Thẩm Hạ Lan không biết, cũng không muốn suy đoán, toàn thân cô rất khó chịu vì mồ hôi ướt sũng, hết lần này tới lần khác lại không có chút sức lực nào.

Mặc dù để bản thân không để ý, nhưng khoảnh khắc mở mắt ra không nhìn thấy Diệp Ân Tuần, trong lòng Thẩm Hạ Lan vẫn cảm thấy Thất lạc.

Quả nhiên trái tim không có ở đây, tắt cả những điều tốt đẹp trước đây đã không còn nữa, nhưng bây giờ những hồi ức tốt đẹp đó giống như một con dao, từng dao từng dao lăng trì trái tim Thẩm Hạ Lan, đau đớn, nhưng lại không có gì để nói.

Thẩm Hạ Lan cố gắng di chuyển.

Lam Tử Thất lập tức tỉnh lại.

“Hạ Lan, cậu tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào? Cậu làm tớ sợ muốn chết, tại sao lại phát sốt như vậy? Sức khỏe của cậu không được tốt, không nên theo giúp tớ, là lỗi của tớ!”

Thầy Lam Tử Thất tự trách, Thẩm Hạ Lan trực tiếp giữ lấy tay cô, yếu ớt nói: “Chuyện này không liên quan đến cậu, tớ muốn uống nước!”

“Được, tớ sẽ đi lấy cho cậu ngay!”

Lam Tử Thất nhanh chóng rót cho cô một cốc nước lọc.

Uống xong một cốc nước, Thẩm Hạ Lan mới cảm thấy bản thân dễ chịu hơn rất nhiều.

“Đây là nơi nào vậy?”

Cổ họng của cô vẫn còn có chút khàn khàn.

Lam Tử Thất vội vàng nói: “Cậu đừng nói chuyện, nghỉ ngơi cho tốt, đây là nhà cậu Lương. Cậu bị sốt, Diệp Ân Tuấn đưa cậu đến tìm bác sĩ Tiêu Niệm Vi để khám bệnh, bác sĩ Tiêu để cậu tạm ở lại.”

Nghe thầy Lam Tử Thất nói như vậy, Thẩm Hạ Lan dừng lại một chút.

“Diệp Ân Tuấn bề tớ đến đây?”

“Đúng vậy, không phải anh ta thì còn có thể là ai? Tớ cũng không có sức khỏe nhiều như vậy mà bề cậu đến, huống chỉ trong bụng cậu còn có đứa bé, tớ nào dám nhai”

Lam Tử Thất thầy lúc Thẩm Hạ Lan nghe thấy tên Diệp Ân Tuấn liền khẽ nhíu mày, mặc dù nhanh chóng thả lòng, nhưng vẫn không thể thoát khỏi tầm mắt của cô.

“Hạ Lan, rốt cuộc cậu và Diệp Ân Tuấn sao vậy? Tớ đã hỏi anh ta, anh ta nói người phụ nữ kia không phải như cậu nghĩ, anh ta nói chỉ là hỏi chút chuyện thôi!”

Trái tim Thẩm Hạ Lan hơi nhói đau, cô giả vờ nhưng không quan tâm nói: “À.”

“Cậu như vậy thật sự khiến người khác lo lắng có biết không? Chuyện gì cậu cũng đều giấu trong lòng, chuyện gì cũng không nói, bản thân suy nghĩ lung tung không tốt. Một vết son môi không nói rõ được vấn đề gì. Cậu phải tin tưởng Diệp Ân Tuần.”

“Lúc chúng ta hát ở quán bar, tớ nhìn thấy anh ấy. Người phụ nữ bên cạnh kéo tay anh ấy, rất thân mật, nhưng anh ấy cũng không từ chối.”

Thẩm Hạ Lan lạnh nhạt nói khiến Lam Tử Thất hơi dừng lại.

“Cậu tận mắt nhìn thấy sao?”

“Ừm!”

Đến lúc này, Thẩm Hạ Lan cũng không muốn giấu diềếm Lam Tử Thát.

“Tên khốn kiếp này! Ở trước mặt tớ nói dễ nghe như vậy, không ngờ thật sự ra ngoài ăn vụng!”

Lam Tử Thất lập tức bắt bình thay Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan lại không kích động như vậy, cô thấp giọng nói: “Tìm luật sư, tớ muốn soạn thảo thỏa thuận ly hôn.”

Lam Tử Thất lần nữa ngây ngắn cả người.

“Cậu, thật muốn ly hôn sao? Bọn nhỏ làm sao bây giờ?”

“Hôn nhân và tình cảm của tớ không chứa được một hạt cát. Cậu biết tớ, lúc tớ yêu anh áy, tớ có thể liều lĩnh, thậm chí liều mạng tớ cũng có thể, đó là vì tớ cảm thầy anh ấy đáng giá. Nhưng bây giờ, trái tim của anh ấy không ở chỗ tớ, tớ cần gì phải quấn quýt giữ lại? Huống chỉ tớ ghét nhát đồ mà người khác đã dùng qua.”

Lúc Thẩm Hạ Lan nói những lời này, đôi mắt mờ mịt không ánh sáng.

Lam Tử Thất giống như nhìn thấy những vết thương chồng chất và máu me đầm đìa ở trái tim từ trong đôi mắt trống rỗng của cô.

Cô hiểu Thẩm Hạ Lan.

Một khi thật sự đưa ra quyết định gì thì sẽ không thay đổi.

“Nếu cậu thật sự đã suy nghĩ kỹ, tớ ủng hộ cậu.”

“Cám ơn!”

Thẩm Hạ Lan mỉm cười, nhưng nụ cười kia lại khiến cho người ta nhìn thấy vô cùng đắng chát.

“Nghỉ ngơi thêm một chút đi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play