Sở Anh Lạc cho rằng mình đã nghe lầm.

Sao điện thoại của Diệp Ân Tuấn lại bị một người phụ nữ nghe được chứ?

Phải biết rằng điện thoại của Diệp Ân Tuấn giống như là bảo bối, có một lần cô ta muốn sờ vào một chút mà cũng không được, bây giờ lại có phụ nữ nghe nó.

Không đúng!

Người phụ nữ đó nói cái gì chứ?

Bọn họ đang ở khách sạn Hilton.

Đại não của Sở Anh Lạc lập tức liên tưởng cái gì đó.

Cô ta vội vàng vén chăn lên nhảy xuống giường, kéo dây ở trên mu bàn tay của mình, mang giày, sau đó chạy ra ngoài.

Vệ sĩ ở bên ngoài ngăn cô ta lại, Tống Đình cũng không chịu cho qua.

“Cô Sở, sức khỏe của cô vẫn còn rất yếu, mời cô nghỉ ngơi.”

Sở Anh Lạc bị ngăn ở cửa phòng bệnh, trong lòng vô cùng gấp gáp.

“Tôi đi ra ngoài một chuyến. Tống Đình, Ân Tuấn gặp nguy hiểm rồi.”

“Cái gì chứ?”

Tống Đình hơi kinh ngạc, anh ta cũng đâu có nhận được cuộc gọi của tổng giám đốc Diệp đâu.

“Cô chờ một lát đi, để tôi gọi điện thoại hỏi một chút.”

Vì lý do phải cẩn thận, Tống Đình gọi điện thoại cho Diệp Ân Tuấn ở trước mặt của Sở Anh Lạc.

Sau khi Thẩm Hạ Lan nhìn thấy cuộc gọi của Tống Đình, ít nhiều gì cũng đã hiểu ra cái gì đó, cô cười nhạt ném điện thoại di động vào trong chăn, để mặc cho nó vẫn luôn vang lên.

Cho đến bây giờ Diệp Ân Tuấn cũng không có thói quen không nhận điện thoại, cho nên sau khi Tống Đình gọi liên tục hai cuộc thì cũng gấp gáp.

Sở Anh Lạc lại càng gấp muốn chết.

Không nhận điện thoại?

Chẳng lẽ là đã làm rồi?

Không!

Cô ta đã đợi năm năm, nhìn năm năm vẫn còn chưa ăn được, Diệp Ân Tuấn sao lại có thể để cho người phụ nữ khác nhanh chân đến trước được?

Sở Anh Lạc liền đẩy Tống Đình ra, nhấc chân chạy ra bên ngoài.

Lúc này Tống Đình cũng không dám chậm trễ nữa, vội vàng đuổi theo.

“Cô Sở, để tôi lái xe, cô biết tổng giám đốc Diệp ở đâu không?”

“Chắc là ở gần khách sạn Hilton.”

Sở Anh Lạc cũng không dám lên xe của Tống Đình.

Tống Đình là người của Diệp Ân Tuấn, nếu như anh ta biết Diệp Ân Tuấn đang làm cái gì, vậy thì chắc chắn sẽ ngăn cản Sở Anh Lạc lại.

Quả nhiên sau khi Tống Đình nghe thấy là khách sạn Hilton, nhớ đến Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan ở cùng một chỗ, anh ta ngây ra một lúc, giống như là hiểu cái gì đó.

“Cô Sở à, cô vẫn nên ở lại bệnh viện đi, ở bên phía tổng giám đốc Diệp có tôi là được rồi.”

Tống Đình muốn bắt Sở Anh Lạc lại, nhưng mà Sở Anh Lạc vốn dĩ nên yếu đuối lại không biết lấy sức lực từ chỗ nào, cô ta đẩy Tống Đình ra, liều mạng chạy ra bên ngoài, đến cửa bệnh viện thì trực tiếp chặn một chiếc xe taxi chạy về phía khách sạn Hilton.

Tống Đình bị đẩy không đứng vững, trực tiếp đụng phải góc bàn của quầy lễ tân, eo đau nhức, nhưng mà bây giờ cũng không phải là lúc để anh ta than đau.

Nếu như làm phiền chuyện tốt của Diệp Ân Tuấn, chỉ sợ là anh ta có mười cái đầu cũng không đủ để bị chém.

Tống Đình liền vội vàng đuổi theo, đáng tiếc là động tác của Sở Anh Lạc quá nhanh, người ta đi rồi anh ta cũng chỉ có thể rầu rĩ chạy theo âm thầm cầu nguyện đừng gây ra chuyện gì lớn.

