Tiểu Tử và Tống Dật Hiên không biết đánh thế nào lại đánh trúng người bên ngoài rồi, lại đánh ngã một bà lão ven đường.

Người già kêu lên một tiếng, cả người té trên đất co lại, xem tình hình rất không ổn.

Cả người Tiểu Tử cũng ngây ra.

Tống Dật Hiên khẽ nhíu mày, nói với bà lão: "Này, bà đừng có ăn vạ! Tôi cũng không đụng đến bà.."

Lúc này Tiểu Tử mới phản ứng lại, cô ta và Tống Dật Hiên quả thật không đụng đến bà lão này, bà ta sao lại té xuống chứ?

Thẩm Hạ Lan bước nhanh tới.

"Cô Thẩm, cô đừng đến đây!"

Tiểu Tử vội vàng mở miệng, nhưng vẫn chậm một bước

Bà lão ôm lấy chân Thẩm Hạ Lan, gào khóc lên

"Có ai không! Đánh chết người rồi! Người phụ nữ bảo người của cô ta đả thương bà lão tôi đây, còn muốn trốn. Trên đời này còn có công bằng hay không!"

Bà lão vô cùng mạnh, hoàn toàn không nhìn ra là bị thương, nhưng mà vừa rồi bà ta còn hấp hối rồi.

Thẩm Hạ Lan lúc này mới phát hiện ra, đây đúng là đụng phải ăn vạ rồi

Nhưng mà bà ta không tìm Tống Dật Hiên và Tiểu Tử, chỉ ôm chân mình là có ý gì?

Thẩm Hạ Lan muốn rút chân ra, nhưng mà bà lão ôm rất chặt, làm cô không thể nào thoát ra.

"Bà lão, vừa nãy tôi không ở bên này, bà có ăn vạ cũng không đến chỗ tôi chứ?"

Thẩm Hạ Lan kỳ thật rất phản cảm với người như vậy. Sớm biết là ăn vạ, cô đã không đi đến.

Bà lão lại ngang ngược nói: "Chính là cô, chính là cô đánh tôi! Ai u, lồng ngực của tôi đau, đau chết mất!"

Bởi vì tiếng kêu của bà lão, người xung quanh đồng loạt đến xem, bọn họ chỉ trỏ Thẩm Hạ Lan, làm Thẩm Hạ Lan nổi giận.

"Bà lão, bà cũng là người có cả bó tuổi, làm chuyện này cũng không xấu hổ sao? Nói đi, bà muốn bao nhiêu tiều mới có thể thả ra?"

Thẩm Hạ Lan cũng chỉ xem như là xui xẻo, định dùng tiền giải quyết riêng. Không ngờ bà lão lại kêu lớn lên.

"Mọi người nghe thấy không? Người phụ nữ này muốn dùng tiền mua chuộc tôi! Nghĩ xem tôi là một bà gia, bị cô ta đánh nằm trên đất không dậy nổi, cô ta không biết đưa tôi đến bệnh viện thì thôi, còn muốn dùng tiền nhục nhã tôi. Bà già này không sống nổi rồi!"

Mặc dù là nói vậy, nhưng mà bà lão không có chút ý định muốn buông tay hay tìm chết.

Tiểu Tử chưa từng trải qua loại chuyện này, nhất thời cũng hoảng hốt.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy hôm nay ra ngoài không xem lịch rồi, sao lại gặp được một chuyện tệ hại như vậy chứ?

Cô muốn nói gì đó, lại nhìn thấy một bóng hình bên cạnh lao đến, đá một cước vào ngực bà lão.

"Mẹ nó đừng cậy già lên mặt, cho mặt mũi là lên mặt, không phải đánh ngực bà sao? Bản thiếu gia cứ đạp đấy, thì sao?"

Tác phong côn đồ của Tống Dật Hiên, dọa Thẩm Hạ Lan phát sợ.

Bà lão lần này cũng không giả, trợn trọn mắt một cái rồi hôn mê.

