Thẩm Kinh Diễn mím môi nhìn về phía cảnh sát, một lúc lâu sau nói: "Tôi chỉ rời đi sau khi thấy đứa trẻ vẫn ổn, cũng không nói thêm điều gì khác."
"Đúng là đồ ác độc còn không thừa nhận." Bà lão nói xong liền xông lên.
Thời Lễ theo bản năng che trước người Thẩm Kinh Diễn, Thẩm Kinh Diễn dừng một chút, đáy mắt xuất hiện một tia cảm xúc không rõ ràng.
Bà lão lại lần nữa bị người đàn ông trung niên kéo trở về, vẫn là muốn vọt tới trước mặt Thẩm Kinh Diễn, nhưng lại bị người phụ nữ tức giận mắng: "Có an phận một chút được không hả?"
Bà lão lập tức im lặng, Thời Lễ chậc một tiếng, tay đặt trên vai Thẩm Kinh Diễn không tiếng động an ủi anh. Thẩm Kinh Diễn duỗi tay cầm tay cô, sau đó nói với cảnh sát: "Tôi chắc chắn không lừa gạt đứa trẻ, nếu các vị có bằng chứng chứng minh tôi làm việc này, tôi sẵn sàng nhận hết mọi trách nhiệm.. Nhưng nếu chỉ có lời nói của đứa trẻ và bà lão này, tôi cảm thấy nhân phẩm của bà lão không được tốt, không đáng để tin tưởng."
"Đồ nói láo!" Bà lão lập tức phát ra tiếng nói.
Vẻ mặt Thẩm Kinh Diễn không thay đổi tiếp tục nói: "Lúc trước bà ấy đã mang theo cháu trai ăn vạ chúng tôi, lúc đó tôi cũng không nghĩ tới việc xung đột, liền đưa tiền cho họ, hiện tại tôi có lý do nghi ngờ họ nếm được trái ngọt, lại muốn tiếp tục ăn vạ, cụ thể là việc phát sinh trước cửa tiểu khu, ở đó có camera, lúc đó cũng có người trong tiểu khu đi qua, tin rằng cũng không khó có thể tìm được nhân chứng."
Bà lão nghe anh nhắc tới chuyện này, trên mặt hiện lên tia hoảng loạn: "Cậu nói bậy.."
"Mẹ dẫn cháu mẹ đi ăn vạ?" Giọng nói của người con dâu trở nên sắc nhọn.
Bà lão co rúm người, nhưng vẫn cứng đầu cãi lại: "Mẹ không có, là bọn họ làm mẹ bị thương, vậy nên mới muốn đòi chút tiền thuốc men."
"Bà à, vừa rồi không nghe Kinh Diễn nhà tôi nói sao, ngoài cửa có theo dõi." Thời Lễ sâu kín nhắc nhở.
Bà lão đột nhiên câm miêng, Thẩm Kinh Diễn sau khi nghe được bốn chữ "Kinh Diễn nhà tôi" ánh mắt sâu thêm một phần.
"Đồ già xấu hổ, chính mình lo còn chưa xong, còn muốn dạy hư con trai tôi!" Người con dâu rốt cuộc không nhịn được xông lên, người đàn ông cuống quýt can ngăn, tình hình lại một lần nữa trở lên hỗn loạn.
Cảnh sát đau đầu nhìn bọn họ, cuối cùng nhìn về phía Thẩm Kinh Diễn: "Được rồi, nếu có chuyện gì tôi sẽ đến tìm anh, hai người đi về trước đi."
"Cảm ơn." Thẩm Kinh Diễn gật đầu, cùng Thời Lễ ra ngoài.
Hai người ra khỏi cửa đồn cảnh sát, Thời Lễ chỉ cảm thấy tức giận tích tụ lâu ngày cuối cùng cũng tan, rất là vui sướng mở miệng: "Bà lão kia hay ăn vạ người khác, lần này gặp báo ứng."
"Được rồi, không cần phải tức giận với người không quan trọng." Thẩm Kinh Diễn xoa tóc cô.
Thời Lễ dừng lại, có chút nghi hoặc: "Anh không giận sao?"
Thẩm Kinh Diễn trầm mặc trong chốc lát: "Kỳ thật vẫn là có chút."
"Lúc này mới đúng, sao có thể không tức giận được." Thời Lễ cười cười.
Thẩm Kinh Diễn nhìn bộ dáng của cô, cũng phối hợp nở nụ cười, sau khi về nhà cũng không nhắc lại việc này nữa, cảnh sát cũng không lại tìm đến, mọi thứ trở lại như ngày thường.
Thời Lễ bắt đầu chuyên chú vào việc tăng cân, Thẩm Kinh Diễn vẫn mỗi ngày đúng giờ đi làm tan làm, hai người sẽ ăn sáng và ăn tối cùng nhau, chờ đến cuối tuần, Thẩm Kinh Diễn sẽ đưa cô đi dạo cả ngày, hoặc là ở nhà nấu cho cô một bữa cơm thịnh soạn, ngoại trừ việc giá trị cừu hận không biến đổi, thì cuộc sống tốt như vậy giống như không thực.
