“Ân Tuấn, con đi đâu?” Vu Linh gọi Diệp Ân Tuấn một tiếng, Diệp Ân Tuấn không biết là không nghe thấy hay vì quá nôn nóng mà không trả lời, tóm lại cứ như vậy rời nhà.

Lúc Thẩm Hạ Lan thức dậy, Diệp Ân Tuấn đã không ở đây. Mang thai khiến cô có chút lười biếng.

Sau khi thức dậy, dây dưa một lát mới xuống lầu, liền nhìn thấy Vu Linh đang giành dọn vệ sinh với người làm.

“Dì, dì ngồi là được rồi, họ lĩnh lương, dì làm vậy chẳng lẽ là muốn họ nghỉ việc sao?” Thẩm Hạ Lan tâm trạng không tệ, bất giác trêu đùa Vu Linh vài câu. Vu Linh thấy cô nói vậy, ít nhiều cũng có chút ngại ngùng.

“Dì là không rảnh được, dì thấy con và Ân Tuấn đối với dì và đám người Tiểu Tử tốt như vậy, nếu dì không làm gì cả thì cứ cảm thấy mình giống như ăn bám, dì..”

“Dì, dì nói gì vậy? Sao dì có thể ăn bám? Dì là dì của chúng con, bây giờ cứ hưởng phúc là được rồi, những chuyện khác dì đừng quan tâm, nhà họ Diệp lại không phải không có người làm, dì đừng làm mình mệt mỏi. Tiểu Tử sẽ đau lòng, chúng con cũng sẽ buồn bã. Đúng rồi, Tiểu Tử dậy rồi sao? Hôm nay con dậy khá muộn”

Nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói vậy, Vu Linh vội nói: “Tiểu Tử có chút mê ngủ, vẫn chưa dậy đâu. Đúng rồi, Ân Tuấn sáng sớm đã thức dậy tự tay làm bữa sáng cho con, dì hâm nóng rồi, bây giờ dì bưng lên”

Nói rồi, Vu Linh muốn đứng dậy, lại bị Thẩm Hạ Lan cản lại.

“Má Hoàng, má đem thức ăn Diệp tổng làm lên”

“Vâng, mợ chủ”

Má Hoàng gật đầu, đi bưng thức ăn. Thẩm Hạ Lan hỏi một câu: “Ân Tuấn ăn rồi sao?”

“Vẫn chưa, vừa làm bữa sáng cho con xong thì nhận một cuộc điện thoại, ra ngoài rồi, rất gấp gáp, áo khoác cũng không mặc”

Thẩm Hạ Lan khẽ khựng lại.

“Không nói là chuyện gì?”

“Không nói.” Thẩm Hạ Lan có chút lo lắng, vội bấm số điện thoại của Diệp Ân Tuấn.

“Xảy ra chuyện gì rồi? Em nghe nói anh ra ngoài rất sớm?” Diệp Ân Tuấn bên kia có chút ồn, lúc nghe điện thoại của cô thì nói một câu “anh đợi chút”, sau đó tìm một nơi yên tĩnh trả lời điện thoại.

“Còn ở đó sao?”

“Ù!”

Thẩm Hạ Lan vừa ăn sáng vừa nói.

Diệp Ân Tuấn nhìn đồng hồ, hơn chín giờ rồi.

“Mới thức dậy?”

“Đúng vậy, hôm nay hơi lười” Thẩm Hạ Lan cũng không giấu anh.

Diệp Ân Tuấn thở dài một hơi, thấp giọng nói: “Em vẫn là ăn cơm trước đi, ăn xong thì anh nói cho em biết.”

“Rốt cuộc thế nào?”

Thẩm Hạ Lan có chút gấp gáp.

“Ăn cơm, ăn xong anh nói, không muộn bao lâu?

Thấy Diệp Ân Tuấn cường thể như vậy, Thẩm Hạ Lan cũng không kiên trì nữa, trực tiếp đặt điện thoại sang một bên, sau đó tập trung ăn cơm.

Vu Linh nhìn dáng vẻ họ ở chung, đôi mắt có chút xuất thần. Thẩm Hạ Lan không chú ý với Vu Linh, ăn cơm xong lại uống một bát canh, mới một cái. Diệp Ân Tuấn nghe thấy cô ạ, cười nói: “Ăn no rồi?”

“Ừa, không thể no hơn nữa. Bây giờ có thể nói rồi chứ?”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy Diệp Ân Tuấn bây giờ thật là, chỉ một tin tức thôi, còn phải đợi cô ăn xong mới chịu nói.

Tâm trạng tốt vừa rồi của Diệp Ân Tuấn lập tức biến mất.

“Không có chuyện gì lớn, Tống Đình xảy ra tai nạn, đang ở bên này cấp cứu, anh còn đang đợi.”

“Xảy ra tai nạn? Có sao hay không? Sao lại xảy ra tai nạn chứ? Anh ta không phải uống rượu ở hầm rượu nhà chúng ta sao? Anh cũng chuẩn bị phòng khách cho anh ta, anh ta đi lúc nào?”