Chuyện này lại có chuyến biến lớn!

Người xung quanh bắt đầu báo cảnh sát, bắt đầu phê phán hai người Thẩm Hạ Lan và Tống Dật Hiên.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy đau đầu nhức óc.

Sao Tống Dật Hiên lại không lý trí như vậy?

Chuyện này trước mặt bao nhiêu người làm sao bây giờ?

"Tống Dật Hiên, anh thật sự có chút kích động."

Xung quanh nhiều người chứng kiến như vậy, phải làm sao mới phải?

Tống Dật Hiên lại chẳng hề để ý nói: "Sợ cái gì! Bà già này nhìn đã biết là có người có ý sắp xếp, rõ ràng tôi đánh nhau với người phụ nữ dã man kia, bà ta lại muốn ăn vạ cô, nếu cứ để ầm ĩ như vậy, lát nữa không biết còn có người nào đến."

Nói xong những lời này, Tống Dật Hiên trực tiếp cầm lấy tay Thẩm Hạ Lan, nói với Tiểu Tử ngu ngơ một bên: "Này, người phụ nữ dã man, cô không phải vệ sĩ của Lisa sao? Chuyện ở đây để lại cho cô xử lý, Tôi và Lisa đi trước."

"Không được, cô Thẩm không thể đi với anh được!"

Tiểu Tử ngăn cản theo bản năng.

Tống Dật Hiên vô cùng nghiêm túc nói: "Không đi với tôi, đợi ở đây để người ta vu khống? Đợi người khác chê cười cô ấy?"

Tiểu Tử lập tức không nói nên lời.

Cô ấy nhìn Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan bây giờ cũng không có cách nào khác, gật nhẹ đầu với cô ấy nói: "Nhanh gọi điện thoại cho Diệp Ân Tuấn, chuyện này anh ấy sẽ xử lý, cùng lắm thì bồi thường tiền, quay lại bao nhiêu tôi trả."

"Vâng, cô Thẩm tự mình cẩn thận chút."

Tiểu Tử vẫn không yênt tâm với Tống Dật Hiên.

Cái tên công tử lăng nhăng này căn bản không ra bài theo lẽ thường.

Tống Dật Hiên cũng không nhìn Tiểu Tử, kéo Thẩm Hạ Lan xoay người bỏ chạy.

Người xung quanh thấy Tống Dật Hiên như vậy, vội vàng bước lên cản anh lại, Tống Dật Hiên một bước trực tiếp đá bay người đi.

Dù sao chuyện cũng đã lớn rồi, anh cũng không sợ lớn hơn chút nữa, huống chi bản thân anh cũng làm loạn quen rồi.

Thẩm Hạ Lan bị anh ta kéo một đường hữu kinh vô hiểm ra khỏi vòng vây, lần nữa lên chiếc Ferrari màu đỏ chói mắt, xe như tên bắn chạy ra ngoài.

Người như Tống Dật Hiên, Thẩm Hạ Lan cũng lần đầu tiên trong đời nhìn thấy.

Anh giống như chính là trời sinh ra để gây họa, hơn nữa cũng không sợ chuyện gì, có thể liên quan đến gia tộc sau lưng..

Thẩm Hạ Lan không khỏi có chút lo lắng.

"Tống Dật Hiên, nếu như bà lão kia chết thật..."

"Bồi thường là được, bao nhiêu tiền nhà họ Tống không quan tâm. Em thật sự cho rằng bà lão kia chỉ đơn thuần đi ra ăn vạ? Nói không chừng là có người chỉ bảo ôm lấy em. Chỉ cần không phải Thẩm Hạ Lan em đá chết người, cả Hải Thành ngoại trừ Diệp Ân Tuấn ra còn có ai dám tìm đến làm phiền tôi chứ? Trong chuyện này, tôi nghĩ Diệp Ân Tuấn cũng không muốn em bị cuốn vào, anh ta ước gì, tôi thay em gánh. Yên tâm đi, không nhiều chuyện đâu. Nhưng mà người đẹp, em lại thiếu nợ tôi một nhân tình nữa! Đừng quên trả!"