Thẩm Hạ Lan nghe thấy âm thanh điện thoại di động đã không còn nữa rồi, cô lấy điện thoại nhìn thoáng qua, sau đó cô xóa bỏ cuộc gọi của Tống Đình.

Lúc này, Diệp Ân Tuấn quấn khăn tắm đi ra từ phòng vệ sinh.

Tóc của anh vẫn chưa được lau khô, tùy ý lắc đầu, giọt nước văng tứ phía, còn có một giọt nước thuận theo tóc của anh lăn vào khuôn mặt tuấn tú chạy dọc theo yết hầu xuống dưới, xuyên qua xương quai xanh đẹp mắt, trực tiếp lướt trên lồng ngực rắn chắc.

Diệp Ân Tuấn là một người đàn ông rất chú ý rèn luyện thân thể, toàn thân không có một chút thịt thừa nào, cơ bắp rắn chắc là sự kết hợp của sức mạnh và vẻ đẹp.

Thẩm Hạ Lan không tự chủ mà nuốt nước miếng một cái.

Cho dù đã trôi qua năm năm, cô vẫn không thể không cảm thán dáng người rắn rỏi của Diệp Ân Tuấn.

Nhìn thấy cảm xúc nơi đáy mắt của Thẩm Hạ Lan, khóe môi của Diệp Ân Tuấn hơi cong lên.

“Có hài lòng không, cô Thẩm?”

Anh đi đến trước mặt của Thẩm Hạ Lan, khí tức hóc môn của phái nam đập vào trong mặt, tiếp theo đó không khí xung quanh bắt đầu trở nên mỏng manh.

Thẩm Hạ Lan hô hấp một ngụm lớn, muốn di chuyển tầm mắt, nhưng mà làm như vậy có cảm giác như là mình cố ý, cô muốn để cho mình bình tĩnh, còn chưa lên tiếng thì cô liền cảm giác được thân thể ấm áp đang đến gần.

Cô bất giác di chuyển sang bên cạnh một chút.

Diệp Ân Tuấn nhìn ở trong mắt, không nói gì, nhìn lên bàn ăn, thấp giọng hỏi: “Ăn xong rồi?”

“Ừm."

Thẩm Hạ Lan nhẹ nhàng gật đầu, cảm giác mình bây giờ giống như là một học sinh tiểu học không biết phải nói lời nào, hiện tại đầu óc của cô giống như bị chặn lại, có làm như thế nào cũng không chuyển động nổi.

“Căng thẳng à?”

Chuyện này Diệp Ân Tuấn cũng không nghĩ tới.

Dù sao ba năm kết hôn với nhau ngày nào hai người bọn họ cũng cùng giường chung gối, anh thật sự không nghĩ ra người đã làm mẹ như Thẩm Hạ Lan mà còn khẩn trương và thẹn thùng như thế.

Thẩm Hạ Lan muốn ngẩng đầu lên nói không có, ai biết được Diệp Ân Tuấn cách quá gần, cô vừa ngẩng đầu nên, đôi môi anh đào lại chạm phải đôi môi mỏng của Diệp Ân Tuấn.

“Oành" một tiếng, hơi thở kiềm chế ở trên người của Diệp Ân Tuấn sụp đổ trong nháy mắt.

Anh bỗng nhiên đẩy ngã Thẩm Hạ Lan, đôi môi mỏng mát lạnh của anh vội vàng tìm tòi.

Thẩm Hạ Lan muốn hôn mê.

Cái này không phải dự định trước kia của cô nha.

Cô đẩy Diệp Ân Tuấn ra, nhưng mà anh lại giống như một ngọn núi lớn đặt ở trên người của cô, nhiệt độ nóng bỏng toàn thân của anh giống như là muốn hòa tan cô ra.

Thẩm Hạ Lan có chút mê man.

Diệp Ân Tuấn thừa cơ tách hàm răng của cô ra, thỏa thích chiếm lấy hơi thở ngọt ngào thuộc về mình.

Năm năm.

Lúc tỉnh giấc vào nửa đêm anh đều tưởng tượng Thẩm Hạ Lan còn ở bên người của anh, bây giờ rốt cuộc đã thật sự bắt được cô rồi, sao anh có thể buông tay được.

Nụ hôn nóng bỏng mà lại bá đạo bao phủ Thẩm Hạ Lan lại giống như màn mưa.

