“Chúng tôi không vội, ngày mai cũng được.”

Thẩm Hạ Lan liếc nhìn Lam Dũng, biết cậu ấy suy nghĩ cho nhóm bọn họ, còn chưa nói gì thì nghe thầy.

Lương Thiệu Cảnh nói: “Vậy được, vậy thì ngày mai đi, vợ tôi hôm nay quá mệt rồi, hơn nữa hôm nay là sinh nhật của con gái tôi.”

Nói như vậy, đám Thẩm Hạ Lan không có lý do gì tiếp tục nữa.

“Được, ngày mai chúng tôi sẽ tới tìm bác sĩ Tiêu, cậu Lương, xin lỗi rồi, chúng tôi không biết hôm nay là sinh nhật của con gái anh.”

Thẩm Hạ Lan sợ Diệp Ân Tuấn sẽ tức giận, vội vàng mở miệng trước anh.

Lương Thiệu Cảnh nhìn Thẩm Hạ Lan, sắc mặt có chút hòa hoãn.

“Cảm ơn, buổi tối có thể mời các người tới tham gia tiệc sinh nhật của con gái tôi.”

“Được.”

Thẩm Hạ Lan vội đáp ứng.

Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn lại không có tươi lên.

“Em khách khí với cậu ta như vậy làm cái gì?”

Lời này nói ở trước mặt Lương Thiệu Cảnh, không khỏi khiến Thẩm Hạ Lan có hơi ngại ngùng.

“Anh im miệng.”

Cô nhỏ giọng nói, nào biết thính lực của Lương Thiệu Cảnh rất tốt, khóe miệng hơi nhéch lên.

“Diệp Tử, vợ anh hiểu chuyện hơn anh.”

“Cút!”

Diệp Ân Tuấn càng nhìn càng cảm thầy Lương Thiệu Cảnh chướng mắt, trực tiếp dẫn Thẩm Hạ Lan và Lam Dũng bọn họ tới khách sạn gần đó.

Lương Thiệu Cảnh lại cười rồi nói: “Đừng ở khách sạn nữa, chỗ này của tôi có phòng.”

“Không thèm!”

Diệp Ân Tuấn không lĩnh tình dẫn Thẩm Hạ Lan rời đi, cảm xúc giận dỗi giống như trẻ con vậy.

Thẩm Hạ Lan có hơi cạn lời rồi.

“Anh sao lại giống như trẻ con thế? Anh ta dù sao cũng là chồng của bác sĩ Tiêu, với cả, chúng ta cũng thật sự không biết hôm nay là sinh nhật của con gái anh ta, buổi tối định tặng cái gì?”

Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn hừ lạnh một tiếng nói: “Tặng cái gỉ? Cậu ta đã cưng chiều con gái của cậu ta tới tận trời rồi, em dù hái trăng xuống cũng không thể bát ngờ, không cần nghĩ quá nhiều, mua theo sở thích của những cô bé bình thường là được, anh có hơi tức giận, anh em với nhau, cậu ta vậy mà ở trước mặt vợ của anh không nễ mặt anh.”

Nghe tháy Diệp Ân Tuấn là vì điều này, Thẩm Hạ Lan bỗng bật cười.

“Không phải chứ? Anh trẻ con như vậy?”

“Anh trẻ con như vậy đấy.”

Diệp Ân Tuấn lúc nói chuyện đã làm xong thủ tục nhận phòng.

Phi đưa Lam Dũng về phòng trước.

Thẩm Hạ Lan có hơi lo lắng, Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Không sao, phía Phi anh đã kêu cậu ta đi mời điều dưỡng rồi, tối nay có người chăm sóc cho Lam Dũng, em yên tâm đi.”

“Anh tóm lại luôn chu đáo hơn em.”

Thẩm Hạ Lan lúc này mới yên tâm.

Hai người sửa soạn một chút thì đi tham gia bữa tiệc của con gái Lương Thiệu Cảnh.

Lương Thiệu Cảnh còn chưa trở lại, Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn ngồi ở trong góc, nhìn người người qua lại ở đây, Thẩm Hạ Lan có hơi cảm thán nói: “Cậu Lương này làm cái gì vậy? Cảm thầy mọi loại người đều có.”

“Cậu ta là lão đại của đế quốc hắc ám. Em nói xem?”

Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan hơi sững người.

Đây là khu vực cô hoàn toàn không quen thuộc, có điều từ trên người Lương Thiệu Cảnh cũng có thể nhìn ra.

“Chúng ta ở đây sẽ không nhìn thấy mafia của nước nào đó chứ?”

“Không chắc.”

Diệp Ân Tuấn cũng không dám bảo đảm.

Nếu như không phải Thẩm Hạ Lan cứ muốn kiên trì, anh thật ra không muốn để Thẩm Hạ Lan tới đây, dù sao người ở đây rất phức tạp, anh thật sự sợ Thẩm Hạ Lan xảy ra chuyện gì.

Thẩm Hạ Lan có hơi líu lưỡi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play