Tống Dật Hiên cười hì hì, tốc độ lái xe rất nhanh.

Thẩm Hạ Lan bị tốc độ xe anh làm chấn động đến có chút buồn nôn.

Thẩn không ngờ chỉ là đi ra ngoài hít thở, thế mà có thể chọc đến chuyện đáng ghét như vậy.

Không lâu sau, Tống Dật Hiên lái xe đến đỉnh núi, chỗ đó có trực thăng đậu sẵn.

Thẩm Hạ Lan ít nhiều có chút kỳ quái.

"Anh đây là muốn làm gì?"

"Đến căn cứ huấn luyện của Diệp Ân Tuân! Bây giờ chuyện của bà lão kia đã đủ làm cho anh ta bận rồi, căn bản không quan tâm đến hai chúng ta. Lúc này chúng ta đến căn cứ chơi đùa, tin rằng Diệp Ân Tuấn sẽ tức chết!"

Tống Dật Hiên như đứa bé nghịch ngợm, nhưng mà Thẩm Hạ Lan lại có chút bất an.

"Như vậy không tốt sao? Chúng ta gây ra một cục diện rối rắm lại đổ cho Diệp Ân Tuấn, có phải quá đáng quá không?"

"Vậy thì có sao, vậy thì sao, chính anh ta cam tâm tình nguyện. Nếu anh ta không thích, em bảo anh ta quản cái gì anh ta cũng không quan tâm. Ai ya, em đừng do dự nữa, tôi đồng ý với em, tôi không làm loạn được rồi chứ? Tôi chỉ đi xem, đi xem mà thôi! Thật sự!"

Tống Dật Hiên vội vàng đưa tay ra thề.

Đúng lúc này, điện thoại Tống Dật Hiên vang lên,

Tống Dật Hiên nhìn thông báo gọi đến, quệt mũi nhìn nói: "Điện thoại của Diệp Ân Tuấn, em tắt điện thoại sao? Sao thế? Nhận không?"

Thẩm Hạ Lan không muốn thấy Diệp Ân Tuấn sống tốt, nhưng mà loại chuyện gây họa rồi ném cục diện rối rắm cho Diệp Ân Tuấn này cô thật sự không làm được.

"Đưa điện thoại cho tôi!"

Thẩm Hạ Lan nhận lấy điện thoại của Tống Dật Hiên, nhấn nút trả lời

"Tống Dật Hiên, tốt nhất anh nên cho tôi một lời giải thích, nếu không..."

"Diệp Ân Tuấn, là tôi."

Nghe ra được, Diệp Ân Tuấn vô cùng tức giận, hơn nữa tức giận không nhẹ, Thẩm Hạ Lan vẫn là mở miệng trước.

Điện thoại bên kia lập tức tắt tiếng, giống như điều chỉnh hơi thở, cũng rất giống đè nén tâm trạng.

"Em ở đâu?"

Giọng nó của Diệp Ân Tuấn tỉnh táo hơn lúc nãy một chút.

Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: "Bà lão kia không phải tôi đụng vào, là ăn vạ, chính bà ta ôm chân tôi không tha, Tống Dật Hiên vì muốn cứu tôi nên mới đá bà ta. Diệp Ân Tuấn, tôi biết chuyện này là tôi gây họa, nếu như cần, tôi lập tức quay về giải quyết."

Cô không phải là người sợ phiền, cũng không muốn không giải thích được rời đi như vậy.

Diệp Ân Tuấn nghe cô nói xong, hít sâu một lời: "Em rời khỏi Hải Thành trước đi, chuyện này tôi điều tra xong rồi em hãy về. Với tính của Tống Dật Hiên, khẳng định bây giờ đã muốn chạy rồi. Em theo anh ta, lát nữa tôi tìm người đón em."

Nghe Diệp Ân Tuấn nói vậy, Thẩm Hạ Lan ngây ngẩn

"Anh để tôi rời đi? Chuyện này là tôi gây ra, tôi..."

"Thẩm Hạ Lan, em hãy nghe tôi nói, chuyện này không đơn giản như vậy. Bà lão này sau lưng có bối cảnh. Là bà ta rõ ràng trèo lên cắn em, tuyệt đối không phải đơn giản chỉ là ăn vạ. Bây giờ tôi không thể giải thích với em quá nhiều, em nghe tôi, rời khỏi Hải Thành trước, lát nữa chúng ta sẽ liên lạc sau."

Giọng điệu của Diệp Ân Tuấn nghiêm túc trước nay chưa từng có, cũng làm Thẩm Hạ Lan ý thức được, đây có lẽ thật sự là mộ âm mưu, một âm mưu sắp đặt vì cô!

Nhưng mà cô vừa đến Hải Thành không lâu, cũng không đắc tội với ai, ai lại tính toán với cô đây?

"Tống Dật Hiên muốn đến căn cứ huấn luyện của anh."

Thẩm Hạ Lan không muốn nợ Diệp Ân Tuấn.

Mặc dù chuyện này là cô bị liên lụy vào, nhưng mà quả thực là vì cô, nếu như Tống Dật Hiên làm gì đó với căn cứ huấn luyện, cô sẽ cảm thấy mình nợ Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn nghe xong thấp giọng nói: "Em đi theo đi, đi vào trong đó tôi khá yên tâm. Về phần Tống Dật Hiên, anh ta không đánh ra được chút bọt nước nào đâu. Khởi động máy đi, có chuyện tùy thời liên lạc với tôi, điện toại của tôi mở máy 24h, em cũng biết."

Thẩm Hạ Lan không biết trong lòng có cảm giác gì, đồng ý một tiếng rồi cúp điện thoại.

Tống Dật Hiên đã lên máy bay rồi, không chút để ý câu chuyện của Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn, thấy Thẩm Hạ Lan nói chuyện xong, phất phất tay với cô: "Người đẹp, lên đây đi, chúng ta khởi hành rồi rồi!"

Nhìn dáng vẻ không có gì của Tống Dật Hiên, Thẩm Hạ Lan cũng không biết nói gì.

Cô lên máy bay, Tống Dật Hiên tự mình lái, trực tiếp rời khỏi Hải Thành.

Bên này sau khi Diệp Ân Tuấn cúp điện thoại, Tống Đình đi đến bên cạnh anh, thấp giọng nói: "Vẫn còn thở, nhưng mà không tốt lắm."

"Đưa đến bệnh viện quân khu, tìm bác sĩ tốt nhất khám chữa bệnh, nhất định không thể để bà ta chết."

Sắc mặt Diệp Ân Tuấn nghiêm túc.

Tống Đình vội vàng đi làm.

Tiểu Tử có chút áy náy nói: "Diệp tổng, xin lỗi."

"Cô là kinh nghiệm quá thấp, hay là có gì khó nói? Một bà cụ già chẳng lẽ cô cũng không giải quyết được?"

Diệp Ân Tuấn nhìn kỹ ánh mắt của Tiểu Tử, càng sắc bén hơn.

Dưới ánh mắt như X-quang này chiếu vào, Tiểu Tử cảm thấy mình sắp không thở nổi, cô ta nhanh chóng cúi đầu, đáy mắt có chút phức tạp, lại thấp giọng nói: "Thực xin lỗi!"

"Tôi muốn nghe không phải xin lỗi, mà là phương án giải quyết chuyện này. Nếu bà lão không có chuyện gì thì tốt, nếu như xảy ra chuyện, cô nên biết tôi sẽ đối với cô thế nào."

Diệp Ân Tuấn nói xong nhấc chân rời đi.

Hai tay Tiểu Tử nắm chặt lại, không ai nhìn thấy trong lòng bàn tay cô ta nắm một vật rất nhỏ.

Mà cô ta cũng không dám để bất kỳ ai nhìn thấy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play