Giờ phút này cô quên cả việc vùng vẫy, quên đi dự tính, loại cảm giác ấm áp và hơi thở xưa cũ trong nháy mắt gợi lên khát vọng che giấu dưới đáy lòng của cô, cả người lại càng nóng đến dọa người.

Cô không tự chủ ôm cổ của Diệp Ân Tuấn lại, đảo khách thành chủ, gặm cắn cổ của anh, bờ vai của anh.

Nhưng mà bắp thịt của người đàn ông này quá cứng, làm cho răng của cô hơi đau, hết đấm rồi lại đá giống như là một con cọp cái đang nổi giận.

Diệp Ân Tuấn khẽ cười một tiếng, càng dùng sức ôm cô lại, dẫn dắt cô trải nghiệm cuộc giao lưu tình cảm vợ chồng tuyệt vời nhất.

Nhiệt độ trong không khí càng ngày càng cao, hô hấp của hai người cũng càng ngày càng vội vã, trong lúc Thẩm Hạ Lan sắp thất thủ, sắp hợp hai thành một với Diệp Ân Tuấn, ở bên ngoài đột nhiên lại truyền đến tiếng đập cửa.

“Ân Tuấn, mở cửa ra! Mở cửa ra nhanh lên!”

Thẩm Hạ Lan giống như là tỉnh dậy trong giấc mộng, toàn thân giật mình một cái, theo bản năng đẩy Diệp Ân Tuấn ra.

Diệp Ân Tuấn tên đã lên dây đột nhiên lại bị đẩy ra, hiển nhiên biểu cảm có chút khó coi.

“Hạ Lan."

Giọng nói của anh mang theo một tia mê hoặc, trên trán lại là mồ hôi đang chảy ròng ròng.

Cả người của Thẩm Hạ Lan run rẩy, cô vẫn chưa hoàn hồn lại từ trong cơn kích tình lúc nãy, nhưng mà đầu óc đã tỉnh táo.

Cô biết người ở bên ngoài là ai.

Cô nhìn mình của lúc này, quần áo không chỉnh tề, bộ dạng thở hổn hển, cô âm thầm tức giận mắng mình.

Làm sao lại không thể chịu đựng được công kích bằng nhan sắc của Diệp Ân Tuấn, thiếu chút nữa đã thất thủ rồi.

“Ở bên ngoài có người tìm anh kìa.”

Thẩm Hạ Lan nhanh kéo chăn qua phủ lên mình, nhưng mà bởi vì vội vàng phủ chăn lên cho nên không phải che hoàn toàn hình xăm quyến rũ lộ ra ở bên ngoài, giống như là một tinh linh làm cho người khác phạm tội, làm cho trong lòng của Diệp Ân Tuấn ngứa ngáy khó chịu.

“Mặc kệ cô ta đi.”

Diệp Ân Tuấn đè người lên, dự định tiếp tục chuyện vừa rồi một lần nữa, nhưng mà Thẩm Hạ Lan lại né tránh.

“Ở bên ngoài cứ luôn ầm ĩ, thu hút người đến sẽ không tốt đâu, anh vẫn nên đi xem một chút đi, tôi không hi vọng lúc đang làm loại chuyện như thế này mà còn bị người khác quấy rầy."

Lời nói này thật sự là lời nói thật.

Cả người của Diệp Ân Tuấn kìm nén đến khó chịu, tất cả cơn giận đều biểu hiện ở trên mặt, anh hận không thể phanh thây người ở ngoài cửa ra thành tám mảnh.

Tốt nhất là người ở bên ngoài nên có việc gấp, nếu không thì...

Diệp Ân Tuấn mang theo gương mặt âm trầm kéo khăn tắm qua quấn quanh mình, sau đó nhanh chóng bước xuống giường đi về phía cửa.

Thẩm Hạ Lan không tự chủ thở dài một hơi, cả người ngồi phịch ở trên giường.

Người đàn ông này có độc!

Hơn nữa còn là loại độc dính trên người rồi thì sẽ không giải được.

Cô phải duy trì sự tỉnh táo từng giờ từng phút mới được.

Thẩm Hạ Lan đang âm thầm điều chỉnh tâm lý của mình, Diệp Ân Tuấn đã đi đến cửa mở cửa phòng ra, một người phụ nữ nhào vào trong nháy mắt.

“Ân Tuấn, anh không có chuyện gì chứ?”

Đây là lần đầu tiên Sở Anh Lạc tiếp xúc với Diệp Ân Tuấn ở một khoảng cách gần như vậy.

