến bên miệng đột nhiên thay đổi.

Người phụ nữ gật đầu: "Tôi giúp cô hỏi một chút," Nói xong móc ra điện thoại gọi điện, hỏi một hồi liền dừng lại, trầm mặc một lát sau nhíu mày. "Không thể, nhất định phải có, em có người bạn cần tìm anh ta."

Thời Lễ cau mày, mê mang nhìn về phía người phụ nữ, kéo cô ấy đến góc, mở ra loa ngoài.

"Thật sự không có, từ khi công ty thành lập anh đã làm ở đây, đưng nói đến mấy chục nghiên cứu viên, mấy trăm trợ lý anh cũng nhận ra được, không có họ Thẩm, nếu em còn không tin, anh gửi cho em xem danh sách nhân viên." Trong điện thoại truyền ra giọng nói người đàn ông trung niên.

Thời Lễ khiếp sợ trợn to hai mắt, nội tâm như vỡ vụn.

Người phụ nữ nói: "Em không tin, anh đem danh sách gửi cho em."

"Gửi thì gửi!"

Hai người tút một tiếng ngắt điện thoại, điện thoại người phụ nữ nhanh chóng nhận được hình ảnh, Thời Lễ lập tức thò lại gần xem, nhìn ba lần cũng chưa phát hiện tên của Thẩm Kinh Diễn.

"Đúng là không có thật.." Người phụ nữ lẩm bẩm một câu.

Thời Lễ giờ cười cũng không nổi: "Có lẽ là tôi nhớ nhầm, chờ một chút tôi gọi điện cho anh ấy, hỏi xem sao?"

"Đến tên cũng không nhớ được, có phải là người yêu không đấy?" Người phụ nữ chớp mắt.

Khóe miệng Thời Lễ cứng đờ, người phụ nữ cười nói: "Vậy thôi, không quấy rầy cô nữa, chúng ta lưu lại phương thức liên hệ đi, về sau đến gọi cô đi chơi."

Thời Lễ gật đầu, sau khi trao đổi phương thức liền quay người rời đi, mới vừa ra khỏi công ty, liền gặp được Thẩm Kinh Diễn, hai người đồng thời sửng sốt, không nghĩ sẽ gặp nhau ở nơi này.

"Sao em lại tới đây?" Thẩm Kinh Diễn nghi hoặc bước tới.

Thời Lễ nhìn chằm chằm mặt anh, vẻ mặt ôn tồn lễ độ trước kia giống như biến thành mặt nạ da người, giả đến làm người khác kinh sợ.

Nam phụ giá trị cừu hận: 20%

Sau chốc lát yên lặng, Thời Lễ lộ ra tươi cười: "Em, em tới đây tìm anh." Nói xong, giơ ra chiếc bánh.

Thẩm Kinh Diễn dừng một chút: "Em lấy đâu ra tiền mua nó."

"Trước kia vẫn luôn muốn tạo cho anh một bất ngờ, chỉ là không có tiền, liền trộm đi nhặt chút phế phẩm bán," Thời Lễ một bên nói một bên cẩn thận đánh giá anh, "Chỉ là em có quá ít tiền, không mua được đồ tốt, chỉ có thể mua cho anh chút bánh."

Thẩm Kinh Diễn im lặng chốc lát, sau liền lộ ra tươi cười: "Cảm ơn.. Không nghĩ tới em quan tâm anh như vậy, anh rất cảm động."

Thời Lễ bình tĩnh nhìn anh, cuối cùng nhận ra anh bất đồng với người bình thường như thế nào. Nụ cười của anh quá hoàn mỹ, tìm không ra bất luận khuyết điểm gì, nhưng lại không có sự "cảm động" như anh nói.. Giống như không có ai dạy anh, cảm động nên có vẻ mặt như thế nào.

Editor: Q17

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play