“Đúng! Dù gì cũng là xương bị vỡ vụn, tôi là người, không phải thần thánh, tôi có thể làm phẫu thuật cho cậu ấy một cách tốt nhất, nhưng có những triệu chứng vẫn phải nói rõ với mọi người. Thường ngày đừng để cậu ấy đi lại nhiều, ngồi nhiều một chút thì tốt hơn.”

Lam Tử Thất không ngờ đến kết quả như vậy, không khỏi có chút buồn bã.

Lam Dũng lại cười nói: “Rất tốt mà, cho dù chỉ có thể đứng được mười phút, em cũng cảm thấy rất tốt rồi.

Dù gì trước đây cũng chưa từng có bác sĩ nào nói với em là em có thể đứng lên như người bình thường được.”

Tiêu Niệm Vi nhìn Lam Dũng, nhìn ánh mắt sụp đỗ trong mắt cậu, không khỏi cười nói: “Cái tôi nói chỉ là tám mươi phần trăm khả năng, bản thân cậu ôm chút hi vọng cũng là việc tốt. Thực ra tôi cảm thấy sự thành công của một người, không liên quan gì đến việc anh ta ngồi hay đứng, cậu thấy sao?”

“Em cũng nghĩ vậy.”

Lam Dũng vui vẻ cười.

Anh ta dường như ý thức được điều gì đó, bản thân trước kia thường để tâm vào những điều vụn vặt, thực ra chỉ cần bản thân mình muốn lập nghiệp, dựa vào đầu óc của bản thân và sự giúp đỡ của Diệp Ân Tuần, bản thân cũng có thể làm ra chút thành tựu, huống hồ còn có phẫu thuật của Tiêu Niệm Vi.

Thẩm Hạ Lan thấy trạng thái của Lam Dũng như vậy thì không khỏi thở phào.

“Tử Thất, tất cả đều phát triển theo hướng tốt nhất, cậu đừng lo lắng nữa.”

“Ừm”

Lam Tử Thất gật đầu.

Lúc Tiêu Niệm Vi nghe đến cái tên Lam Tử Thất này, không khỏi lại nhìn qua cô, ánh mắt của cô gái này quá thuần khiết, quá sạch sẽ, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.

“Mọi người ra ngoài trước đi, lúc tôi làm phẫu thuật không muốn có người khác ở bên cạnh.”

Giọng nói của Tiêu Niệm Vi không lớn, có điều Thẩm Hạ Lan vẫn biết.

Cô dẫn Lam Tử Thất rời khỏi phòng.

“Làm phẫu thuật luôn ở đây sao?”

‘Cậu yên tâm đi, kĩ thuật của bác sĩ Tiêu không có gì để nói, đương nhiên cũng sẽ chuẩn bị sẵn sàng tắt cả mọi dụng cụ làm phẫu thuật rồi.”

Thẩm Hạ Lan dẫn Lam Tử Thất đang lo lắng cho Lam Dũng rời khỏi phòng.

Trong quá trình chờ đợi hai người đều cảm thấy có chút nóng ruột.

Thẩm Hạ Lan đột nhiên nói: “Tớ bây giờ rất tò mò về Thẩm Niệm Niệm.”

“Tò mò?”

Lam Tử Thất cảm thầy từ này của Thẩm Hạ Lan dùng có ý nghĩa đặc biệt.

Thẩm Hạ Lan gật đầu, lại xem lại thông tin của Vu Phong một lần nữa, nhưng không thầy chỗ nào đặc biệt cả, có điều trong lòng lại cảm thấy có chỗ nào đó kì lạ.

“Hoặc có lẽ sau khi về Hải Thành tớ cần phải đi gặp Diệp Tri Thu.”

Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Lam Tử Thất lắc đầu.

“Cậu đi ông ta cũng chưa chắc đã gặp cậu, tớ nghe nói Diệp Tri Thu hoàn toàn không muốn gì nữa, người như vậy sẽ không tiết lộ bí mật cho cậu đâu, hơn nữa Diệp Ân Tuấn đã từng đến, cũng không phải là không hỏi được gì à?”

Thẩm Hạ Lan khẽ ngây người.

“Cậu làm sao biết chuyện Diệp Ân Tuấn đi tìm Diệp Tri Thu?”

Lam Tử Thất tự nhiên như không có gì nói: “Tớ từng gặp qua Vu Linh mẹ của A Tử, nghe bà ấy nhắc đến.”

Thẩm Hạ Lan nhất thời cau mày.

*Di Vu? Bà ấy tại sao lại nói với cậu chuyện này?”

“Không rõ nữa, trong lúc nói chuyện phiếm thì nhắc đến, có thể là do thuận miệng kể thôi.”

Lam Tử Thắt nói rất tự nhiên, Thẩm Hạ Lan lại có chút trầm tư.

Vu Linh cũng không quen biết Lam Tử Thắt, tại sao lại nói với Lam Tử Thất những chuyện này? Thực sự là thuận miệng hỏi sao?

“Lúc cậu gặp Vu Linh, Tử ở bên cạnh à?”

“Đúng vậy, nếu không tớ làm sao có thể quen mẹ cô ấy? Nhìn dáng vẻ hình như là đi mua đồ ăn đó.”

Lam Tử Thắt thầy Thẩm Hạ Lan cau mày, lúc này mới cảm thấy có gì đó không đúng.

“Sao vậy? Cậu thấy có gì bất thường à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play