Thẩm Hạ Lan hỏi liên tục khiến Diệp Ân Tuấn lại thở dài.

“Anh cũng không biết anh ta đi lúc nào, anh vừa làm cơm xong cho em thì nhận được điện thoại của bệnh viện, được xe cấp cứu đưa đi, anh đã gọi điện cho Lam Tử Thất rồi, gửi tin nhắn rồi, nhưng cô ấy không nhận, cũng không tới, bây giờ cũng qua hai tiếng rồi. Tai nạn xe lần này của Tống tình không nhẹ

Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói, Thẩm Hạ Lan liền cảm thấy trái tim dường như nghẹn gì đó, cô bỗng có chút hiểu ra tại sao Diệp Ân Tuấn muốn mình ăn xong mới nói chuyện này.

“Có lẽ điện thoại của Tử Thất hết pin rồi, không nhìn thấy thì sao? Tình cảm của cô ấy và Tống Đình tốt như vậy, sao có thể không đến chứ?”

Thẩm Hạ Lan nói, Diệp Ân Tuấn cũng không phản bác, nhưng cô nghe ra, anh không tin sự trùng hợp như vậy.

Là cô, cô cũng không tin.

“Em biết rồi, anh ở đó với Tổng Đình đi, em đi bên Tử Thất xem sao.”

“Để Phi đi cùng em”

“Em biết rồi” Thẩm Hạ Lan cúp điện thoại, cảm thấy hơi đau đầu. Lam Tử Thất lúc này hẳn sẽ không chia tay với Tống Đình đi? Nghĩ tới khả năng này, cô liền cảm thấy có chút lo lắng. Cô đẩy ghế, đứng dậy.

“Con muốn ra ngoài?”

Vu Linh ở một bên nghe thấy nội dung điện thoại, thấy Thẩm Hạ Lan như vậy, liền hỏi một câu. Thẩm Hạ Lan gật gật đầu.

“Dạ, con muốn ra ngoài một chuyến, dì, dù không có chuyện gì thì có thể về phòng nằm một lát, cũng có thể kêu Tiểu Tử hẹn trước bác sĩ cho dì, xem xem tình hình sức khỏe dì có vấn đề gì không, con và Ân Tuấn gần đây khá bận, sợ là không có thời gian”

Thẩm Hạ Lan sợ Vu Linh ngại ngùng, vội nói vậy.

Vu Linh lắc đầu nói: “Dì cũng tuổi này rồi, cái gì mà không thể qua, dì không gây phiền phức cho các con.”

“Sao lại gọi là gây phiền phức chứ? Dì cũng đừng quá tự ti, không sao đâu, khoa học kỹ thuật bây giờ phát triển, sẽ giúp gì tốt lên”

Thẩm Hạ Lan vỗ vai Vu Linh, cảm thấy tới giờ rồi, mới quay về phòng thay quần áo, sửa soạn bản thân một chút liền ra ngoài.

Phi có lẽ đã nhận mệnh lệnh của Diệp Ân Tuấn, nhìn thấy cô liền vội mở cửa xe.

“Mợ chủ, chúng ta đi đâu?”

“Đến địa chỉ này.”

Nhà họ Lam vốn ở Lịch thành, vì chuyện của Diệp Trị Thu, nhà họ Lam đã không tồn tại ở Lịch thành nữa, Tổng Đình thuê một căn nhà cho đám người Lam Tử Thất ở Hải thành, bây giờ hai chân Lam Dũng đang trong thời kỳ khôi phục, bác Lam lại bị tổn thương đầu, Thẩm Hạ Lan cảm thấy áp lực trên vai Lam Tử Thất nhất định rất lớn.

Địa chỉ này là Diệp Ân Tuấn cho cô. Nhìn địa chỉ trên điện thoại, trái tim Thẩm Hạ Lan ngày càng nặng nề.

Tính tình của Lam Tử Thất rất mạnh mẽ, vì cứu chân của Lam Dũng đành mượn tiền của Tổng Đình, đã đủ khiến cô ấy khó chịu rồi, bây giờ bác Lam lại như vậy, cô ít nhiều có thể đoán được mấu chốt Lam Tử Thất và Tổng Đình xuất hiện vấn đề ở đâu.

Thẩm Hạ Lan dựa lên lưng ghế khẽ thở dài.

Tử Thất vốn là cô gái kiên cường không khuất phục, bây giờ bị gia đình mình liên lụy, ở trước mặt Tống Đình sẽ cảm thấy thấp hơn một cái đầu, nhưng Tử Thất hẳn sẽ không vì điều này mà chia tay với Tổng Đình đi?

Tổng Đình giữ mình trong sạch như vậy, hôm qua lại uống say mèm, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Thẩm Hạ Lan xoa huyệt thái dương của mình, không bao lâu đã tới chỗ thuê nhà của Lam Tử Thất.

“Mợ chủ, đến rồi, tôi vào xem trước đi.”

“Không cần đâu, anh ở ngoài đợi đi”. Thẩm Hạ Lan ngăn cản Phi, một mình xuống xe, đi thẳng vào trong.

Nơi này có người ở, nhưng Thẩm Hạ Lan vào lại không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào, cô bất giác cau mày.

Chẳng lẽ Lam Tử Thất trả phòng rồi? “Tử Thất?”

Thẩm Hạ Lan thử gọi một tiếng, bên trong bèn truyền ra giọng nói của Lam Dũng.

“Chị Hạ Lan, là chị sao?”

“Lam Dũng, là chị”

Thẩm Hạ Lan theo giọng nói đi vào căn phòng bên cạnh, nhìn thấy Lam Dũng nằm trên giường, trên chân còn đắp thạch cao, trong tay đang cầm một quyển sách đọc.

Cô nhìn một cái, là sách tài chính.

“Chỉ mình em thôi à?”

Thẩm Hạ Lan nhìn xung quanh, không nhìn thấy người khác, sau đó rót cho Lam Dũng ly nước, mới phát hiện ấm nước trống không.

Lam Dũng dường như có chút ngượng ngùng, cười nói: “Không sao, em không khát”

“Chị đi đun ấm nước cho em”

Thẩm Hạ Lan đun một ấm nước nóng cho Lam Dũng, thấy sắc mặt cậu có chút đỏ bừng, bộ dáng không thoải mái, vội hỏi: “Có phải em không thoải mái ở đâu không? Sao em xuất viện chứ? Chân đã khỏi hẳn rồi sao? Hay là…”

“Chị Hạ Lan, em không sao, chị đến tìm chị em đi? Chị ấy dẫn ba em đi bệnh viện rồi. Không biết khi nào quay lại”

Lam Dũng vội nói. Thẩm Hạ Lan thấy cậu như vậy, có chút không hiểu hỏi: “Có phải em không thích chị tới đây không?”

“Không phải, chị Hạ Lan, chị đừng nghĩ nhiều.”

“Vậy em..”

“Em..”

Sắc mặt Lam Dũng càng đỏ hơn, nhưng Thẩm Hạ Lan lại mặt đầy mê mang, khiến cậu lại sợ cô hiểu lầm, cuối cùng cắn răng nói: “Em không sao, em chỉ là muốn đi vệ sinh, chị Hạ Lan, chị ở đây không tiện”

Mặt Thẩm Hạ Lan thoắt cái đỏ lên.

Cô làm sao cũng không nghĩ tới sẽ là vấn đề này.

“Khụ khụ, vậy chị đỡ em đi?”

Nói rồi, Thẩm Hạ Lan liền muốn bước tới, lại nhìn thấy trên mặt Lam Dũng lướt qua cô đơn và ngượng ngùng.

“Chị Hạ Lan, em bây giờ không cách nào đến nhà vệ sinh, chị có thể cầm bố giúp em không?” Thẩm Hạ Lan khẽ sửng sốt. Sao lại như vậy? “Nếu em không đi, em làm sao giải quyết?” Thẩm Hạ Lan biết mình không nên hỏi, nhưng cô lại không nhịn được.

“Nhịn” Lam Dũng cười khổ, khiến người khác vô cùng đau lòng.

Thẩm Hạ Lan còn nhớ dáng vẻ tràn đầy ánh mặt trời lúc đầu của cậu, bây giờ lại như phủ một tầng tro bụi, sớm đã không nhìn thấy ánh mặt trời.

Cô bất giác có chút đau lòng. Đây đều là vì cô! “Chị mời nhân viên chăm sóc cho em”

Thẩm Hạ Lan đưa bộ cho Lam Dũng, bản thân lại xoay người đi.

Lam Dũng thấp giọng nói: “Không cần đâu, em có thể tự mình làm, hơn nữa chị em nói không thể gây phiền phức cho chị”

“Chuyện này sao lại gọi là phiền phức? Chân của em vì chị mà phế, chị chăm sóc em là nên làm Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Lam Dũng lắc đầu.

“Chị Hạ Lan, bây giờ căn bản không thể nói Hoàng Phi tìm người đánh gãy chân em là vì chị hay là vì Diệp Tri Thu nữa, bây giờ cũng không biết anh ta ở đâu, chị đừng đẩy lên người mình. Em không sao, ít uống nước là tốt rồi”

“Nói linh tinh, cái gì mà ít uống nước? Con người thiếu nước làm sao được?” Thẩm Hạ Lan cảm thấy Lam Dũng đã thu dọn xong, mới xoay người lại, tự mình đổ bộ cho cậu. Lúc quay lại, Lam Dũng có chút ngượng ngùng, nhưng lại cho Thẩm Hạ Lan một địa chỉ.

“Chị em bây giờ hẳn đang ở đây. Chị Hạ Lan, chị tới vì chị em và anh Tổng đi?” Thẩm Hạ Lan thật sự muốn nói cho Lam Dũng biết Tổng Đình xảy ra tai nạn, hơn nữa rất nghiêm trọng, nhưng đối diện với đôi mắt xinh đẹp của cậu, cô cuối cùng vẫn là do dự.

Nhà họ Lam đã đủ bất hạnh rồi, cô vẫn là hiểu rõ tình hình rồi nói đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play