“Chuyện này tớ tự cân nhắc, bên cậu lực lượng còn yếu, đừng quá cứng rắn với Diệp Ân Tuấn, chuyện này tớ làm liên lụy đến cậu rồi, đợi về đến Hải Thành, tốt nhất cậu nên tìm một công việc khác đi, tớ sợ anh ta sẽ ra tay với cậu.”
Đây mới là điều Thẩm Hạ Lan lo lắng.
Lam Tử Thất lại cười nói: ”Tớ mới không thèm sợ anh ta, cùng lắm tớ cho anh ta cái mạng này, ở Hải Thành này không phải thật sự anh ta nói là được.”
Thấy Lam Tử Thất không quan tâm như vậy, Thẩm Hạ Lan vẫn lo lắng, nhưng Lam Tử Thất lại không cho cô nói nữa.
“Được rồi, chúng ta là quan hệ gì chứ? Lúc đầu khi lên đại học nếu không phải là cậu giúp tớ, thì tớ bây giờ cũng không biết đang làm thêm vất vả ở xó xỉnh nào nữa. Không có cậu cũng không có Lam Tử Thất ngày hôm nay, đừng nói gì nữa, tớ biết bản thân đang làm gì. Chỉ cần cậu ổn, tớ chắc chắn sẽ ổn.”
Thẩm Hạ Lan trong giây lát bị câu nói của Tử Thất làm cho cảm động.
Lúc đầu khi còn chưa ra ngoài, ở nhà họ Thẩm cô vẫn được coi là con nhà quyền quý, lúc đầu cũng chẳng qua là thấy cuộc sống của Lam Tử Thất quá khó khăn nên muốn giúp đỡ một chút, lại không ngờ có được một cô bạn thân tốt nhất trên đời này.
Nếu như không phải là cô yêu Diệp Ân Tuấn, nếu như không phải vì chuyện xấu của tám năm trước đó khiến nhà họ Thẩm cô hoàn toàn mất mặt, cô cũng sẽ không bị nhà họ Thẩm đuổi ra khỏi nhà, sau khi gả vào nhà họ Diệp cũng sẽ không một thân một mình như vậy.
Bây giờ nói gì cũng muộn rồi.
Nhà họ Thẩm không bao giờ là nơi yên bình của cô nữa.
Trận hỏa hoạn lớn vào năm năm trước càng khiến quan hệ giữa cô và nhà họ Thẩm bị cắt đứt hoàn toàn, bây giờ nghĩ lại, Thẩm Hạ Lan đau lòng không thôi.
Đã từng vì tình yêu mà từ bỏ tất cả, hôm nay mất hết tất cả, còn phải đền bù bằng sức khỏe của con cái, cô thật sự là hối hận chết mất.
Lam Tử Thất nắm chặt lấy tay cô, thấp giọng nói: “Đừng buồn nữa, tớ biết cậu đang nhớ nhà họ Thẩm, thực ra ba mẹ cậu cũng không máu lạnh như vậy. Trận hỏa hoạn năm năm trước làm chấn động cả Hải Thành, có điều tin tức được lan truyền nhiều nhất vẫn là cậu và người đàn ông khác bỏ trốn không thành công, vùi mình vào biển lửa. Mặc dù ba cậu thông báo là đoạn tuyệt quan hệ với cậu, nhưng mấy năm nay bọn họ thường đến nghĩa trang, tớ nghe nói ba mẹ cậu mua một khu đất mộ, lập cho cậu một ngôi mộ, mỗi năm đều đến thăm viếng. Mấy năm này bọn họ đều già đi rất nhiều, nếu như có cơ hội, cậu đi thăm họ chút đi!”
Những lời nói này khiến nước mắt của Thẩm Hạ Lan cũng không thể ngăn được nữa.
Năm năm ở nước ngoài, năm năm vô dụng nhất này của cô, thực ra điều nghĩ đến nhiều nhất là ba mẹ.
Cô từng là cô cả của nhà họ Thẩm, được ba mẹ cưng chiều lớn lên, nhưng lại bởi vì sau khi phát sinh quan hệ với Diệp Ân Tuấn trong bữa tiệc bị truyền thông bóc trần thì không có cơ hội đến gần nữa.