* * * Vậy tại sao giá trị cừu hận vẫn không giảm xuống?
Khoảng 20%, lấy thế giới trước tham khảo, đúng là cô để ý tới nam phụ, chỉ cần dỗ dành một chút là sẽ được tha thứ, căn cứ vào tiếp xúc của Thời Lễ trong khoảng thời gian này, cũng có thể cảm giác được Thẩm Kinh Diễn thật sự muốn ở chung hòa hảo với cô, thế vậy vấn đề rốt cuộc nằm ở nơi nào, vì sao giá trị cừu hận vẫn luôn không giảm xuống?
Thời Lễ không biết cốt truyện, đương nhiên cũng không có bất kỳ gợi ý nào về mặt này, nghĩ tới nghĩ lui quyết định chính mình tự điều tra, đầu tiên cô phải tìm hiểu xem Thẩm Kinh Diễn đã trải qua những gì kể từ khi cô biến mất, vì sao lại biến thành tính cách như vậy, tuy rằng anh đã nói đơn giản về những việc đã trải qua, nhưng Thời Lễ vẫn cảm thấy mình nên kiểm tra lại lần nữa.
Sau khi nghĩ kỹ, Thời Lễ nhắm ngay vào phòng làm việc của Thẩm Kinh Diễn. Cô thường thấy Thẩm Kinh Diễn sau khi tan làm trở về, sẽ có thói quen để tài liệu trong phòng làm việc, suy đoán nơi đó chắc sẽ có một chút dấu vết liên quan đến quá khứ của anh.
Đến thời gian đi làm, sau khi hai người ăn cơm xong, Thời Lễ tiễn anh ra cửa: "Trên đường nên đi cẩn thận."
"Được, em vào đi, buổi tối sẽ mang hạt dẻ rang đường về cho em." Thẩm Kinh Diễn cười nói.
Thời Lễ cũng cười theo, sau khi anh rời đi liền quay về phòng ngủ, nhìn chằm chằm dưới lầu. Mười phút sau, xe của Thẩm Kinh Diễn đi qua, chậm rãi ra khỏi cổng tiểu khu.
Khi chiếc xe biến mất không thấy, Thời Lễ mới xoay người chạy tới phòng làm việc, kết quả không thể vặn nắm cửa mở ra, sau khi nhận ra cửa phòng đã bị khóa trái, càng thêm chắc chắn bên trong có thứ mình muốn, vì thế bắt đầu tìm kiếm chìa khóa dự phòng. Sau khi tìm khắp trong phòng ngủ của Thẩm Kinh Diễn, rồi lại chạy tới phòng khách, cuối cùng cũng tìm thấy một chùm chìa khóa dưới tủ TV, vì thế cầm đến thử từng cái một.
Theo một tiếng răng rắc, Thời Lễ nhẹ nhõm một hơi, định đẩy cửa đi vào, nghĩ nghĩ lại cầm theo chìa khóa dự phòng, chạy tới cắm ở trên cửa, lúc này mới quay đầu trở về phòng làm việc.
Trong phòng sạch sẽ, mỗi đồ vật đều được sắp xếp ngăn nắp, cực kỳ giống phong cách hiện giờ của Thẩm Kinh Diễn, nhưng Thời Lễ nhìn đến những tài liệu sách vở được sắp xếp ngăn nắp này, lại không khỏi nhớ tới thiếu niên vô tư trước kia.
Gạt mớ hỗn loạn đó sang một bên, cô bắt đầu chăm chú tìm kiếm. Bởi vì mọi thứ quá ngăn nắp, cô sợ Thẩm Kinh Diễn sẽ phát hiện dấu vết, vì vậy mỗi lần tìm kiếm đều sẽ cẩn thận để lại chỗ, không thể nghi ngờ làm tốn rất nhiều thời gian.
Thời Lễ gấp đến độ đổ đầy mồ hôi, lại chỉ tìm được một đống sách khó hiểu, xem cũng không hiểu, càng đừng nói từ bên trong tìm được cái gì.
Cẩn thận tìm trên kệ sách cùng mặt bàn, nhưng không tìm được cái gì, ánh mắt của cô dừng trên laptop trên bàn.
Ba giây lo lắng, không muốn đến đây vô ích, vì thế cẩn thận mở máy tính. Sau khi ấn mở, tay cũng đã ra đầy mồ hôi, cuối cùng màn hình sáng lên kèm theo tiếng bíp, sau đó là giao diện mật mã.
Thời Lễ trong lòng thất vọng, lại đánh lên tinh thần suy tư, cuối cùng trịnh trọng ấn mã sáu chữ số mà Thẩm Kinh Diễn từng dùng trước đây.
Sai mật khẩu.
Thời Lễ cau mày, lại thử nhập vào sinh nhật của anh, vẫn là sai, máy nhắc nhở còn một cơ hội, sau lần này liền không thể thử tiếp.
Cô loay hoay một hồi giữa thử và không thử, cuối cùng cắn môi nhập vào sinh nhật của mình.