Trời ơi!

Cơ thể của anh thật là rắn chắc!

Nhiệt độ trên người của anh thật là cao!

Sau khi anh cởi quần áo ra rồi thì dáng người của anh thật quyến rũ!

Trong lúc nhất thời Sở Anh Lạc, nhìn đến ngây người.

Diệp Ân Tuấn có làm như thế nào cũng không nghĩ ra được người chạy đến ngăn cản anh lại là Sở Anh Lạc.

Người phụ nữ này không phải là bị ngộ độc thức ăn không bước xuống giường được à?

Không phải là cô ta yếu đến mức một đêm cũng không tỉnh dậy?

Bây giờ nhìn bộ dạng hận không thể ăn mình của cô ta, Diệp Ân Tuấn đã cảm thấy buồn nôn và khó chịu.

Anh đẩy Sở Anh Lạc ra ngay, nhíu mày, nghiêm giọng hỏi: “Cô đến đây làm cái gì? Ai cho cô lên đây?”

Sở Anh Lạc lúc nãy còn đang đắm chìm trong tưởng tượng, bị Diệp Ân Tuấn lạnh lùng trừng một cái, nhanh chóng kịp phản ứng lại.

“Em đến đây xem xem anh có chuyện gì không. Ân Tuấn, người phụ nữ ở bên trong là ai, vậy ai đang ở bên trong?”

Sở Anh Lạc vừa nói liền muốn xông vào trong.

Diệp Ân Tuấn chưa từng có giây phút nào chán ghét Sở Anh Lạc như vậy.

Nhìn sắc mặt hồng hào của người phụ nữ này, một bộ dạng sốt ruột, sao có thể là người yếu ớt sau khi bị ngộ độc thức ăn được chứ.

Xem ra lại bị người phụ nữ này lừa rồi.

Ở phía dưới đau không chịu nổi, tình hình của Diệp Ân Tuấn càng không xong.

“Cút!”

Giọng nói của anh giống như là cơn mưa đá mang theo cơn giận không thể đè nén được, giống như là một giây sau liền muốn bộc phát.

Cái này nếu như là bình thường thì chắc chắn là Sở Anh Lạc sẽ ngoan ngoãn rời đi, cô ta không chịu được cơn giận của Diệp Ân Tuấn, nhưng mà bây giờ cô ta bị ghen tị và cảm giác không cam lòng xâm chiếm, năm năm qua nhịn nhục lại bị người phụ nữ khác nhanh chân đến trước, loại sợ hãi sắp mất đi Diệp Ân Tuấn làm cho cô ta hoàn toàn quên mất bây giờ mình có bộ dạng như thế nào.

“Em không đi, Ân Tuấn, em đã đi theo anh năm năm rồi, tại sao bây giờ anh lại lăn lộn với người phụ nữ khác ở chỗ này. Anh có nghĩ qua cảm nhận của em không? Anh có nghĩ tới Diệp Tranh không? Nếu như Diệp Tranh biết ba của nó dan díu với người phụ nữ khác, anh cảm thấy nó sẽ như thế nào?”

Sở Anh Lạc vẫn luôn xem Diệp Tranh chính là vũ khí của mình.

Trước kia kiểu gì Diệp Ân Tuấn cũng sẽ dựa vào mặt mũi của Diệp Tranh mà đối xử với cô ta tốt một chút, nhưng mà bây giờ sắc mặt của Diệp Ân Tuấn lại càng âm trầm thêm.

Thẩm Hạ Lan nghe thấy một màn đặc sắc này, khóe miệng hơi cong lên.

Đáng tiếc là chân của cô không khỏe, không thể chụp tình cảnh này xuống được, quả thật là sướng rơn cả người mà.

Diệp Ân Tuấn nhìn Sở Anh Lạc tự cho mình có thân phận của bà Diệp, đột nhiên ý thức được nhiều năm như vậy hình như anh đã cho người phụ nữ này quyền hạn quá lớn, đến mức cô ta quên đi cô ta rốt cuộc là người phụ nữ của ai. Cô ta có thể ở lại nhà họ Diệp, có thể ở lại bên cạnh của Diệp Tranh là do hưởng phúc của ai.

Ánh mắt của Diệp Ân Tuấn lạnh lùng đến đáng sợ, gằn từng câu từng chữ: “Cô cho rằng mình là cái thá gì chứ? Tôi muốn ở bên ai còn đến lượt cô quản à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play