Nhà họ Thẩm là danh môn vọng tộc, là dòng dõi Nho học, đương nhiên không thể chứa chấp sự việc này xảy ra. Cô có thể hiểu ba mẹ, nhưng không có cách nào đảo ngược thời gian về trước đây.
Nếu như cô có thể tiên tri trước được tình yêu mà cô kiên trì theo đuổi sẽ có kết cục thế này, cô chắc chắn sẽ không cố chấp đòi gả vào nhà họ Diệp như thế.
Bây giờ tất cả sự hối hận đều không thể bù đắp được sự tổn hại mà cô gấy ra với ba mẹ.
Thẩn Hạ Lan ôm Lam Tử Thất không ngừng khóc.
“Tử Thất, tớ nhớ họ, thật sự rất nhớ họ. Nhưng cậu xem bộ dạng tớ bây giờ, cho dù tớ có đứng trước mặt họ, họ cũng không nhận ra tớ. Tớ là đứa con gái bất hiếu, ba mẹ tớ chỉ có mình tớ, tớ lại khiến họ chịu đựng sự đau khổ của cảnh người đầu bạc tiễn người đầu xanh, người như tớ vốn không xứng làm con gái của ba mẹ tớ.”
“Đừng nói như vậy, Hạ Lan, cậu vẫn còn cơ hội. Cậu bây giờ không phải là trở về rồi à? Cho dù không thể chăm sóc bọn họ với thân phận là Thẩm Hạ Lan thì cậu có thể lấy thân phận của Lisa, lấy danh nghĩa bạn bè của Thẩm Hạ Lan để chăm sóc họ không phải sao?”
Lam Tử Thất an ủi Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan chỉ có thể gật đầu, không thể nói gì nữa.
Lúc Thẩm Minh Triết dẫn Thẩm Hạ Lan đến gặp Lam Tử Thất, liền bị Diêm Chấn gọi đi rồi, nghe nói còn một hạng mục huấn luyện chưa làm xong, cho nên cậu bé không nhìn thấy dáng vẻ khóc lóc của cô bây giờ, nếu không tên nhóc này không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Thẩm Hạ Lan ôm Lam Tử Thất khóc một lúc, sau mới yên tĩnh lại.
Lam Tử Thất vỗ vỗ lên tay cô nói: ”Tất cả đều sẽ tốt lên thôi.”
“Ừ ừ, tớ đi chụp mấy tấm ảnh của Thẩm Minh Triết gửi cho Nghê Nghê đây. Con bé có thể mấy ngày nay đều vô cùng lo lắng. Ở nhà họ Diệp, tớ không dám gọi video cho Nghê Nghê, sợ bị Diệp Ân Tuấn phát hiện ra sự tồn tại của Nghê Nghê. Cơ thể của Nghê Nghê vốn không thể chịu đựng được bất kì hành động nào của Diệp Ân Tuấn.”
Nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói vậy, sự căm hận của Lam Tử Thất đối với Diệp Ân Tuấn càng tăng lên.
Hai người đến doanh trại.
Thẩm Minh Triết đang huấn luyện.
Thẩm Hạ Lan vôn tưởng Diệp Tranh sau khi bị Thẩm Minh Triết đánh xong sẽ nghỉ ngơi, không ngờ đến cậu bé cũng ở đây, hơn nữa còn vô cùng nghiêm chỉnh tập luyện phía sau Thẩm Minh Triết.
Đối với Diệp Tranh, Thẩm Hạ Lan thật sự không biết mình nên nói sao mới được.
Lam Tử Thất thuận theo ánh mắt của Thẩm Hạ Lan nhìn sang, thấp giọng nói: “Diệp Tranh và Diệp Ân Tuấn không giống nhau, đứa trẻ này tớ đã quan sát từ khi vào mẫu giáo rồi, rất lương thiện, nhưng có chút cô độc, không phải ai cũng có thể làm bạn. Hơn nữa tớ xem qua, đứa nhỏ này rất thông minh, chẳng qua không có gen thiên tài của Diệp Ân Tuấn, không biết có phải là bởi vì mẹ nó kéo chỉ số thông minh của nó xuống không, nhưng mà được cái rất chăm chỉ, điểm này tất cả thầy cô đều thấy. Cậu bé không cho mình là người kế thừa của nhà họ Diệp mà kiêu, mà sau khi Minh Triết đến, tình cảm của hai đứa nó rất tốt, cho dù Minh Triết loại trừ nó, nó cũng không để ý, còn cố cháp lại gần. Không biết đây có tính là quan hệ huyết thống không.”
Thẩm Hạ Lan cũng không thể giải thích, nhưng đối với đứa trẻ này thật sự không thể ghét bỏ.
“Chuyện này để Minh Triết và Diệp Tranh phát triển theo tự nhiên đi. Dù gì Minh Triết cũng quá già dặn, có thể có một người bạn chơi cùng giống vậy cũng tốt, mặc dù không biết có thể ở bên nhau bao lâu.”
Thẩm Hạ Lan không thể làm gì được.
Tâm trạng của hai người ít nhiều có chút nặng nề.
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng chụp vài bức ảnh anh dũng của Minh Triết, sau đó gửi cho Nghê Nghê.
Lúc này, Nghê Nghê không biết đã tỉnh chưa.
Rất nhanh, Nghê Nghê liền trả lời lại.
“Mẹ, anh trai đẹp trai quá! Khi nàoícon mới có thể ngầu giống như anh đây?”
Thẩm Nghê Nghê vô cùng ngưỡng mộ, mà trong lòng Thẩm Hạ Lan lại đau như dao cắt.
“Nhanh thôi, con gái ngoan của mẹ nhất định sẽ có ngày như vậy!”
Thẩm Hạ Lan an ủi Nghê Nghê, ánh mắt có chút đau lòng.
Thẩm Nghê Nghê ở đầu bên kia bĩu chiếc miệng nhỏ, trên mặt rất thất vọng, có điều lại cười trả lời Thẩm Hạ Lan.
”Vâng ạ! Con cũng tin sẽ có ngày như vậy, đến lúc đó con muốn mẹ cũng chụp ảnh cho con. Con muốn chạy nhảy dưới ánh nắng như anh trai. Mẹ, mấy ngày nay mẹ không liên lạc với con. Mẹ và anh trai khi nào về vậy?”
Thẩm Nghê Nghê thực ra rất cô đơn.
Cô bé giống như một con chim hoàng yến được nuôi dưỡng trong tổ vàng vậy.
Cô bé biết bởi vì cơ thể của mình, ba nuôi với mẹ đều vì tốt cho mình, nhưng nó thật sự rất ngưỡng mộ những đứa bé cùng tuổi được chạy nhảy dưới ánh nắng mặt trời.
Đáng tiếc cô bé không làm được.
Cô bé chạy vài bước là sẽ thở phì phò, sau đó phải thở máy, sau đó nữa là sẽ khiến mẹ, anh trai và cả ba nuôi lo lắng không thôi.
Thẩm Nghê Nghê không muốn khiến mẹ và anh trai lo lắng, nhưng cơ thể của cô bé không thể làm gì.
Nghê Nghê cô đơn nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói với Thẩn Hạ Lan hôm qua cô bé lại suýt chút nữa không làm được phẫu thuật.
Vết dao trên người đã đếm không nổi nữa.
Giống như từ khi bắt đầu có kí ức thì bệnh viện chính là nhà của cô bé vậy. Nghê Nghe cũng từng tùy tiện chạy ra ngòi, kết quả mẹ knóc một ngày một đêm, anh trai tự trách ba ngày không nói chuyện, tất cả mọi người đều ở bên cạnh giường cô bé, mắt cũng không dám chớp, chỉ sợ cô bé đột nhiên rời khỏi thế giới này.
Thẩm Nghê Nghê biết, bản thân bây giờ đang kéo dài sự sống cho cơ thể yếu ớt này chính là vì mẹ và anh trai, vì để bọn họ không đau lòng, không buồn.
Nhưng cô bé rất đau!
Cơn đau vào ban đêm khiến cô bé không ngủ được, đau đến muốn tìm đến vòng ôm của mẹ, đau đến mức muốn chết đi cho rồi.
Nhưng cô bé không thể!
Ba nuôi nói với Nghê Nghê rằng mẹ tốn sức lực rất lớn, suýt chút nữa mất đi mạng sống của mình mới để cô bé đến được với thế giới này, mạng của cô bé là của mẹ, vì thế cô bé không thể tùy ý.
Cho nên cô bé chỉ có thể chịu đựng.
Chịu đựng cho đến ngày cuối cùng của cuộc đời, chịu đựng cho đến khi không còn cách nào ở bên mẹ và anh trai nữa.