Leng keng, mật mã chính xác.
Thời Lễ ngây ngẩn cả người, không đợi phản ứng lại, máy tính đã hiện ra màn hình nền, cô không rảnh kinh ngạc, liền xem nội dung trên màn hình, cuối cùng mở ra một thư mục riêng đặc biệt giữa một đống hồ sơ công việc, đập vào mắt là ảnh Thẩm Kinh Diễn mặc đồng phục cử nhân.
"Đại học Đông Lai Y Dược.." Thời Lễ nói thầm tên đại học, vừa muốn xuống dưới xem, liền nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng khóa, cô trong lòng cả kinh, vội vàng tắt máy tính.
Máy tính mặc dù đã tắt, nhưng chỗ tản nhiệt vẫn còn ấm, cô lòng nóng như lửa đốt, lại không có cách để máy tính nguội đi, chỉ có thể cắn răng lao ra ngoài.
Mấy chục giây sau, điện thoại Thời Lễ đổ chuông.
Cô dừng một chút liền bắt máy: "Alo?"
"Thời Lễ, em còn ở nhà chứ?" Trong máy truyền đến giọng nói của Thẩm Kinh Diễn.
Thời Lễ ngáp một cái: "Em ở nhà, vẫn còn đang ngủ, làm sao vậy?"
"Tới giúp anh mở cửa, cửa không biết tại sao lại mở không ra." Thẩm Kinh Diễn bất đắc dĩ nói.
Thời Lễ dừng một chút: "Được, em ra đây."
Nói xong cố ý kéo dài chút thời gian, cho đến khi Thẩm Kinh Diễn lại lần nữa gọi điện thoại tới thúc giục, cô mới chạy đến cửa, rút chìa khóa nhét vào trong túi, từ bên trong mở cửa cho anh.
Thẩm Kinh Diễn buông tiếng thở dài: "Em tại sao lại chậm như vậy."
"Xin lỗi xin lỗi, em vừa rồi còn mặc quần áo." Thời Lễ vẻ mặt áy náy.
Thẩm Kinh Diễn buồn cười liếc nhìn cô: "Quên đi, anh còn vội, sẽ không tính tiếp với em." Nói xong anh bước thẳng vào phòng làm việc.
Trong lòng Thời Lễ sợ hãi, vội bắt lấy tay anh: "Anh định làm gì?"
Thẩm Kinh Diễn dừng lại, đôi mắt nhìn về phía tay cô.
Thời Lễ lúng túng buông tay: "Anh muốn đi đâu vậy?"
"Lấy tài liệu." Thẩm Kinh Diễn ôn hòa nói.
Thời Lễ tức khắc luống cuống, cô tuy rằng đã kéo dài thời gian, nhưng vẫn không chắc máy tính đã tản nhiệt xong chưa, nếu như bị Thẩm Kinh Diễn phát hiện..
"Em đi lấy giúp anh, anh chạy về như vậy, khẳng định rất mệt." Thời Lễ nghiêm túc nói.
Thẩm Kinh Diễn bật cười: "Không cần, em không biết nó ở đâu." Nói xong lại muốn đi tới phòng làm việc.
Thời Lễ mệt tim bắt lấy cánh tay anh: "Thật đấy, em giúp anh, anh đi nghỉ ngơi đi."
Thẩm Kinh Diễn dừng lại: "Em tại sao lại kiên trì như vậy?"
Thời Lễ bị anh hỏi đến sửng sốt, sau một lúc lâu lúng túng nói: "Không, không có việc gì, chỉ là muốn giúp anh mà thôi."
"Thật sự không cần." Thẩm Kinh Diễn nói xong liền muốn rút tay ra.
Thời Lễ quýnh lên, bắt lấy cánh tay anh kéo về sau, Thẩm Kinh Diễn không nghĩ rằng cô kéo mạnh như vậy, hiển nhiên không có chuẩn bị sẵn sàng, bị cô trực tiếp kéo ngã xuống.
Hai người ngã lên nhau, Thẩm Kinh Diễn nhanh chóng muốn đứng lên, lại bị Thời Lễ ôm chặt, Thẩm Kinh Diễn vững chắc đè trên người cô, gương mặt hai người sát gần nhau.
Thẩm Kinh Diễn: "..."
"Đừng nhúc nhích, em muốn ôm anh một cái." Thời Lễ chậm chạp nói.
Thẩm Kinh Diễn im lặng một lúc: "Vì sao?"
"Bởi vì.. Muốn ôm." Thời Lễ khó khăn trả lời, nhận ra được anh muốn cử động liền ôm chặt. May mắn rằng mấy ngày may cô nỗ lực ăn cơm, hiện tại tăng lên mấy cân còn có tý sức lực, nếu không Thẩm Kinh Diễn đã đi rồi.
Khi suy nghĩ của cô đang phân tán, Thẩm Kinh Diễn lặng lẽ vươn hai tay ôm lấy cô, quay mặt hướng đến gần, môi mỏng lập tức dán lên mặt cô.
Thời Lễ: "?"
Năm mới vui vẻ nhé!
Qing17
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT