“Đóa. Tôi chỉ biết tên của cô ta là Đóa. Tôi thực sự không biết người đứng sau là ai, chỉ nghe thấy Đóa gọi anh ta là cậu Vũ.”

“Là đàn ông sao?”

“Có lẽ vậy.”

Sau khi biết được những điều này từ Hoàng Phi, Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn cảm thầy có chút không tin.

Bọn họ không quen biết cái người gọi là cậu Vũ này, tại sao người đó lại phải làm như vậy?

“Chất độc trong người Lam Tử Thất có thể giải được không?”

“Giải không được, lúc trước cô ta bị chìm dưới đầm nước lạnh hơn ba tiếng đồng hồ, khi được kéo lên, cô ta chỉ còn sót lại hơi thở yếu ớt, sau đó bị truyền thuốc vào, đời này muốn có thai sinh con e là không được nữa, hơn nữa mỗi khi đến kì kinh nguyệt sẽ đau thầu tim gan, khổ không thể tả.”

Nghe thầy những lời này của Hoàng Phi, Thẩm Hạ Lan càng cảm thấy đau lòng.

“Người đó vì hận tôi nên mới làm thế hay là vì có thù với nhà họ Lam?”

“Cả hai, tôi tình cờ nghe được đối phương nói nhà họ Lam không được giữ bất cứ cái gì, nên bọn họ làm như vậy cũng không hẳn là vì cô.”

Hoàng Phi có thể coi là đang an ủi Thẩm Hạ Lan.

Thế nhưng Thẩm Hạ Lan lại có chút khinh thường.

Bây giờ cô đã biết mọi chuyện, nhưng trông lòng cô lại còn nặng nề hơn.

Cho dù không phải do cô, nhưng cũng do cô lựa chọn biên giới tìm Hoàng Phi, cho nên dù nói như thế nào thì Thẩm Hạ Lan cô cũng nợ hai chị em bọn họ.

Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đã có chút mệt liền nhẹ nhàng nói: “Chúng ta trở về nghỉ ngơi trước đã, có một số việc không thể biết rõ chân tướng trong một sớm một chiều, đừng để cơ thể mệt quá.

“Vâng.”

Cơ thể của Thẩm hạ Lan thực sự mệt đến mức không chịu đựng nỗi nữa rồi.

Khi nhóm người bọn họ đang chuẩn bị quay người rời đi thì nghe thầy Hoàng Phi hét lên: “Cô đã nói sẽ tha mạng cho tôi.”

Cơ thể Thẩm Hạ Lan hơi khựng lại.

Cô không quay đầu nhìn lại, lạnh lùng nói: “Đúng vậy, tôi đã hứa tha mạng cho anh, nhưng những đau khổ mà Lam Dũng và Tử Thắt đã chịu đựng, anh cũng phải trải qua. Ở đây không có đầm nước lạnh, nhưng lại có biển. Quăng anh ta xuống biển, đợi đến khi anh ta chỉ còn sót lại một hơi thở yếu ớt thì kéo lên, sau đó đánh gãy đôi chân của anh ta rồi vứt trên đường lớn.”

Thẩm Hạ Lan nói xong thì không ở lại chỗ này nữa, rời đi với Diệp Ân Tuần.

“Không, Thẩm Hạ Lan, cô không thể đối xử với tôi như vậy! Tôi đã nói với cô tắt cả những gì cô muốn biết rồi, cô không được làm vậy với tôi!”

Hoàng Phi vốn dĩ cho rằng Thẩm Hạ Lan sẽ dễ nói chuyện hơn Diệp Ân Tuần, vì vậy trước khi Thẩm Hạ Lan đến đây, anh ta cứ một mực chịu đựng chống đỡ, anh ta luôn cảm thấy phụ nữ sẽ xuống tay nhẹ nhàng nhân từ hơn, nhưng anh ta không ngờ Thẩm Hạ Lan lại đối xử với mình như thế này.

Diệp Ân Tuấn cảm thấy anh ta quá ồn ào, lạnh lùng nói: “Các ngươi còn đứng ngây người ra đó làm gì?

Muốn để anh ta la hét gọi mọi người đến đây à?”

Ngay khi những lời này thốt ra, lập tức có người bịt miệng Hoàng Phi, kéo anh ta xuống.

Sau khi Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn lên xe, cô có chút mệt mỏi hỏi: “Có phải anh cũng cảm thấy em quá tàn nhẫn không?”

“Không, hoàn toàn ngược lại, như vậy thì anh mới yên tâm để em tự mình xông vào giới giải trí.”

Nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan ngừng lại khoảng ba giây, sau đó nhìn Diệp Ân Tuấn với vẻ mặt ngạc nhiên xen lẫn vui mừng: “Chuyện công ty điện ảnh truyền hình đã hoàn thành rồi à?”

“Không nhanh như vậy, có điều cũng sắp rồi.”

Diệp Ân Tuấn vừa nói vừa lái xe chở Thẩm Hạ Lan đi về phía khách sạn, nhưng ngay sau khi anh lái xe ra ngoài chưa bao lâu thì có ba chiếc xe màu đen xuất hiện ở hai bên trái phải của giao lộ, chặn họ trong vòng vây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play