Đáy mắt Thẩm Nghê Nghê tràn đầy nước mắt.
Cơ thể cô bé lại đau rồi, nhưng bé không thể khóc, bé phải chịu đựng, nếu không mẹ sẽ lo lắng.
Một gương mặt cười trắng bệchh đáng sợ, một đôi tay nắm chặt lấy ga trải giường, lòng bàn tay toàn là mồ hôi nhưng cô bé lại đang cười, cười đếm mức sáng lạng, cười đến vui vẻ như vậy.
Thẩm Hạ Lan nhìn nụ cười tươi sáng của cô bé trong video liền cảm thấy cho dù mình đã trải qua những gì thì tất cả đều đáng.
“Nghê Nghê, mẹ cũng nhớ con. Mấy ngày này mẹ có chút chuyện, không thể gọi video cho con, xin lỗi con.”
“Không đâu, mẹ có chuyện của mình phải làm. Ba nuôi nói mẹ vì bệnh của Nghê Nghê mới đi Hải Thành. Con biết mẹ rất đau khổ, sẽ không làm phiền mẹ đâu. Nhưng mẹ có thể gọi video cho con vào lúc rảnh không, để con biết mẹ và anh trai có khỏe không.”
“Được, mẹ nhất định sẽ cố gắng giành thời gian gọi video với Nghê Nghê.”
Thẩm Hạ Lan lại không kìm được nước mắt của mình.
Nhưng cô không thể khóc.
Nghê Nghê là một đứa trẻ rất hiểu chuyện
Có lúc cô thật sự cảm ơn ông trời đã cho cô một đứa con hiểu chyện như thế, nhưng bọn chúng càng hiểu chuyện thì Thẩm Hạ Lan càng đau lòng.
Vốn ở cái tuổi ngịch ngợm phá phách này, vốn phải được hưởng thụ năm tháng tuổi thơ, hai đứa trẻ lại phải biến thành một người lớn, một đứa phải chịu đựng bệnh tật giày vò, điều này khiến người làm mẹ như cô sao có thể yên tâm được?
Mà tên đầu sỏ Diệp Ân Tuấn gây ra tất cả những việc này, cô làm sao có thể để anh bình yên sống vậy được?
Gọi video cho Nghê Nghê một lát, sau khi Thẩm Hạ Lan ngắt điện thoại liền thấy Thẩm Minh Triết đã tan học rồi.
Thẩm Minh Triết giống như một chú chim nhỏ bay đến sà vào lòng Thẩm Hạ Lan.
“Mẹ! Con có ngầu không?”
Sau khi đến đây, Thẩm Minh Triết dường như đem tất cả sự ngây thơ mất đi bù đắp trở lại, bớt đi sự già dặn, có nhiều thêm chút ngây thơ.
Thẩm Hạ Lan nhéo má cậu bé nói: “Ngầu lắm, ngầu chết mất. Con trai mẹ giỏi quá đi thôi!”
“Đương nhiên!”
Thẩn Minh Triết tự hào tự khen mình.
Diệp Tranh có chút cô đơn đi đến bên hai người họ, muốn nói gì đó, nhưng lại tỏ ra rất không tự nhiên, trong lúc nhất thời khiến Thẩm Hạ Lan có chút đau lòng.
“Diệp Tranh cũng rất giỏi, dì nhìn thấy được cháu rất cố gắng. Tiếp tục cố gắng nhé, rồi sẽ có môt ngày cháu sẽ vượt qua Minh Triết.”
”Thật sao ạ? Cháu thật sự có thể sao?”
Diệp Tranh nhất thời sáng hai mắt lên, biểu cảm lấp lánh rực rõ đó giống như vì sao ở cuối trời vậy, đột nhiên phát ra ánh sáng khiến tâm tình người ta không thể không thốt lên.
“Đương nhiên rồi!” Thẩm Hạ Lan xoa đầu cậu bé.
Tròng mắt Diệp Tranh đỏ lên: “Cảm ơn dì, dì thật tốt, nếu như dì là mẹ cháu thì tốt quá.”
Diệp Tranh nói xong quay người chạy đi, nhưng Thẩm Hạ Lan lại nhìn thấy nước mắt trong đáy mắt của cậu bé.
Đứa nhỏ này thiếu tình thương quá ngiêm trọng rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT